Ngày này, Bạch Chân đang lót đệm mềm ngồi dựa vào cây đào, tay cầm dao khắc làm trâm gỗ đào. Cành đào thô ráp trong tay chàng dần dần thay da đổi thịt, hình dạng nhìn qua đã có phần thanh thoát, nhìn kỹ thì thấy hoa văn linh động nhiều vẻ, có thể tưởng tượng thành phẩm sau khi trải qua tinh tế mài giũa sẽ tinh xảo đẹp đẽ cỡ nào.
Lòng bàn tay Bạch Chân mơn trớn hoa văn dày đặc như lông vũ chim phượng trên thân trâm, bản thân cũng vừa lòng cực kỳ, sau đó không biết là nhớ tới cái gì, nhấp môi khe khẽ cười ra tiếng.
“Nghĩ đến chuyện gì mà ngươi vui vẻ vậy?” Chiết Nhan tay nâng một chiếc khay chân cao bằng bạch ngọc, bên trong đựng đầy bánh hoa đào, Lung Lung nằm bò trên vai, Nghiêu Nghiêu đi phía sau, bước đi thoăn thoắt chạy theo.
Hai vật nhỏ luôn luôn rất quấn Bạch Chân, thấy chàng cuối cùng ngừng việc trong tay, vội vàng chạy tới chỗ chàng, tiểu hồ ly lập tức từ trên vai Chiết Nhan nhảy xuống, vững vàng nhào vào ngực Bạch Chân, tiểu phượng hoàng vung cánh, phi tới ôm đầu gối chàng cọ cọ.
Bạch Chân cất đồ đi, một tay nhéo lỗ tai tiểu hồ ly, một tay túm lông cổ tiểu phượng hoàng, trái ôm phải ấp, vui vẻ vô cùng, lại duy độc bỏ qua Chiết Nhan.
“Chậc!” Chiết Nhan ngứa mắt, bước hai bước lên xách Lung Lung từ trong lòng Bạch Chân ra, tùy tay ném một cái, đập vào Nghiêu Nghiêu đang ôm chân Bạch Chân cọ tới cọ lui, tiếp theo nhét khay điểm tâm trong tay vào ngực chàng, cánh tay dài ôm lấy đem người khóa vào lòng, ánh mắt sắc bén trừng hai vật nhỏ còn đang quay vòng vòng: “Tránh ra tránh ra, đừng ở chỗ này quấy nhiễu thanh tịnh.”
“Này!” Bạch Chân vỗ vỗ cánh tay bên hông: “Ngươi siết eo ta muốn gãy rồi, nhẹ chút đi!”
Chiết Nhan vội buông lỏng, bàn tay to dán lên eo sườn nhẹ nhàng xoa xoa: “Là vi phu không phải, đêm qua lại phóng túng, còn khó chịu sao?”
Bạch Chân từ từ trừng hắn một cái: “Chiết Nhan Thượng Thần, khi nào ngài không phóng túng ta mới thấy lạ đây!”
Chiết Nhan ấm ức cọ cọ cổ Bạch Chân: “Nhưng mà... ngươi cũng không phải không muốn nha! Rõ ràng ngươi cũng rất thích. Nếu ta thật sự tiết chế, sợ là ngươi sẽ không cảm thấy kỳ lạ, mà là tức giận đúng!”
Bạch Chân: “...”
“Bánh hoa đào mới ra lò.” Chiết Nhan đùa giỡn xong rồi, lại vội vàng trước khi người ta thẹn quá thành giận dùng điểm tâm dỗ, cầm một cái đút cho chàng: “Ta mày mò làm hơn nửa ngày đấy! Bình thường ăn quen kiểu chiên xốp giòn, giờ nếm thử kiểu hấp nóng hầm hập này xem, vừa thơm vừa mềm.”
Bạch Chân theo bản năng há mồm cắn, tức khắc hương hoa đào ngọt thanh thấm đẫm khoang miệng, quả nhiên đúng như Chiết Nhan nói, vừa thơm vừa mềm, hơn nữa độ ấm vừa phải, không sợ bỏng miệng, cắn một miếng, mùi hương thoang thoảng cùng hơi ấm bốc lên, ngọt ngào mềm mại tràn ngập đầu lưỡi, chỉ nháy mắt đã thành công bắt được khẩu vị của chàng.
“Ăn ngon không?” Chiết Nhan chỉ nhìn sắc mặt liền biết chàng thích, nhưng hắn lại cứ cố ý, cho người ta cắn một miếng liền không cho nữa.
“Ừm...” Bạch Chân gật gật đầu có lệ, ăn xong trong miệng rồi liền đuổi theo tay Chiết Nhan cắn qua, rõ ràng cả khay điểm tâm đều được chàng ôm trong lòng, nhưng chàng lại chỉ nhìn chằm chằm cái trong tay lão phượng hoàng mà đuổi theo cắn, cắn hai lần không được cũng không tức giận, chỉ mềm mại trừng lão phượng hoàng, ai oán lên án: “Nửa miếng bánh hoa đào ngươi cũng không chịu cho ta ăn!”
