Đóng cửa mấy ngày, đột nhiên thấy ánh mặt trời, hơi có chút cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Sáng quắc nắng vàng vạn dặm, bồng bềnh mây tía lượn lờ, cuồn cuộn mưa hoa lưu luyến, lớp lớp mùi hương thoang thoảng. Vạn vật càng xao động tràn trề sức sống, Bạch Chân càng hối hận đã đem những năm tháng tươi đẹp thế này nhốt trong phòng nằm trên giường, chỉ dùng để cùng Chiết Nhan làm chuyện Vu Sơn mây mưa không thể ngửa mặt nhìn trời.
Bạch Chân lười biếng mà dựa vào ngực Chiết Nhan, nhắm mắt hít sâu một luồng khí tràn ngập ánh mặt trời và hương gỗ đào, thở ra một hơi thật dài trọc khí trong thân thể, cảm giác thoải mái thanh tân hơn không ít.
Chiết Nhan đỡ chàng ngồi xuống bàn đá nhỏ dưới tàng cây: “Chân Chân muốn ăn cái gì? Tất Phương tay chân vụng về, cứ để ta tự mình làm cho ngươi đi.”
“Ừm... canh hoa đào, bánh hoa đào.”
“Được, chờ nhé, xong ngay đây!”
Bạch Chân hướng về phía bóng dáng Chiết Nhan, ồn ào: “Mau lên nha! Nửa canh giờ không xong ta sẽ không ăn.”
Chiết Nhan quay đầu, sủng nịch liếc chàng một cái: “Biết rồi!”
Cũng may có nhuỵ hoa đào hái sẵn phơi khô, làm canh hoa đào tuy bớt một chút vị tươi mọng, nhưng thêm một phần khô mát thanh nhẹ, cũng coi như một tư vị khác. Nếu ngay bây giờ mới hái và nấu, lại làm thêm một phần bánh hoa đào, nửa canh giờ chắc chắn không dâng được vào bụng tiểu tổ tông, đến lúc đó không chịu ăn lại phải dỗ phải dành, quả thực chính là một con hồ ly tinh chuyên môn giày vò hắn.
Có mỹ thực đương nhiên không thể thiếu rượu ngon, ngồi không cũng chán, Bạch Chân đỡ eo đến hầm rượu của mình lấy rượu. Ai ngờ tới nơi... được lắm, kho tàng nhỏ của chàng đã rỗng tuếch rồi.
Lúc bé Bạch Chân thường quấn lấy Chiết Nhan đòi uống Đào Hoa Túy, Chiết Nhan thấy chàng còn nhỏ, không cho, thỉnh thoảng mới đút cho một ngụm nhỏ. Dần dà, chàng học được cách giấu Chiết Nhan lén đào một cái hố giấu dưới đất. Thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên chỗ chàng đào là ngay góc hầm rượu của Chiết Nhan, nếu bị phát hiện thì cứ nói là rượu tự rơi vào.
Có một lần lén Chiết Nhan uống quá nhiều, say khướt phá tung nhà của Chiết Nhan, còn suýt nữa đốt chính mình. Rõ ràng là chàng gây ra họa, cuối cùng lại vẫn là Chiết Nhan ăn nói khép nép mà dỗ. Sau này trưởng thành rồi, Chiết Nhan cũng không câu nệ không cho chàng uống, nhưng thói quen giấu rượu vẫn không sửa, còn thường xuyên mang theo tiểu Bạch Thiển mới biết chạy rúc bên hố trong góc hầm rượu, xúi giục nàng cùng nhau uống. Thỉnh thoảng Chiết Nhan mang rượu mới đào ra vào cất, cũng sẽ thuận tay bỏ vào hố cho chàng một ít.
Đều là khi còn nhỏ gieo nhân, thế cho nên Bạch Thiển lấy rượu chưa bao giờ lấy trên giá Chiết Nhan cất, cứ gây tai họa cho cái hố của tứ ca, lần này càng quá mức, đi nhân gian thăm Dạ Hoa trở về, mượn gió bẻ măng dọn sạch toàn bộ hố của chàng. Đây rốt cuộc là sầu cỡ nào?
Bạch Chân tức thở phì phì, ôm mấy bình trên giá nhét vào hố, cẩn thận đóng chặt nắp, lúc này mới tùy tay lấy hai vò mang ra ngoài.
Chiết Nhan bưng món ngon trở về, Bạch Chân đang ôm Đào Hoa Túy mềm oặt nằm dài trên bàn đá nghịch cánh hoa, ngửi được mùi hương bay tới, vội vàng ngẩng đầu dậy nở nụ cười ngọt ngào với hắn, lộ ra mấy cái răng trắng đều tăm tắp.
