Phía chân trời yên ắng đột nhiên đùng đoàng sấm chớp, Bạch Chân đang ôm Đào Hoa Túy nằm trên cây đào nhắm mắt dưỡng thần bị quấy nhiễu hứng thú lười biếng thích ý, sắc mặt ngưng trọng mà mở to mắt nhìn về phía không trung trong khoảnh khắc sấm rung chớp giật.
Mấy ngày nay mưa đêm liên tục, thực sự có chút kỳ quặc, nhưng một đêm mưa gió qua đi, mặt trời lên cao lại biểu hiện mọi thứ vẫn bình tĩnh như thường. Hiện giờ một khắc trước vẫn ban ngày ban mặt lanh lảnh càn khôn, khắc sau lại không hề báo trước mà biến sắc, mây đen cuồn cuộn khiến bầu trời càng thêm u ám, sấm sét ầm ầm kéo tới có thể so với thế tới rào rạt của thiên quân vạn mã quân lâm dưới thành.
Rõ ràng là điềm loạn tượng hiện ra, đại hung.
Bạch Chân ngưng tụ ý thức tìm kiếm hơi thở của Chiết Nhan, sau đó hư ảnh chợt lóe, người đã đứng phía sau Chiết Nhan. Lúc này Chiết Nhan đang trong hầm rượu, chuyên tâm “thưởng thức” hai vò rượu ngon hắn mới đào từ dưới gốc cây ra.
“Chiết Nhan, mệt ngươi còn có tâm tư ở chỗ này chơi rượu mua vui. Bên ngoài không biết sao sắc trời đột nhiên biến đổi, ngươi không nghe thấy động tĩnh sao?”
“Nghe thấy rồi.” Chiết Nhan phảng phất như ngoảnh mặt làm ngơ hoàn toàn với ngoại giới, trong mắt chỉ có kia hai vò rượu ngon mới ra lò.
“Vậy ngươi không có một chút phản ứng nào à?” Bạch Chân thấy Chiết Nhan si mê hai vò rượu kia như thế, nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cô đơn bị thất sủng, đặt thật mạnh bình Đào Hoa Túy trong tay xuống mặt bàn cho hả giận, ngữ khí chua xót mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải là Đào Hoa Túy thôi sao? Có cái gì đẹp!”
Cảm xúc phập phồng rõ ràng như thế, Chiết Nhan sao có thể không nhận ra? Nhưng vui mừng trên mặt hắn vẫn không chút nào thay đổi, còn càng thêm hưng phấn mà kéo tay Bạch Chân qua, đẩy hai vò rượu kia ra như hiến vật quý: “Aiiii, đây cũng không phải là Đào Hoa Túy bình thường đâu. Chân Chân, ngươi xem...”
Nhìn kỹ, bình rượu nhỏ này có chút quen mắt, lại cũng không phải bình chuyên đựng Đào Hoa Túy chàng quen thuộc. Bạch Chân nhìn trong chốc lát, ký ức trong đầu quay cuồng, cuối cùng dừng ở một hình ảnh lưu luyến ái muội: “A? Đây không phải hai vò rượu lúc trước chúng ta cùng nhau ủ đó sao?”
“Nhận ra rồi à?”
Bạch Chân sửa lại vẻ mặt hơi giận dữ, gấp không chờ nổi ôm bình rượu nhỏ bóc niêm phong kề mũi vào hít hít: “Thơm quá đi!” Nói xong định đổ ra nếm.
“Ấy Chân Chân...” Chiết Nhan tay mắt lanh lẹ cứu lại bình rượu che kín mít trong ngực, vẻ mặt hơi có chút lo lắng đề phòng: “Bây giờ chưa uống được.”
“Vì sao? Ủ xong rồi không phải là lấy ra uống sao?”
“Tóm lại bây giờ không thể uống. Ngươi ngoan, uống Đào Hoa Túy được không?” Chiết Nhan đóng kín niêm phong lại, ngay dưới mí mắt Bạch Chân giấu vào hốc bí mật sâu trong quầy rượu, tất cả rượu cất trong đó đều là Tiêu Hồn Tửu mà Bạch Chân không bao giờ sẽ chủ động chạm vào.