Lão phượng hoàng đang trêu chọc tiểu hồ ly vui vẻ lập tức bại trận, vội vàng cung kính nghe theo, thành thành thật thật đút nửa miếng còn lại cho chàng: “Cho cho cho! Thật không hổ là tiểu tổ tông nhà ta, biết đối phó với ta nhất.”
Bạch Chân hừ cái mũi, dùng đầu lưỡi cuốn nửa miếng bánh hoa đào vào trong miệng, cũng không biết cố ý hay là vô tình, ngón tay cũng bị đầu lưỡi kia như có như không quét qua, cảm giác tê tê dại dại tức khắc từ đầu ngón tay theo cánh tay tràn vào trong lòng, làm Chiết Nhan mặt đỏ tai hồng.
“Cho ta ăn một miếng.” Chiết Nhan nắn vuốt lòng bàn tay, dựa vào bên tai Bạch Chân nhẹ giọng năn nỉ.
Bạch Chân thầm nói ngươi muốn ăn thì tự lấy đi, cần gì phải hỏi ta? Nhưng nghĩ lại, đoán Chiết Nhan là muốn chàng tự tay đút, vì thế ngoan ngoãn đáp “Được!”, tay vươn tới khay bánh hoa đào trong ngực, ai ngờ lại bị người nắm cằm. Chàng theo lực đạo nhẹ nhàng kia ngẩng đầu nghiêng sang một bên, môi rơi đúng vào phạm vi xâm lược của đối phương, bị cắn chuẩn xác.
Lưỡi mềm bị bắt lấy, Bạch Chân mặt mày cong lên, phiếm ra một mảnh sóng nước lóng lánh ý cười, một màn vui mừng này được Chiết Nhan thu hết vào đáy mắt, vốn dự định thân mật một chút rồi thôi, cuối cùng thành lòng tham không đáy mà triền miên.
Sau một lúc lâu, Bạch Chân cảm giác môi lưỡi của mình bắt đầu tê rần mới xô đẩy ý bảo Chiết Nhan buông ra, Chiết Nhan cuối cùng mút thật sâu trong miệng chàng một cái mới chưa đã thèm mà nghe lời rời ra.
“Ngọt lắm!” Chiết Nhan cọ thái dương Bạch Chân, bình luận.
“...” Bạch Chân khí tức hơi rối loạn, chậm rãi hít thở đều trở lại mới đẩy ra lão phượng hoàng đang ôm mình không muốn buông tay: “Không e lệ!”
“Ngươi còn chưa trả lời ta.” Chiết Nhan chưa từ bỏ ý định, nhích qua dựa vào gần chàng: “Vừa rồi ngươi nghĩ cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy, là có liên quan đến ta sao?”
Cho xong ngon ngọt, Bạch Chân rốt cuộc có thể an tĩnh mà hưởng thụ mỹ thực của hắn, thong thả ung dung nhai bánh, nghe thấy Chiết Nhan hỏi, trong lòng không khỏi cười rộ lên, trên mặt lại làm bộ không thể nề hà với hắn vô cớ gây rối::Đúng là có liên quan đến ngươi, có điều là đang cười ngươi keo kiệt thôi.”
“Hửm?” Lúc Chiết Nhan tới thấy chàng đang làm trâm vấn tóc, đương nhiên biết “keo kiệt” mà chàng nói là cái gì, tức khắc không vui: “Ta keo kiệt chỗ nào? Trâm cài là thứ có thể tùy tiện tặng sao? Huống chi còn là ngươi 'tự tay' làm...”
Ngữ khí ấm ức u uất kia, làm Bạch Chân rốt cuộc nhịn không nổi, phì một tiếng bật cười.
Kỳ thật ban đầu làm trâm cài chỉ là nổi hứng, cũng không nghĩ tới làm xong sẽ tặng cho ai, chàng chỉ cảm thấy... có lẽ ngày nào đó có thể có cơ hội tặng cho Chiết Nhan. Vì thế chàng cứ ôm tâm tư nhỏ nhoikhông tiện nói cho người ngoài này, mãi cho đến khi có một lần bị Bạch Thiển bắt gặp muốn một cây...
Khi đó chàng nghĩ, nếu tặng cho mỗi người trong nhà một cây, vậy lúc tặng cho Chiết Nhan sẽ không quá mức khiến người ta đoán già đoán non.
Nhưng không bao lâu sau, chàng vô tình nhìn thấy cây trâm Bạch Thiển từng đòi mình xuất hiện dưới gối của Chiết Nhan.
