Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 24: Chương 24: 《 Mỹ nhân như vậy, còn mong gì bằng 》




Tuy Chiết Nhan nói chuyện tình cảm không chấp nhận được người ngoài nhúng tay vào, nhưng đối với việc muội muội mình từng chịu tủi nhục ở Thiên cung, Bạch Chân vẫn không thể không quan tâm, nghĩ coi như là quan tâm một chút báo thù xong sẽ thế nào, chỉ bàng quan không nhúng tay là được. Vì thế, thừa dịp Chiết Nhan loại trừ trọc khí trên đôi mắt cho Bạch Thiển, chàng gọi Tất Phương lên Thiên cung.

Bởi vì đi quá muộn, chàng còn chưa tới cửa Thiên cung đã thẩm tra xử lý xong, cách thật xa, chỉ thấy một đám thiên binh mênh mông áp giải trắc phi Tố Cẩm đi đến hướng bờ sông Nhược Thủy. Thấy đã không còn trò hay để tiêu khiển, đang muốn lệnh cho Tất Phương quay về rừng đào, rồi lại trông thấy Thái tử Dạ Hoa vội vàng chạy ra, không cần nghĩ chàng cũng biết Dạ Hoa nhất định là đi về phía động Hồ Ly Thanh Khâu.

Cũng coi như vừa vặn, bỏ lỡ trò hay này lại đuổi kịp một trò hay khác. Bạch Chân tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, dù sao cũng rảnh rỗi, đi theo xem một cái thì đã sao. Muội muội chàng vì Dạ Hoa mà chịu bao tủi nhục ở Thiên cung như thế, để xem Thái tử Thiên tộc này làm cách nào mà dỗ cho Tiểu Ngũ nhà mình hồi tâm chuyển ý đây.

Bạch Chân trở lại rừng đào đã là lúc chạng vạng, lấy tính tình của Bạch Thiển, chàng biết việc này nhất định sẽ không dễ bỏ qua, lại không ngờ nàng trực tiếp từ chối gặp người, mà Dạ Hoa cũng cứ thế canh giữ trước cửa động một tấc không rời...

“Đã về rồi à?”

Chiết Nhan đang ngồi ngay ngắn bên bàn đá dưới cây đào, mặt bàn đặt hai chung trà, một đĩa đồ khai vị ăn vặt, thấy chàng trở về cũng không hoảng hốt hỏi chàng đi đâu, ngược lại thần sắc thản nhiên mà cầm lấy chén trà trước mặt mình uống, một chén trà khác đối diện cũng đang bốc khói. Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị đúng lúc, quả thực là đoán chắc canh giờ đang đợi chàng trở về. Nhưng Bạch Chân biết, Chiết Nhan chỉ là cảm thấy chàng khả năng sẽ về nhà vào lúc này, đồng thời chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống mà hắn cảm thấy chàng về sẽ muốn dùng, mà chàng thật sự vừa đúng lúc này trở về, lại thật sự vừa lúc muốn ăn mấy thứ kia.

Tất cả đều chỉ là ý tưởng đột phá, đều là ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Không hỏi ngày về mà biết ngày về, không hỏi suy nghĩ lại biết suy nghĩ, không cần cố tình, tùy tâm mà làm, đây là tâm ý tương thông của họ.

“Về rồi đây.” Bạch Chân người còn chưa ngồi xuống, tay đã duỗi ra đoạt lấy chén trà Chiết Nhan đang uống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chỗ còn dư lại, chưa hết còn chép chép miệng, chân thành bình luận: “Ừm, quả nhiên vẫn là trà ngươi pha thơm nhất uống ngon nhất, nồng mà không ngấy, thanh mà không nhạt, đắng rồi đến ngọt, rung động tận tâm can. Tay nghề pha trà của ngươi không thua tay nghề ủ rượu chút nào đâu, Chiết Nhan Thượng Thần...”