Lần này ý vị quá rõ ràng: Kia không phải Đào Hoa Túy bình thường, trừ phi tất yếu, tuyệt đối không chạm vào được!
Cũng đồng nghĩa là, dưới sự lừa dối của Chiết Nhan, chàng đã mơ màng hồ đồ tự tay ủ cho mình một bình Tiêu Hồn Tửu! Nhưng mà, rõ ràng là hai người cùng nhau ủ rượu, sao chàng không nhớ rõ trong đó có thêm thứ gì đặc biệt?
“Lão phượng hoàng, ngươi chơi ta đấy à?”
“Chân Chân, ngươi hiểu lầm rồi, đây đều là tình thú!”
“Ngươi...” Bạch Chân đang muốn mở miệng phản bác, bỗng bị một loạt tiếng gọi dồn dập cắt ngang: “Mê Cốc? Hắn tới làm cái gì?”
Chiết Nhan lại mừng rỡ tránh được một kiếp, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Đi xem một cái chẳng phải là biết sao.”
“Tứ thúc, tìm được Người rồi...” Mê Cốc thần sắc vội vàng, cũng bất chấp chắp tay thi lễ với hai vị Thượng Thần, nôn nóng nói: “Tư Mệnh Tinh Quân vừa tới báo tin, nói bờ sông Nhược Thủy xảy ra chuyện, chuông Đông Hoàng xuất hiện dị tượng, Kình Thương sợ là muốn phá chuông thoát ra, cô cô bảo con tới nhờ Tứ thúc đến giúp Người một tay.”
“Cái gì? Khó trách ta cứ cảm thấy mấy ngày nay thiên tượng không bình thường, hóa ra Kình Thương lại làm loạn.” Bạch Chân giương giọng hét: “Tất Phương!”
“Chân Chân, ta đi cùng ngươi.”
“Không được! Ngươi vốn đã thoái ẩn tam giới không hỏi hồng trần, ta không muốn ngươi vì ta mà nhúng chàm vào Bát Hoang phân tranh.”
“Ta nói rồi, ta sẽ không cho phép ngươi một mình lao vào nguy hiểm nữa.” Chiết Nhan nhéo nhéo lỗ tai Bạch Chân: “Được rồi, Chân Chân, Tư Mệnh tới Thanh Khâu tìm Tiểu Ngũ mà không phải đi Côn Luân Hư tìm Mặc Uyên, có thể thấy được tình thế rất cấp bách, chúng ta không nên lãng phí thời gian cãi cọ vô vị.”
“Chiết Nhan...” Bạch Chân đột nhiên bổ nhào vào lòng Chiết Nhan, đôi tay ôm cổ hắn, hôn lên.
Mê Cốc và Tất Phương sợ tới mức đồng loạt che mắt lại, muốn thúc giục lại không dám lên tiếng quấy rầy.
Trong nụ hôn, thần thức của Chiết Nhan chợt bừng tỉnh. Bạch Chân biết bất luận thế nào cũng không khuyên được hắn, chỉ đánh giở trò cũ, dùng Mê Hồn thuật.
Mặc Uyên thân thể chưa lành, cho dù sau đó chạy tới sợ là cũng khó kháng địch, Tư Mệnh tới Thanh Khâu nhất định là vâng mệnh Đông Hoa, mà dù Đông Hoa có mặt lại cũng bó tay hết cách, phỏng chừng là bởi vì lúc trước lịch kiếp ở thế gian pháp lực tổn hao quá nhiều, còn Dạ Hoa vì luyện đan cho Mặc Uyên đã hao tổn nửa đời tu vi... Kiếp nạn của Bát Hoang lần này, trừ Chiết Nhan, chỉ còn Bạch Thiển và Bạch Chân là có đủ năng lực ngăn cơn sóng dữ. Nếu cuối cùng Bạch Thiển không thể phong ấn chuông Đông Hoàng một lần nữa, vậy chàng không thể mặc kệ muội muội mình lấy nguyên thần hiến tế, nếu Chiết Nhan đi theo, tuyệt đối cũng sẽ không mặc chàng thay muội muội tế nguyên thần, như vậy kết quả rất có khả năng chính là Chiết Nhan vì chàng mà hiến tế chính mình.
