Edit: Chiêu
Beta: Huyên
Tạ Hi Tri lon ta lon ton bê tiểu long bay vụt về phòng.
Đặt tiểu long lên trên gối, Tạ Hi Tri ngồi bên giường nhìn nó đến ngẩn người.
Sở Sở là rồng, rồng nhỏ là Sở Sở... Trong đầu Tạ Hi Tri chỉ quanh quẩn hai vấn đề này, hoàn toàn không nghĩ đến việc gì khác. Trong lúc mơ màng ngủ, tiểu long không thoải mái lăn quanh gối một vòng, không biết có phải bị lạnh hay không mà chui tọt xuống đáy gối nằm.
Tạ Hi Tri đang muốn nhấc gối lên tìm tiểu long thì thấy nó lăn ra ngoài, cáu kỉnh lăn loạn xí ngầu khắp giường.
Hai mắt tiểu long vẫn luôn nhắm tịt, Tạ Hi Tri không biết rốt cuộc nó đang ngủ hay đã thức rồi.
Tiểu long dường như rất khó chịu, nằm ngủ ở chỗ này một lúc lại chui rúc vào chỗ khác, giống như đang muốn kiếm chỗ ngủ thoải mái hơn.
Nghĩ nghĩ trong chốc lát, Tạ Hi Tri mở tay ra, thò lòng bàn tay về phía giường... Tiểu long rất mau mắn bò vào bàn tay y, hai chân nhỏ ôm lấy ngón tay cái của Tạ Hi Tri, đuôi quấn quanh ngón út. Nó cọ cọ ngón cái của Tạ Hi Tri đến ngứa ngáy mới chịu yên ổn lại.
Sờ cái sừng duy nhất của tiểu long, sờ đến vảy bạc, lại sờ đến móng nhỏ... Tạ Hi Tri càng nhìn càng thích thú, tiểu long thật sự chọc cho người ta yêu thích.
Tạ Hi Tri cũng chẳng buồn ngủ, cứ nhìn tiểu long cả một ngày như thế.
Chạng vạng, mặt trời dần ngả về tây.
Tiểu long tỉnh giấc, đôi mắt xanh sẫm xoe tròn sáng như hai viên ngọc bích.
Vừa hé mắt ra thì nhìn thấy Tạ Hi Tri, tiểu long hoang mang một lúc, nó dùng móng nhỏ gãi tới gãi lui cái sừng duy nhất trên đầu, chớp chớp mắt mấy cái nhìn Tạ Hi Tri.
“Sở Sở?” Thử thăm dò gọi một tiếng.
Tiểu long giơ chân lên chống lấy cằm, có hơi bối rối: Còn nói chuyện được hả, vậy thì không phải nằm mơ.
“Sở Sở.” Lần này khẳng định mà gọi luôn.
Tiểu long vẩy vẩy tai, ưỡn bụng chống nạnh chất vấn: “Sao ngươi lại chạy vào đây? Ta nhớ kỹ đã dặn ngươi không được phép chạy vào lúc ta tắm cơ mà.”
Nó rõ ràng đã đặt kết giới, có người động vào kết giới sao nó lại không biết gì hết? Chẳng lẽ là vì trong cơ thể Tạ Hi Tri có nội đan của mình sao?
Tạ Hi Tri đáp: “Ngươi không nói không được vào, ngươi chỉ nói rằng phận ai người đó tắm.”
Tiểu long gãi gãi đầu, hình như không nói cấm vào phòng thật, nhưng mà--
“Ta đã lập kết giới, đương nhiên là không cho người khác vào trong.”
Tạ Hi Tri thanh minh: “Ta ở ngoài gọi ngươi rất nhiều lần nhưng ngươi không đáp lời, ta lo cho ngươi nên mới vào... Sở Sở, hóa ra ngươi là rồng à.”
Tiểu long nhếch miệng: “Ta không phải rồng, ta là rắn bốn chân.”
Tạ Hi Tri à một tiếng, không nói gì nữa.
Tiểu long liếc y một cái, nhấn mạnh lần nữa: “Ta là rắn bốn chân thật đó.”
Tạ Hi Tri gật gật đầu, ánh mắt lồ lộ ra hàng chữ “Ta biết ngươi là rồng mà, nếu ngươi thích giả làm rắn thì cứ coi như là rắn đi“.