Hiện giờ thế gian này, sợ là chỉ duy nhất một vị Thượng Thần là Chiết Nhan đây ngày ngày chỉ biết pha trà ủ rượu xới đất trồng cây. Một thân bản lĩnh thần ma kiêng kị, y thuật người người kính trọng, lại kém xa tay nghề trà phu rượu nông này.

Tuy là lời tự đáy lòng, Chiết Nhan vẫn nghe ra một chút trêu chọc từ xưng hô xuôi tai cuối cùng kia: “Chân Chân chớ có chê cười với ta. Tứ Hải Bát Hoang này, không biết có bao nhiêu người ghen ghét ta đây rượu ngon ở bên, mỹ nhân trong ngực, nhàn hạ thoải mái đâu.”

Quả nhiên là ma cao một thước đạo cao một trượng, Bạch Chân chàng có khôn khéo cách mấy, chung quy vẫn không phải đối thủ của lão phượng hoàng này. Một câu “mỹ nhân trong ngực” đã đủ để công phá tất cả lý trí cùng dáng vẻ của chàng.

“Lão phượng hoàng, ngươi nói ai là mỹ nhân đó?”

“Chân Chân cảm thấy... trừ ngươi ra, chẳng lẽ ta còn sẽ ôm người khác vào lòng hay sao?”

“Ngươi...” Bạch Chân vừa xấu hổ lại vừa tức giận, rõ ràng là trêu đùa hài hước, cố tình lại là lời ngon tiếng ngọt động lòng nhất: “Ngươi thành tâm đùa giỡn ta!”

Chiết Nhan bình tĩnh mà bưng lên chén trà trước mặt Bạch Chân bị chàng cố ý làm lơ, từ từ nói: “Chân Chân đã quên rồi sao? Đây chính là mẹ ngươi nói. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang Bạch Thiển so với ngươi cũng phải kém vài phần, vậy ngươi đương nhiên là mỹ nhân đẹp nhất trên đời rồi.”

“...” Bạch Chân làm trò trước mặt Chiết Nhan, hai tay nắm vào nhau bóp khớp xương vang lên răng rắc, dưới tươi cười như hoa là lời nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lại dịu dàng đến cực điểm: “Lão phượng hoàng, ngươi có tin đêm nay ta vặt sạch lông phượng hoàng của ngươi không?”

Chiết Nhan theo bản năng cúi đầu liếc qua nơi nào đó: “Ta sai rồi!”

Chàng chưa bao giờ nói lời thô tục như thế, không ngờ Chiết Nhan vẫn hiểu, Bạch Chân yên lặng thở dài — tâm ý tương thông đáng chết này!

Bạch Chân vốn đứng đắn, đối với việc này vẫn rất thẹn thùng, đặc biệt là Chiết Nhan lúc này còn bày ra bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy không ngừng cố gắng nhìn mình, nhưng ánh mắt lấp lánh cùng hàng lông mày nhướng lên, không một chỗ nào không tỏ rõ hắn còn rất nhiều bất ngờ và khát khao với cuộc sống về đêm của họ. Bạch Chân da mặt mỏng, chỉ đành xấu hổ thẹn thùng mà nói sang chuyện khác, nhảy khỏi cái lốc xoáy tràn ngập ảo tưởng không thể miêu tả này, nếu không chàng rất có khả năng sẽ một phát không thể vãn hồi, từ đây dưới sự dẫn dắt của Chiết Nhan bước lên con đường ô sơn mây mưa một đi không trở lại.

“Này, Chiết Nhan, ngươi biết ta đi đâu không?”

Chiết Nhan thu hồi tươi cười đáng khinh của mình: “Ngươi chắc chắn là đi quan tâm chuyện sau khi Tiểu Ngũ báo thù xong thế nào.”

“Không sai, cướp đi đôi mắt của Tiểu Ngũ quả thực chính là trắc phi Tố Cẩm kia, hơn nữa dường như cô ta không chỉ phạm một tội đó, hiện giờ đã bị sung quân đến bờ sông Nhược Thủy trông coi chuông Đông Hoàng.”