Nếu có Chiết Nhan ở đó, lấy năng lực của hắn, Kình Thương tất nhiên không thể gây họa, nhưng mầm họa căn bản ở chỗ chuông Đông Hoàng. Nếu chuông Đông Hoàng sau nhiều lần bị tổn hại dưới phong ấn mà mất khống chế, cuối cùng bị Kình Thương lợi dụng, như vậy cuối cùng nhất định phải có một người hiến tế nguyên thần trọng trấn chuông Đông Hoàng tránh cho trăm họ lầm than. Người kia nhất định không thể là Chiết Nhan. Quản chi kết quả này chỉ có một phần vạn khả năng cũng không được. Nếu bắt chàng phải thừa nhận một phần vạn khả năng này, chàng tình nguyện Bát Hoang huỷ diệt Tứ Hải khuynh đảo. Vậy nên, Chiết Nhan nhất định không thể xuất hiện ở đó.
Đương nhiên, vì Chiết Nhan, chàng sẽ tận lực bàng quan, bảo đảm chính mình an toàn. Bất luận là Mặc Uyên hay là Dạ Hoa, trước thời khắc Bạch Thiển hoặc thương sinh gặp nguy nan, họ nhất định đều sẽ hiến thân, chàng chỉ cần viện thủ trong phạm vi năng lực của mình là đủ. Tuy loại ý tưởng này vô cùng ích kỷ, nhưng chàng luyến tiếc Chiết Nhan, chỉ cần có Chiết Nhan, chàng vĩnh viễn sẽ không dùng sinh mệnh để thể hiện sự vĩ đại của mình. Cho dù sẽ không xuất hiện cục diện bi quan này, cho dù chỉ là vì bảo vệ một lời hứa nho nhỏ thoái ẩn tam giới của Chiết Nhan, chàng cũng sẽ không để Chiết Nhan xuất hiện trong chiến tranh ngoại giới.
Rút khỏi nụ hôn, Bạch Chân lại dán vào bên tai Chiết Nhan, nhẹ giọng nói: “Chờ ta trở lại.”
Mê Cốc lén mở to một con mắt từ khe hở ngón tay, trông thấy Chiết Nhan Thượng Thần hai mắt vô thần bộ dáng choáng váng mơ hồ, lòng run lên: “Chiết Nhan Thượng Thần đây là... Mê Hồn thuật?”
So với hắn, Tất Phương bình thản hơn nhiều: “A, ít thấy việc lạ!”
“...”
“Tất Phương, ngươi ở nhà canh Chiết Nhan, ta đi một chút sẽ về.”
“A?”
Không đợi bọn họ phản ứng, Bạch Chân đã lắc mình không thấy bóng dáng.
Chiết Nhan trơ mắt nhìn Bạch Chân biến mất ngay trước mặt, ý thức mỏng manh dùng hết toàn lực giãy giụa, muốn đuổi theo rồi lại bất lực, chỉ có thể tùy ý Tất Phương đỡ hắn vào nhà.
Cũng may sau trận chiến giữa Thiên tộc và Dực giới lần trước, Chiết Nhan từng chịu Mê Hồn thuật của Bạch Chân khống chế, vì đề phòng Bạch Chân lại lần nữa dùng chiêu này này giấu hắn dấn thân vào hiểm địa, hắn đã đặc biệt nghiên cứu phương pháp phá giải Mê Hồn thuật. Có điều Mê Hồn thuật của Hồ tộc thực sự không thể khinh thường, cho dù nắm giữ mấu chốt, nhưng dưới tình trạng thần thức không rõ, ý niệm khó tụ, vẫn khó có thể tập trung tinh thần thi pháp phá giải. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Chân Chân của hắn thời khắc này đang thân hãm phân loạn chiến hỏa, một chút vô ý là có thể nguy hiểm đến sinh mệnh, hắn liền không thể không dùng một tia ý niệm còn sót lại bức bách mình tập trung tinh thần thoát khỏi khống chế của Mê Hồn thuật.
Chiết Nhan rốt cuộc là viễn cổ Thượng Thần, pháp lực cao thâm khó đoán xưa nay không ai lường được, không bao lâu, Mê Hồn thuật đã bị phá giải.