Tiểu long tức cái lồng ngực á, nhìn quanh một vòng mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, hỏi chấm cực mạnh: “Sao ta lại ở trong phòng ngủ rồi?”
Tạ Hi Tri nói: “Ta mang ngươi đến đây đó.”
Tiểu long: “...” Mình có phải là con ‘nhợn’* không vậy trời, thế mà không hề hay biết gì hết! Tiểu long tự thấy khinh bỉ chính mình. Lượn qua lượn lại hai vòng trên giường, tiểu long cảm thấy không đúng, nó nhất định không nhận mình là ‘nhợn’ đâu, nhất định do Tạ Hi Tri đã ăn nội đan của nó nên mới xảy ra chuyện nó không hề cảnh giác với y chút nào.
*Con heo đó mà.
“Đoàn Đoàn!” Tiểu long xoay đầu trừng Tạ Hi Tri. Tạ Hi Trị lại ẵm tiểu long lên, nói: “Sở Sở, ngươi đừng xoay mạnh như thế, cẩn thận cổ bị thương.”
Tiểu long: “...”
Lắc lắc đầu, tiểu long quơ móng vuốt, quyết liệt nói: “Đoàn Đoàn, nghe ta nói đây!”
Tạ Hi Tri giương mắt nhìn tiểu long, ngồi nghiêm chỉnh.
“Sau này ngươi phải báo đáp ta thật tốt, có biết không?” Nội đan của nó đâu thể cho không được.
Tạ Hi Tri gãi gãi má, hỏi: “Phải lấy thân báo đáp sao?”
“...” Lạch cạch! Tiểu long ngã bò ra giường.
Tạ Hi Tri bối rối: “Sở Sở, ngươi muốn ta báo đáp ngươi không phải là muốn ta lấy thân báo đáp sao?”
Tiểu long trợn trắng mắt: “Ta lấy nhà ngươi về làm gì, làm ấm giường à?”
Tạ Hi Tri chân thành nói: “Ta có thể làm ấm giường mà, lúc ta còn là trứng ngươi cũng từng bắt ta làm ấm giường.”
Tiểu long sờ sờ cằm, đúng là đã quên mất con phượng hoàng này là cái bếp sưởi.
(ĐỌC Ở TRANG CHÍNH CHỦ NHA
ĐỌC NHAAAA
ĐỌC ĐỂ ỦNG HỘ EDITOR Ψ(≧ω≦)Ψ
tieuhuyen1205.wordpress.com)
“Ngươi cố gắng tu luyện biến lại thành tiểu phượng hoàng cho ta sờ sờ vuốt vuốt mỗi ngày đã là báo đáp ta rồi.”
Tạ Hi Tri đảo mắt, thương lượng: “Vậy Sở Sở cũng biến thành tiểu long cho ta sờ sờ?”
Tiểu long dựng cả vảy: “Không được ra điều kiện với ta!”
Đáy mắt Tạ Hi Tri lộ ra chút thất vọng. Thấy đôi đồng tử đen láy lanh lợi ảm đạm, tiểu long thì thầm: “Thỉnh thoảng thôi thì được.”
Tạ Hi Tri lập tức cười tươi như hoa: “Sở Sở, ngươi thật tốt!”
Tiểu long hừ một tiếng: “Biết thế là tốt.”
....
“Tiểu Ly Tử, ngươi tỉnh chưa, ăn cơm tối thôi!” Giọng Khổng Tước từ xa vọng đến. Tiểu long lấp tức nhảy dựng lên, “Mau, ngăn Khổng Tước lại! Ta muốn mặc quần áo!”
Tạ Hi Tri hỏi: “Bọn Khổng Tước không biết Sở Sở là rồng sao?”
Tiểu long lười nói lời vô nghĩa, chỉ ra cửa: “Mau đi!”
Tạ Hi Tri mở cửa đi ra ngoài.
“Khổng Tước.” Tạ Hi Tri chủ động chào hỏi Khổng Tước.
“Tiểu Ly Tử đâu?” Khổng Tước đang muốn vòng qua người Tạ Hi Tri bước qua cửa thì đột nhiên Tạ Hi Tri a một tiếng, Khổng Tước quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Khổng Tước, ta muốn hỏi ngươi Sở Sở thích người như thế nào?” Tạ Hi Tri hết cái để nói.