“Chuyện ngươi quan tâm thực sự chính là Tiểu Ngũ với Dạ Hoa đúng không? Có điều xem ra ngươi rất có lòng tin với tình cảm của họ.”

Bạch Chân hiểu ý cười, quả nhiên không ai hiểu chàng bằng Chiết Nhan: “Dạ Hoa đang canh ngoài động Hồ Ly một tấc cũng không rời, Tiểu Ngũ tuy tính tình hiếu thắng, nhưng chung quy đã động chân tình, rồi sẽ tốt lên thôi. Bây giờ hỏa thế càng lớn mới có thể thiêu rụi những tủi nhục quá khứ càng sạch sẽ, hoàn toàn trừ tận gốc hiểu lầm và sai lầm trước kia, về sau họ mới có thể ân ái không nghi ngờ.”

“Không sai, vấn đề trong tình cảm là không thể trốn tránh. Nếu hiện tại không nhân cơ hội này loại trừ khúc mắc, mặc nó chôn trong lòng ngày càng tích tụ đè nén, sau này bộc phát ra sợ là mới thật sự không thể vãn hồi.” Chiết Nhan lại rót một chén trà nóng cho Bạch Chân, tán dương: “Chân Chân quả nhiên thông tuệ, mọi việc đều có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu.”

“Ngươi bớt dỗ ta vui vẻ đi. Loại chuyện này, nói thế nào ta cũng coi như là tiền bối, huống chi ngươi khó hầu hạ như vậy, ít nhiều gì ta vẫn có chút kinh nghiệm.”

Phỏng chừng kinh nghiệm nhiều nhất của chàng chính là gây chuyện thị phi với bỏ nhà ra đi thôi, chẳng qua thói quen có giận phải xả này... cho dù chỉ là chút làm mình làm mẩy chẳng ảnh hưởng nghiêm trọng gì, chàng đúng là vẫn có quyền lên tiếng. Mọi việc không thể tích thù qua đêm, rất cần phải đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, giữa ái nhân với nhau, không có xích mích gì là lăn giường không thể giải quyết.

“Ta không dỗ ngươi...” Chiết Nhan đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Chân, duỗi tay nắm cằm chàng, cúi người xuống: “Chân Chân đã nói, lúc dỗ ngươi vui vẻ phải hôn ngươi.” Ngay sau đó là một nụ hôn dịu dàng triền miên.

“Chân Chân, ta dỗ ngươi vui vẻ chưa?”

Bạch Chân mị nhãn nhướn lên: “Ta đây có phải nên thưởng cho ngươi không?”

“Dĩ nhiên rồi, rốt cuộc, ta khó hầu hạ vậy mà.” Chiết Nhan khom lưng nhấc hai chân Bạch Chân lên, dùng tư thế bế công chúa ôm người vào lòng, cười nói: “Mỹ nhân trong ngực, ngày tốt cảnh đẹp độ đêm xuân!”

Bất luận ngoại giới kinh thiên động địa thế nào, rừng đào mười dặm vĩnh viễn là năm tháng bình yên xuân sắc vô biên.

Ngoài phòng mưa rơi tầm tã, đánh vào hoa đào thưa thớt bay tán loạn, gió lạnh rít gào, làm cánh hoa chao nghiêng run rẩy. Bạch Chân đứng trước cửa sổ, xuyên qua song cửa nhìn hoa đào rơi theo nước mưa, cảnh trí gió cuốn hoa rơi tàn, nhưng chàng biết, bất luận khung cảnh trước mắt tối tăm mịt mùng cỡ nào, mưa gió qua đi lại dạt dào sinh cơ, đều sẽ là vui sướng hướng vinh hơn trước.

Nếu chỉ có chàng cùng Chiết Nhan, thưởng cảnh mưa như vậy cũng có một phen tư vị hoa vũ lưu luyến, đáng tiếc chàng còn có một muội phu đang dầm mình trong mưa rào gió lạnh như vậy trước động Hồ Ly trống trải. Cái vị tên Già Quân kia, đối với quân thượng nhà bọn họ cũng coi như trung thành và tận tâm, khuyên quân thượng nhà mình không được, cầu cô cô Thanh Khâu không xong, cuối cùng lại nghĩ ra cách tìm tới chỗ họ.