“Ngươi nhanh thật đấy.”
“Chẳng phải sợ ngươi bị đói sao!” Chiết Nhan nhét cái thìa vào trong tay Bạch Chân, gỡ xuống cánh hoa vương trên tóc chàng, lại xoa xoa thái dương bóng loáng của chàng.
Bạch Chân mở nắp bình rượu đưa cho Chiết Nhan, cáo trạng: “Đào Hoa Túy ta giấu bị Tiểu Ngũ dọn sạch rồi...”
“Vậy lần sau một bình cũng không cho. Lập kết giới cho hầm rượu, không, cho toàn bộ rừng đào, không cho nó vào!”
“Ừ!”
“Thật à?”
“...” Bạch Chân múc một thìa canh hoa đào đút cho Chiết Nhan: “Ngươi nói nhiều quá!”
“Ngươi ha...” Chiết Nhan sủng nịch cười, ngậm cái thìa Bạch Chân đút qua, biết chàng vẫn không đành lòng.
Bạch Chân ăn rất nhanh, một bát lớn canh hoa đào trong chốc lát đã thấy đáy, móng vuốt duỗi ra phía trước, cái thìa rơi vào chén của Chiết Nhan, Chiết Nhan dịu dàng cười, một thìa mới vừa múc lên chưa kịp đưa vào miệng mình liền chuyển hướng, đút vào trong miệng Bạch Chân.
Ai ngờ chàng lại được một tấc tiến một thước, đơn giản ném cái thìa, ngoan ngoãn há miệng chờ hắn đút.
Ợ một cái, Bạch Chân ngậm một miếng bánh hoa đào bay lên cây đào, nắng ấm gió nhẹ, thích ý vô cùng.
Tuy mấy ngày này bọn họ vẫn luôn nhốt mình trong phòng, nhưng thể lực tiêu hao quá nhiều, ngủ lại ít, Bạch Chân nằm một lát liền bắt đầu lim dim buồn ngủ. Bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là cơ eo vất vả đã nhiều ngày mà sinh bệnh quá độ, thân cây vừa cứng lại gập ghềnh, mới đầu nằm lên đó còn có chút tác dụng xoa bóp, nằm lâu rồi chỉ cảm thấy cộm đến eo đau.
“Chiết Nhan...”
“Ừm?” Chiết Nhan ngẩng đầu nhìn chàng.
Bạch Chân nghiêng người lật xuống, hướng về phía Chiết Nhan nhào qua.
Đang biếng nhác ngồi bên bàn đá nhấp rượu, Chiết Nhan bị dọa đến hãi hùng khiếp vía, vội vàng đứng dậy che trước bàn đá mở ra cái ôm đỡ lấy chàng: “Ngươi cẩn thận một chút đi, bị ngã thì sao?”
Hai chân Bạch Chân quấn chặt bên hông Chiết Nhan, đôi tay ôm cổ hắn, toàn thân treo trên người hắn như bạch tuộc: “Ngươi sẽ không làm ta bị ngã.”
“Lỡ như thì sao? Ngươi còn như vậy, lúc nào đó làm mình bị thương ta sẽ thật sự tức giận!” Biết rõ lấy tu vi của chàng đủ để bảo vệ chính mình, nhưng Chiết Nhan vẫn sẽ lo lắng sợ hãi.
“Ngươi đang mắng ta đấy à?”
“...” Hắn có mắng hả? Chiết Nhan vỗ vỗ mông Bạch Chân: “Ngươi dọa ta, mắng ngươi thì thế nào?”
“Được rồi được rồi, lần sau sẽ không, ngươi đừng mắng nữa...” Bạch Chân dụi dụi vào cổ Chiết Nhan lấy lòng: “Ta mệt rời, trên cây nằm đau eo, ngươi ôm ta lên giường ngủ một lát đi.”
Mỗi lần quá mệt, chàng đều có thói quen cọ cổ Chiết Nhan mà ngủ.
“Được được được, để ta ôm tiểu tổ tông đi ngủ trưa!”
Chiết Nhan động tác nhẹ nhàng đặt Bạch Chân mơ màng sắp ngủ lên giường, cẩn thận đắp chăn. Hắn hiện tại không buồn ngủ, lại sợ ở lại trong phòng sẽ quấy nhiễu Bạch Chân, cúi người hôn lên tai chàng liền rón rén ra khỏi nhà, chọn một gốc cây rễ dày rộng nằm lên đó, nhàn nhã tắm nắng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Chân vẫn ngủ ngon lành, Chiết Nhan làm bạn với nắng ấm gió nhẹ nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên một luồng hơi thở quen thuộc tới gần, Chiết Nhan giương mắt nhìn, quả nhiên là Bạch Thiển suýt chút nữa dọn sạch hầm rượu nhà hắn, uống hết trong hố của tứ ca mình rồi lại bảo Mê Cốc tới lấy trên giá. Tuy nói rừng đào mười dặm này của hắn khắp nơi hoa đào khắp nơi rượu, nhưng cũng chịu không nổi các nàng mượn rượu tiêu sầu như vậy.