Đợi hắn chân không chạm đất chạy đến bờ sông Nhược Thủy, chiến hỏa đã ngừng, phân loạn đã ngăn, mà Bạch Chân vẫn bình yên đứng đó.
“Chân Chân!”
Bạch Chân bị tiếng gọi của Chiết Nhan làm hoảng sợ, nếu không phải màng tai còn lượn lờ âm thanh ẩn nhẫn lửa giận của Chiết Nhan, chàng gần như tin rằng tiếng gọi đó chỉ là ảo giác. Quay đầu lại, quả nhiên là gương mặt đầy tức giận của Chiết Nhan: “Ngươi...”
Rốt cuộc là Chiết Nhan, dễ dàng phá giải Mê Hồn thuật của chàng cũng là bình thường.
Chiết Nhan thấy Bạch Chân không thương tổn dù chỉ một cọng tóc, tất cả lo lắng đề phòng, hãi hùng khiếp vía, hoảng hốt sợ hãi đều hóa thành tức giận quay cuồng kích động cùng may mắn khi sống sót sau tai nạn, chỉ là bầu không khí nặng nề thời khắc này không tiện để hàn huyên. Hắn trầm mặc mà đứng cạnh Bạch Chân, đạm mạc mà bàng quan hết thảy.
Dạ Hoa lấy nguyên thần tế sống chuông Đông Hoàng, hồn phi phách tán, Bạch Thiển giam mình trong kết giới ôm Dạ Hoa tâm như tro tàn, Bạch Chân lo giải quyết tàn cục trước mắt, cũng không quá chú ý đến Chiết Nhan đang đè nén cảm xúc.
“Tiểu Ngũ tính tình cứng rắn, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ mất mạng mất! Ngươi xem, nên làm thế nào cho phải?”
Chiết Nhan mím chặt môi, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Dạ Hoa kế thừa tu vi nửa đời của Phụ Thần đủ để chống cự Kình Thương cùng chuông Đông Hoàng, vậy hiện tại, thân ảnh nằm đó rất có khả năng chính là người có tu vi cao nhất ở đây ngoài hắn ra, Bạch Chân. Hắn rất tức giận, nhưng càng thấy may mắn nhiều hơn, hắn rốt cuộc không nỡ lạnh nhạt với Bạch Chân dù chỉ một chút, vẫn nhịn không được nghiêng đầu nhìn chàng một cái, cuối cùng không thể nề hà mà thở dài. Chỉ cần chàng vẫn bình yên, chẳng phải đã đủ rồi sao?
Nhưng đối với Dạ Hoa, cho dù y thuật hắn cao thâm hơn nữa, vẫn không thể có cách nào khởi tử hồi sinh: “Không biết. Lúc trước là sư phụ nó, bây giờ lại là hôn phu của nó, Tiểu Ngũ cả đời này, luôn phải trải qua sinh ly tử biệt.”
“Đúng vậy, rõ ràng đã sắp thành hôn với Dạ Hoa, lần này phải làm sao bây giờ?”
Một tiên quân do dự mở miệng: “Thượng Thần, chúng ta phụng lệnh Thiên Quân tới thu hồi di thể của Thái tử điện hạ, xin ngài nói giúp một câu đi.”
Chiết Nhan vung tay lên: “Trở về hết đi! Ta thấy tiểu nha đầu này muốn ôm Thái tử điện hạ của các ngươi ngồi bên bờ Nhược Thủy cả đời rồi.”
Trừ hắn ra, sợ là không ai rộng rãi đến mức có thể trêu chọc dưới bầu không khí này. Nhưng hắn hiện tại chỉ đang nghĩ chuyện trở về trừng phạt Bạch Chân không an phận, đâu còn thừa tâm nói đỡ cái gì cho bọn họ?
Cuối cùng vẫn là Mặc Uyên phá cục diện bế tắc, bảo Bạch Thiển đưa Dạ Hoa về động Hồ Ly Thanh Khâu.