“Quân thượng nhà ngươi đứng như vậy bảy ngày rồi?”

Già Quân có chút sốt ruột, quân thượng nhà y một thân thương mới bệnh cũ, bất chấp đứng chờ vô vọng, cứ thế mãi, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng: “Đúng vậy. Thượng Thần, cầu xin người đi khuyên nhủ cô cô đi. Chỉ có các ngài biết rõ nhất, lúc trước quân thượng nhà chúng ta vì luyện đan dược cứu Mặc Uyên Thượng Thần mà tan hết tu vi, cánh tay cũng không còn, suýt nữa bị mất mạng. Vất vả lắm mới nhặt về một cái mệnh từ chỗ Chiết Nhan Thượng Thần đây, lại giày vò vậy nữa, thật sự sẽ tuổi xuân chết sớm mất!”

“Này này này, nói bậy cái gì đấy? Đừng có trù ẻo muội phu của ta!” Người mà Bạch gia bọn họ coi trọng, sao có thể yếu ớt như thế? Huống chi lúc này không để Dạ Hoa chịu chút khuất nhục, thì làm sao qua được điểm mấu chốt trong lòng Tiểu Ngũ nhà bọn họ đây.

“Thượng Thần nói vậy, là đồng ý đi khuyên cô cô?”

“Không được, khuyên không được.” Bạch Chân bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, không muốn lao tâm, thong thả ung dung bước qua đối diện Chiết Nhan ngồi xuống.

Chiết Nhan đang chăm chú đọc sách, nhận thấy Chân Chân của hắn tới gần, vội vàng bỏ thẻ tre trong tay xuống rót Đào Hoa Túy. Vô số đêm, họ luôn giữ thói quen chuẩn bị một ấm trà ngon hoặc hai vò rượu ngon, dùng để dưới ánh trăng đàm đạo, đối rượu sênh ca.

“Vì sao?” Già Quân không hiểu, rõ ràng Bạch Chân đã nhận quân thượng của họ là muội phu, vì sao lại khuyên không được?

Chiết Nhan vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng chợt mở miệng hỏi y: “Già Quân, ngươi chưa lập gia đình đúng không?”

Già Quân tất cung tất kính trả lời: “Tiểu tiên vẫn chưa.”

Khó trách! Chiết Nhan khẽ cười một tiếng, nhắc nhở: “Phu thê cãi nhau là chuyện giữa hai người, có đôi khi, ai khuyên cũng không được, càng khuyên chỉ biết càng phiền toái.”

“Không sai.”

Bạch Chân nghĩ lại mỗi lần giận dỗi với Chiết Nhan, kỳ thật đáy lòng đều mong chờ Chiết Nhan ăn nói khép nép lại không mất bá đạo mà dỗ chàng. Phu thê với nhau, ồn ào đến mấy cũng đều là ỷ vào tình yêu của đối phương mà làm mình làm mẩy. Tình cảm căn bản không có lý lẽ, người khác khuyên mấy cũng không hữu dụng bằng ái nhân dùng thái độ mềm mại chủ động cầu hòa ôm một cái, khắc khẩu chưa bao giờ là vì đúng hay sai, mà là một loại phép thử với ái tình. Mà chàng thật may mắn, Chiết Nhan đối xử với chàng, luôn là không hề có nguyên tắc, sủng nịch cùng dung túng không có giới hạn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Chân nhìn về phía Chiết Nhan càng thêm mềm mại, mà trong ánh mắt đối phương đáp lại cũng đầy dịu dàng, càng làm trong lòng chàng như thấm đẫm mật ngọt, cầm lòng không được, si ngốc mỉm cười.

“Chúng ta khuyên không được, ngay cả con ruột của hắn cũng khuyên không được, tóm lại... Chờ đi.” Đây đều là chân lý Chiết Nhan rút ra từ sự dốc lòng dạy dỗ của Bạch Chân. Oán khí đến từ yêu, chỉ có yêu mới có thể hoàn toàn hóa giải.