“Nghe nói ngươi uống sạch rượu tứ ca ngươi giấu trong hầm rồi, lần này tới chẳng lẽ là tìm ta đòi rượu uống nữa?”
Bạch Thiển không hề hoạt bát như ngày xưa, toàn thân mang theo lạnh lùng u sầu, vung tay hóa ra một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo.
Không cần mở ra xem, Chiết Nhan cũng biết trong đó là cái gì. Hiện giờ đã có thể tìm về đôi mắt này, chứng minh những chuyện cũ phủ đầy bụi đó, nàng cũng tất nhiên đã nhớ lại tất cả.
Thật là thiện ác chung có luân hồi. Chiết Nhan khẽ thở dài: “A, đôi mắt này bị mất ba trăm năm còn có thể được ngươi tìm về, thật là kỳ diệu. Ngươi uống thuốc của ta rồi, thế mà vẫn có thể nhớ lại quá khứ thương tâm trước kia, càng kỳ lạ!”
“Đôi mắt này lấy từ trên tiên thể xuống, không thể để quá bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu không sẽ không dùng được nữa, đúng không?”
Thì ra là bị người cướp đi. Chiết Nhan nhíu nhíu mày, nếu Chân Chân nhà hắn biết tiểu muội mình bị người ta cướp đôi mắt, không biết sẽ tức giận đau lòng cỡ nào. “Trước kia ta cho rằng đôi mắt này đã mất hẳn rồi, không ngờ lại bị gắn trên mặt người khác, mà hiện giờ, còn được ngươi tìm về.”
“Giúp ta gắn đôi mắt về đi.”
“Gắn về thì được thôi. Có điều, ngươi phải chờ ta thanh lọc trọc khí trên này đã, xong rồi mới có thể giúp ngươi gắn lên được.”
“Không vội.” Bạch Thiển đứng dậy định đi.
Chiết Nhan gọi nàng lại: “Tiểu Ngũ, ngươi còn chưa nói cho ta rốt cuộc là người phương nào lấy đi đôi mắt của ngươi?” Nếu Chân Chân nhà hắn nổi giận muốn tìm tới cửa báo thù, hắn cũng phải biết trước kẻ thù là ai.
“Một đoạn tình kiếp, không cần nhắc lại.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Người ta không muốn nhắc tới, Chiết Nhan đương nhiên cũng không thể truy vấn, đang chuẩn bị mở hộp bắt đầu thanh lọc trọc khí, liền nghe thấy tiếng Chân Chân nhà hắn gọi, vội cất hộp đi, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Chớp mắt, người đã ngồi ở mép giường Bạch Chân.
“Dậy rồi?”
Bạch Chân hai mắt mơ màng, lười biếng duỗi eo: “Chiết Nhan, ôm!”
“Ngủ ngon không?” Chiết Nhan ôm eo bế người lên, để chàng dựa vào ngực mình, giúp chàng vuốt lại mái tóc dài hơi rối lúc ngủ.
“Ừm, ta mơ thấy ngươi hóa chân thân phượng hoàng chở ta bay khắp nơi.”
“Chân Chân chẳng lẽ ghét bỏ Tất Phương, muốn ta làm vật cưỡi cho ngươi à?”
Bạch Chân mềm như bông mà rúc vào lòng Chiết Nhan, đôi tay ôm eo hắn, đôi mắt mới vừa rồi còn có chút không mở ra được, lúc này đang sáng lấp lánh nhìn hắn, đầy mặt chờ mong hỏi: “Vậy ngươi sẵn lòng không?”
Phượng hoàng đầu tiên thuở khai thiên lập địa, thượng cổ chi thần Tứ Hải Bát Hoang thần ma kiêng kị, há có thể phủ phục dưới thân người khác làm một con vật cưỡi?
“Sẵn lòng!” Chân Chân của hắn, không phải là người khác có thể so!
“Lời này là thật chứ?” Bạch Chân hưng phấn mà từ trong lòng Chiết Nhan nhảy lên. Chàng đương nhiên không có khả năng thật sự bắt Chiết Nhan làm vật cưỡi cho mình, chàng chỉ là vô cùng hưởng thụ dung túng sủng nịch vô biên vô hạn của Chiết Nhan thôi.