Trên đường về rừng đào, Bạch Chân vẫn luôn ở thật cẩn thận mà xem mặt đoán ý. Rốt cuộc tiếng gọi đầy giận dữ của Chiết Nhan lúc nãy vẫn quanh quẩn bên tai, tình cảnh khi ấy làm chàng không rảnh nghĩ nhiều, lúc này thả lỏng tinh thần nghĩ đến hậu quả, chỉ sợ cơn giận của người nào đó vẫn còn sót lại chưa tiêu, chàng chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng mà Chiết Nhan từ đầu đến cuối không nói một lời, sắc mặt bình thường, chàng vài lần muốn mở miệng nhận sai, cuối cùng đều bị gương mặt hiển nhiên đang nghĩ xem sẽ trừng phạt mình thế nào kia làm sợ tới mức nuốt lời lại.
Tới rừng đào, Chiết Nhan cũng không vội vã làm gì, ngược lại ngồi ngay ngắn trên ghế đá nhìn chằm chằm chàng, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Bạch Chân bị Chiết Nhan nhìn chằm chằm đến nổi da gà: “Chiết Nhan... Nếu ngươi tức giận, có thể mắng ta.”
“...”
“Thật sự không được... Ngươi đánh ta cũng được.”
“...”
“Đừng nóng giận nữa. Ngươi xem, ta chẳng phải không... Ấy!” Bạch Chân chưa nói xong đã bị Chiết Nhan túm chặt cổ tay, lấy lực đạo không cho phép kháng cự kéo vào trong phòng. “Ngươi làm gì vậy? Nhẹ chút đi...”
Chiết Nhan ném Bạch Chân lên giường, lấy phương thức gần như thô bạo nhào lên gặm cắn đôi môi chàng, nháy mắt, một mùi máu tươi tràn ngập giữa miệng lưỡi hai người giao triền.
Bạch Chân biết lần này là chàng thật sự dọa sợ Chiết Nhan. Trận chiến lần trước có Mặc Uyên tọa trấn, đối phó binh tôm tướng cua chàng dư sức, nhưng lần này, một chúng Thượng Thần có khả năng đối địch đều tu vi mất hết, mà Chiết Nhan lại bị chàng nhốt trong rừng đào, nếu không phải trong cơ thể Dạ Hoa có tu vi nửa đời của Phụ Thần... Chẳng lẽ chàng thật sự sẽ thay thế Bạch Thiển tế chuông Đông Hoàng sao?
Môi Chiết Nhan dao động xuống phía dưới, hung hăng cắn xuống cần cổ trắng nõn của Bạch Chân, xong lại đau lòng mà tinh tế liếm láp miệng vết thương: “Ta vừa mới nghĩ... Nếu lúc ta tới, người nằm ở đó chính là ngươi, ta sẽ thế nào?”
“Sẽ không.” Bạch Chân ôm chặt cổ Chiết Nhan, để hắn có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập đang tung tăng nhảy nhót của mình: “Có nhiều người lòng mang thiên hạ như vậy, ta chỉ là tiểu hồ ly của ngươi, không phải đại anh hùng của người khác, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.”
“Ta sẽ không như Tiểu Ngũ thất hồn lạc phách ngồi đó khóc đến khàn cả giọng...”
Hiển nhiên Chiết Nhan vẫn chưa nghe lọt tai lời chàng nói, chỉ là hai tay ôm chàng càng kề sát hơn, làm chàng không khỏi có chút tò mò. Nếu người nằm đó chính là chàng, Chiết Nhan đến tột cùng sẽ thế nào?
“Ta sẽ diệt Tứ Hải, huỷ hoại Bát Hoang, làm mọi người, làm thế gian này, chôn cùng ngươi!”
Ngữ khí bình đạm, tưởng như chỉ đang nhàn thoại việc nhà, mà hơi thở âm ngoan lạnh băng lại thổi vào cột sống của Bạch Chân không sót một tia, xúc cảm theo máu chảy xuôi đến trái tim lại mềm mại và ấm áp, ấm dào dạt đến mức làm chàng ngứa ngáy, ngứa đến nỗi làm chàng cầm lòng không được cười ra tiếng.
“Chiết Nhan Thượng Thần, khẩu khí lớn quá ha.”
“Bạch Chân...”
Hai chữ từ trong miệng Chiết Nhan thốt ra, làm chàng thấy quá xa lạ, tưởng như đây không phải tên của mình.
Trong khoảnh khắc, Bạch Chân đờ ra: “Ngươi chưa bao giờ gọi ta như vậy cả.”