“Chờ?” Già Quân vẫn không hiểu. Cái gì cũng không làm, chỉ có chờ?

“Chờ Tiểu Ngũ nhà ta nghĩ thông suốt. Ngươi cho rằng cưới được Nữ Quân Thanh Khâu của chúng ta dễ dàng vậy sao? Nhà chúng ta bốn ca ca, phía dưới chỉ có duy nhất một muội muội, tính tình của nó lại rất kiên cường. Nó thân là một Thượng Thần, bị người tra tấn như vậy, còn móc đôi mắt, đương nhiên phải khó chịu mấy ngày rồi. Nhưng mà không có việc gì đâu, qua mấy ngày thì tốt thôi.”

“Nếu vẫn không tốt thì sao?”

Chiết Nhan đáp: “Sẽ không đâu. Tình cảm của nó với Dạ Hoa, chúng ta thấy rõ mà.”

Già Quân tâm tư đơn thuần, đối với việc tình cảm càng ngây thơ không biết, nói đến cùng là bởi vì bản thân chưa trải qua tình yêu nam nữ. Chuyện hai vị Thượng Thần đoạn tụ tình thâm truyền lưu cực rộng trên Thiên cung, nhưng đồn đãi chung quy là đồn đãi, hình ảnh hai vị Thượng Thần tình thâm thế nào y không thể tưởng tượng được, hiện giờ thân lạc vào cảnh cùng hai người ở chung, tuy chỉ một lát, nhưng mỗi tiếng nói cử động, giơ tay nhấc chân của họ, đều thể hiện rõ sự ăn ý sâu sắc, làm y cảm nhiễm. Cho dù rất bình dị, nhưng giữa từng câu chữ, không điều gì không thể hiển hai người đều trong lòng hiểu rõ nhau mà không cần nói ra, tưởng như chỉ có họ bên nhau, mới có thể tạo nên bức họa hoàn mỹ nhất.

Có lẽ đây là tình yêu, bất luận là nùng tình mật ý hay là tranh nhau nổi bật, trong thế giới của họ, chung quy chỉ có lẫn nhau. Già Quân tức khắc như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Quân thượng của họ cùng vị cô cô Thanh Khâu kia, làm sao không phải như vậy? Mà y tỉnh ngộ ra, cũng đồng thời nhận thấy trước mắt chính là hình ảnh một đôi bích nhân hài hòa, một người ngoài đứng xem như mình, thật sự quá dư thừa!

“Hai vị Thượng Thần sớm nghỉ ngơi ạ, tiểu tiên cáo lui trước.”

Chiết Nhan giơ lên chén rượu đối ẩm với Bạch Chân, tiếp tục chăm chú đọc quyển sách trong tay. Ngoài phòng mưa dần ngớt, bầu không khí lặng im, chỉ còn tí tách tí tách tiếng nước mưa rơi trên cánh hoa.

Cứ thế lẳng lặng ngây người trong chốc lát, Bạch Chân chống khuỷu tay lên mặt bàn, đôi tay ôm mặt, đôi mắt diễm lệ hơn cả hoa đào không chút kiềm chế nhìn chằm chằm Chiết Nhan, hỏi hắn: “Sách đẹp hơn ta sao?”

Ai ngờ Chiết Nhan cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ là khóe miệng ngậm cười, sủng nịch nói: “Trong sách tuy có dung nhan như ngọc, lại cũng không sánh bằng nửa phần của Chân Chân nhà ta.”

“Dung nhan như ngọc ở đâu? Đưa ta xem nào!” Bạch Chân duỗi tay giật lấy thẻ tre của hắn, mở ra đọc nhanh như gió xem, hóa ra là một quyển tiểu thuyết nói về chuyện Long Dương...

Chiết Nhan ung dung nhìn gương mặt trắng nõn kia dần dần đỏ ửng: “Đẹp không?”