“Thật. Chỉ cần có thể khiến ngươi vui vẻ, làm cái gì ta cũng sẵn lòng.”
“Chiết Nhan, ngươi tốt quá!” Bạch Chân thò lại gần, hôn lên khóe miệng Chiết Nhan một cái, lại lần nữa vùi mình vào lòng hắn: “Nhưng mà, ta không nỡ!”
Chiết Nhan được Bạch Chân dỗ đến lòng vui như nở hoa, nhưng chuyện của Bạch Thiển không thể giấu chàng: “Đúng rồi, vừa rồi Tiểu Ngũ tới.”
“Tiểu Ngũ? Nó tới làm cái gì? Lại định dọn hết rượu à?”
“Không phải...” Chiết Nhan lấy ra cái hộp nhỏ cho chàng xem: “Đây là đôi mắt Tiểu Ngũ tìm về, nó tới nhờ ta giúp nó gắn lại.”
“Cái gì?” Bạch Chân cầm cái hộp mở ra, bên trong quả nhiên là một đôi mắt như hạt châu: “Còn dính hơi thở xa lạ, rõ ràng là vừa lấy ra từ hốc mắt của người khác. Rốt cuộc là ai cướp đôi mắt của con bé?”
“Nó chỉ nói là một đoạn tình kiếp, không muốn nhắc tới.”
“Tình kiếp?”
“Chỉ sợ con bé chính là vị thê tử phàm nhân kia của Dạ Hoa, Tố Tố...”
“Làm sao ngươi biết?”
“Kỳ thật ta từng gặp mặt vị Tố Tố kia trên Thiên cung một lần, lúc ấy ta đã có điều hoài nghi. Dạ Hoa cùng phàm nhân Tố Tố gặp nhau hiểu nhau, đúng vào đoạn thời gian Tiểu Ngũ lịch kiếp biến mất, hơn nữa Dạ Hoa cũng từng mấy lần tìm ta tìm hiểu về chuyện trước và sau khi Tiểu Ngũ lịch kiếp...”
“Vậy đôi mắt này nhất định là mất ở Thiên cung?” Bạch Chân giấu không được hỏa khí, xuống giường muốn xông lên Thiên cung đòi lời giải thích.
“Chân Chân, đừng nóng vội!” Chiết Nhan vội vàng ôm lấy chàng: “Tiểu Ngũ trời sinh tính tình ghét ác như thù, nếu nó đã tự mình lấy lại, thì có lẽ kẻ cướp đôi mắt của nó cũng không có kết cục tốt đâu.”
Bạch Chân nói: “Vậy thì đi đổ thêm dầu vào lửa!”
Chiết Nhan bị chàng chọc cười: “Chân Chân, Tiểu Ngũ cùng Dạ Hoa còn có hôn ước, những việc này chúng ta không cần nhúng tay, để bọn họ tự lăn lộn đi, nếu càng phá càng loạn thì sao bây giờ? Việc cấp bách là thanh lọc trọc khí trên đôi mắt này đã, sớm ngày giúp Tiểu Ngũ gắn về.”
“Vậy được rồi!”
“Ngươi xem, tóc ngươi rối hết rồi, lại đây ngồi đi, ta giúp ngươi vấn tóc lại.”
“Muôn vàn tơ tình, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn...” Bạch Chân ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm eo Chiết Nhan cọ tới cọ lui: “Vẫn là chúng ta tốt nhất. Vạn năm như một ngày, năm tháng bình yên.”
“Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, ngươi cũng đừng lo lắng, chuyện tình cảm, ai cũng không nhúng tay vào được, chính bọn họ biết đúng mực.”
“Ừ.” Bạch Chân im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu gác cằm lên bụng Chiết Nhan: “Ta vẫn không vui!”
Tay Chiết Nhan đang giúp chàng vấn tóc dừng một chút: “Nếu không ta hóa về chân thân, chở ngươi ra ngoài chơi?”
“Không cần.”
“Vậy bắt Tất Phương tới cho ngươi vặt lông?”
Bạch Chân lắc đầu.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Chiết Nhan ôm lấy chàng, nhéo nhéo sau gáy chàng: “Muốn gì ta cũng chiều ngươi!”
“Ta không vui, ngươi phải dỗ cho ta vui vẻ!”
Chiết Nhan không hiểu: “Ta chẳng phải đang dỗ đây sao?”
Bạch Chân nghiêng đầu, hài hước nói: “Nhưng ngươi còn chưa hôn ta mà!”
Chiết Nhan bừng tỉnh ngộ, lập tức nâng khuôn mặt nhỏ kia, hôn xuống.