Khổng Tước cười, “Ta thấy hắn thích mấy quả bóng lông lá hơn là thích người.”
Tạ Hi Tri gật gù.
Máu bà tám của Khổng Tước lại trỗi dậy, dùng khuỷu tay huých huých Tạ Hi Tri, “Sao, muốn lấy lòng Tiểu Ly Tử? Kỳ thật ngươi không cần làm mấy thứ tầm phào gì hết, cứ biến thành tiểu phượng hoàng là được rồi, ấy mà ta nói với ngươi nha, Tiểu Ly Tử nuôi nhiều mao cầu như thế nhưng thích ngươi nhất đó.”
Tạ Hi Tri nhíu mày: Lẽ nào biến lại thành tiểu phượng hoàng chính là pháp bảo của mình?
Khổng Tước vuốt cằm, nói: “Nhắc mới nhớ, so với người khác Tiểu Ly Tử đối xử với ngươi rất tốt, Nam Nam nói Tiểu Ly Tử có chút cô đơn, mà người cô đơn luôn hi vọng có người khác luôn luôn bên cạnh mình.”
Tạ Hi Tri thực không hiểu: “Không phải các ngươi đều luôn bên cạnh Sở Sở sao?”
Khổng Tước lắc đầu: “Không giống nhau, ví như giữa ta và Đông Nam Phi hoàn toàn không có bí mật gì, nhưng Tiểu Ly Tử và bọn ta tất có bí mật.”
Tạ Hi Tri sững sờ, lập tức nghĩ đến việc bọn Khổng Tước không biết Sở Đông Ly là rồng, Sở Đông Ly giấu giếm không nói hẳn có lý do của hắn.
Khổng Tước vỗ vỗ vai Tạ Hi Tri, nói: “Chúng ta rất hy vọng ngươi có thể là người cùng Tiểu Ly Tử chia sẻ bí mật.”
Tạ Hi Tri nhìn hắn, gật đầu: “Ừm, nhất định.”
Khổng Tước nở nụ cười, chuyển chủ đề: “Tiểu Ly Tử đã dậy chưa?”
Tạ Hi Tri nói: “Sở Sở nói phải thay quần áo, bảo ta ngăn ngươi lại.”
Khổng Tước cười thua: “Đều là nam tử hán đại trượng phu, có gì không thể nhìn chứ.” Đoạn nói, đẩy cửa phòng ra, “Tiểu Ly Tử, ngươi thành tiểu cô nương lúc nào thế, thay đồ cũng không cho người ta nhìn.”
Sở Đông Ly kỳ thật đã biến thành người lâu rồi, quần áo cũng mặc xong xuôi cả, đoạn đối thoại vừa nãy của Khổng Tước và Tạ Hi Tri hắn cũng nghe được hết, cô đơn à, có lẽ thật sự cô đơn.
Sở Đông Ly khẽ rũ mắt, thu lại nét buồn trong mắt, lúc ngẩng đầu lên ý cười đã ngập tràn trong mắt, hắn nói: “Nếu ta thật sự thành tiểu cô nương, ta nhất định sẽ biến ngươi và Đông Nam Phi thành tiểu cô nương, chúng ta cùng làm tỷ muội.”
Khổng Tước phất phất tay, “Biến Nam Nam thành nữ đi, ta cưới liền!”
Đúng lúc Đông Nam Phi đi tới... Nghe được câu kia của Khổng Tước, Đông Nam Phi mặt không cảm xúc nói: “Ngươi cưới ta? Với cái tính hai ngày bắt cả ba ngày phơi lưới của ngươi có thể nuôi nổi ta à?”
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly cười, Sở Đông Ly nói: “Khổng Tước, ta thấy ngươi vẫn nên gả qua đó đi, Đông Nam Phi nhất định có thể nuôi ngươi.”
Khổng Tước bĩu môi: “Các người xem ta, sao ta không nuôi nổi Nam Nam chứ, đám mao cầu kia của Tiểu Ly Tử đều là ta nuôi đấy!”
Tạ Hi Tri bắt đúng trọng tâm: “Nhưng một nửa công lao là của Đông Nam Phi mà.”
Khổng Tước: “...” Không thể giữ cho hắn chút thể diện nào sao!