“Ngươi tìm đâu ra cái thứ linh tinh này?” Bạch Chân trừng hắn: “Lão phượng hoàng già mà không nên nết, không đứng đắn!”

“Thứ này nhân gian có rất nhiều, trong tay Tư Mệnh tuy cũng có, lại không tinh tế lớn mật bằng phàm phu tục tử viết ra. Ta còn giấu mấy quyển tranh chữ song toàn, Chân Chân muốn cùng ta quan sát tham khảo không?”

“Ngươi...” Áng mây đỏ trên mặt Bạch Chân nháy mắt nổ tung, tràn ngập khuôn mặt tinh xảo, trông rất đẹp mắt: “Ngươi đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì! Một đống tuổi còn học đám trẻ mấy thứ đồi phong bại tục! Ngươi đường đường một giới Thượng Thần, làm ơn giữ chút mặt mũi tiết tháo được không?”

“Phàm nhân còn biết ăn uống nam nữ, còn biết ham muốn thực sắc tình dã là bản chất của con người. Làm thần tiên sinh mệnh dài lâu vô chừng, trong vô hạn Hồng Hoang, đương nhiên càng phải hiểu được cảm kích mà làm chuyện vui. Lại nói, ta đóng cửa tự mình nghiên cứu chứ đâu có công khai bốn phía, sao có thể là đồi phong bại tục được? Hơn nữa ai nói một đống tuổi thì không thể xuân phong đắc ý?” Chiết Nhan dán vào mặt bàn, túm ống tay áo của Bạch Chân, trầm giọng nói: “Chúng ta đã là thần tiên được phàm nhân ngưỡng mộ tôn kính, càng là quyến lữ, vậy làm việc thần tiên quyến lữ hưởng lạc thì có gì sai? Có điều loại chuyện này, hai người cùng nhau tham khảo mới tương đối có thành quả, học đi đôi với hành, ngươi nói đúng không, Chân Chân?”

“A, chuyện này mà ngươi cũng có thể nói lý nói lẽ được, ta thật sự phục ngươi rồi!” Bạch Chân nghe hắn lươn lẹo mà dở khóc dở cười: “Thật không biết trong đầu óc ngươi trừ cái thứ... không thể miêu tả kia ra, còn có thể chứa cái gì đứng đắn chút không.”

“Ta cũng chỉ suy nghĩ cho hạnh phúc của ngươi thôi. Tất cả mọi thứ ta đều phải cho ngươi thứ tốt nhất, để ngươi hưởng hết những gì tốt đẹp nhất, cực lạc nhất thế gian. Nếu không, chẳng phải cô phụ ta may mắn có mỹ nhân trong ngực hay sao?”

“Rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý...”

“Còn có...” Chiết Nhan ngắt lời chàng: “Bất luận ta nghĩ cái gì, ngươi đều chiếm vị trí quyết định trong suy nghĩ của ta.”

Nội tâm Bạch Chân bắt đầu ngo ngoe rục rịch: “Vậy ngươi... giao hết đồ ngươi giấu trước giờ ra đây, sau này để ta giữ, cấm không được xem lén một mình.”

Chiết Nhan dùng Thuấn Gian Di Động thuật, lúc Bạch Chân phản ứng lại đã bị Chiết Nhan vững vàng ôm trong lòng, đôi tay bởi vì bị nhấc bổng lên đột ngột mà không tự giác ôm lấy cổ Chiết Nhan. Rõ ràng chỉ trong gang tấc, gấp không chờ nổi vậy sao?

“Đi đâu đây?”

“Không phải Chân Chân muốn ta nộp hết đồ ra sao? Đương nhiên là mang ngươi đi tự mình nghiệm thu rồi.” Chiết Nhan hôn lên cái trán trơn bóng, ôm chàng ra khỏi nhà tranh hướng thẳng đến nhà chính: “Bao gồm cả thành quả ta siêng năng học tập.”

Mới vừa qua cơn mưa, gió lạnh từng cơn, hàn khí tăng lên, nhà tranh nhỏ thật sự không thích hợp cho việc triền miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.