Chiết Nhan vùi vào cổ Bạch Chân, nặng nề hít sâu mùi hương thanh thoát: “Chúng ta thành thân đi!”
Không phải câu nghi vấn, hắn không phải đang hỏi ý kiến Bạch Chân, mà là đang thông báo, tưởng như đây là sự thật đã định.
Mấy chữ ngắn ngủi cùng với tiếng nói nghẹn ngào làm Bạch Chân choáng váng, chàng chớp chớp mắt vài lần, nỗ lực duy trì tỉnh táo, sợ mình sẽ nghe lầm cái gì: “Ngươi nói lại lần nữa.”
“Ta không muốn tìm thời cơ thích hợp nào nữa, cũng không muốn tạo bất ngờ gì nữa...”
“Chúng ta thành thân đi!”
“Chúng ta thành thân đi!”
“Ta nói, chúng ta thành thân đi!”
Trừ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, Bạch Chân phát hiện toàn thân mình chỉ biết run rẩy, mở miệng lại phát không ra được thanh âm nào.
“Hai vò rượu kia, là rượu hợp cẩn chúng ta tự tay ủ cho hôn lễ của chúng ta, hiện giờ rượu đã ủ xong, chúng ta thành thân đi!”
Chàng còn tưởng hai vò rượu đó là Tiêu Hồn Tửu... Khó trách lúc trước Chiết Nhan kiểu gì cũng không cho chàng lười biếng, nhất định phải lôi kéo chàng tự tay hoàn thành từng bước một. Khó trách Chiết Nhan nâng niu hai vò rượu kia như vậy, vẻ mặt Chiết Nhan nhìn chúng nó không phải si mê, mà là khao khát. Đúng, khao khát cùng chờ mong hôn lễ của họ.
Bạch Chân hơi nghiêng đầu, đôi môi vẫn mang theo mùi máu tươi dán bên tai Chiết Nhan, nói: “Được, chúng ta thành thân đi.”
Nghe được câu trả lời của Bạch Chân, Chiết Nhan cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc, tưởng như chỉ một cái chớp mắt, lại tưởng như đã qua mấy đời: “Ta thật sự sợ nếu lúc này còn không nói với ngươi những lời này, ngày nào đó ngươi vứt bỏ ta, ta sẽ không còn cơ hội nói với ngươi nữa.”
“Ngươi biết ta sẽ không. Ngươi ở nơi nào, ta ở nơi đó.”
Chiết Nhan dùng ngữ khí cứng rắn mà ra lệnh cho chàng: “Loại chuyện như hôm nay, không có lần thứ ba.”
“Chiết Nhan Thượng Thần, ngươi đã phá giải Mê Hồn thuật của ta, đâu ra lần thứ ba nữa?” Bạch Chân cười cọ cọ lỗ tai hắn.
Chiết Nhan cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi ranh ma như quỷ, không có Mê Hồn thuật cũng sẽ nghĩ ra cách khác đối phó ta thôi.”
Có ranh ma thông minh hơn nữa, chẳng phải vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao?
Bạch Chân biết, thoái ẩn tam giới không hỏi hồng trần không chỉ là một lời hứa với Tứ Hải Bát Hoang, càng là cuộc sống mà Chiết Nhan thật lòng mong muốn. Chiết Nhan bảo vệ chàng kiếp trước kiếp này, gánh vác chàng vãng sinh kiếp sau, mà chàng chỉ có thể dốc hết khả năng, bảo vệ một phần sơ tâm bình tĩnh này trong sinh mệnh Chiết Nhan.
“Về sau, chúng ta cùng nhau thoái ẩn tam giới không hỏi hồng trần, ta bên ngươi bình yên tiêu sái mà vượt qua mỗi một vòng vũ trụ hồng hoang.”
Bạch Chân vỗ vỗ lưng Chiết Nhan, trấn an nỗi lo lắng hãi hùng của hắn: “Không có lần thứ ba, ta yêu ngươi như vậy, làm sao nỡ thương tổn chính mình!”
“Đồ ngốc. Cái gì thoái ẩn tam giới không hỏi hồng trần? Chân Chân, ngươi biết không, ngươi chính là hồng trần của ta!”