Chàng không biết Chiết Nhan làm như thế nào, về tình, chàng thậm chí cho rằng Bạch Thiển đòi từ chỗ chàng chính là muốn đưa cho Chiết Nhan, nhưng lý trí lại cảm thấy không quá có khả năng. Quả nhiên đến khi tìm được người hỏi, mới biết là chính Chiết Nhan lấy những thứ khác đổi với nàng, tiểu nha đầu còn đặc biệt cường điệu, nàng vốn không muốn đổi, nề hà lão phượng hoàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Chuyện này trực tiếp dẫn tới lòng nhiệt tình tặng trâm của chàng tăng vọt.
Cứ việc xưa nay chưa từng thấy người nhận trâm đeo lấy một lần... Nhưng càng như thế, trong lòng chàng càng đắc ý.
Có một lần chàng nhịn không được hỏi đại ca mình, vì sao không thấy huynh ấy cài trâm mình tặng, đại ca chàng trưng ra vẻ mặt giận mà không dám nói gì, cho chàng biết cây trâm đã bị Chiết Nhan Thượng Thần “cướp” đi rồi.
Chàng nghe xong không khỏi âm thầm vui mừng, cho rằng trong lòng Chiết Nhan cũng có mình.
Mà khi chàng hoan thiên hỉ địa chạy tới hỏi Chiết Nhan, lão phượng hoàng kia lại cà lơ phất phơ tránh nặng tìm nhẹ, mở miệng liền bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn quở trách chàng vô lương tâm, nói cái gì mà người xuề xòa như Bạch Chỉ, lão Đại, lão Nhị, lão Tam cũng tặng, lại duy độc bỏ quên vị Thượng Thần phong lưu, tình thú cao nhã, phẩm vị càng cao nhã hơn, đã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chàng đây!
Mà chết nhất chính là, lúc ấy chàng thật sự bị lừa dối qua, hại mình ủ rũ cụp đuôi hồi lâu!
Mãi đến sau này biểu lộ tâm ý với nhau, lão phượng hoàng kia mới chịu thành thật giải thích, tặng trâm cài ngụ ý muốn cùng người kết tóc, thế nên cho dù Bạch Chân chỉ coi là quà tặng bình thường tặng cho người trong nhà, hắn cũng không muốn.
Kể từ đó, tặng trâm cài liền cũng thành tình thú nhỏ giữa bọn họ, Chiết Nhan chỉ nghĩ là Bạch Chân tặng cho người trong nhà nên không để ý ngụ ý kia, lại không biết đối phương cố ý, đồ vật là mồi dụ, mục đích chỉ là dụ hắn nhớ thương thôi.
Mà hiện giờ hộp gấm cất trâm cài kia, đã sắp không đựng được nữa rồi.
Bạch Chân vốn dĩ đã lâu chưa làm lại trâm cài, Chiết Nhan không còn cần khắc chế tình cảm càng cho chàng sủng ái mãnh liệt sâu nặng, chàng đương nhiên không cần dùng phương thức như vậy khiến hắn chú ý, hơn nữa Chiết Nhan cũng không thích chàng tặng cho người khác, chàng không muốn làm Chiết Nhan mất hứng.
Nhưng cái trong ngực chàng kia lại khác, đó là chàng muốn tặng cho Chiết Nhan...
Bạch Chân vừa cười vừa nhớ lại đủ loại trong quá khứ, nghĩ càng nhiều, trong lòng càng ngọt ngào mềm mại, cười cười rúc vào lòng Chiết Nhan, chớp đôi mắt, đặc biệt ngoan ngoãn nhìn hắn: “Kỳ thật... Lúc đầu ta học làm trâm cài, là bởi vì muốn tặng cho ngươi.”
Chiết Nhan nghe xong quả nhiên vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng trong chớp mắt liền lại ấm ức: “Nhưng cả cái hộp kia không có cây nào cho ta cả!” Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tầm mắt đi xuống dừng trên ngực chàng.
“...” Vật đó được cất kỹ bên trong, nhưng nếu Chiết Nhan muốn lấy, cũng có thể lấy được. Bạch Chân vội che ngực lại: “Giờ chưa được xem, còn chưa làm xong!”
“Được rồi!” Chiết Nhan vui vẻ ra mặt: “Của ta là được.”
Bị Chiết Nhan ôm hôn một lúc lâu, trì hoãn trong chốc lát, bánh hoa đào nóng hầm hập đã sớm nguội lạnh.
Món này để nguội sẽ bị cứng, không bằng phơi khô hoàn toàn sẽ trở nên xốp giòn, bây giờ nếu ăn tiếp sợ sẽ ngấy.
Chiết Nhan đương nhiên không nỡ để Chân Chân nhà hắn ăn loại đồ vật này: “Trong nồi vẫn còn nóng, ta đi đổi khay khác cho ngươi.”
Chỉ một lát sau, Chiết Nhan lại bưng khay mâm bánh hoa đào đang bốc khói đã trở lại, Bạch Chân vừa lòng ôm khay bạch ngọc ăn uống thỏa thích.
Chiết Nhan chỉ nhìn chàng ăn, thi thoảng duỗi tay lau sạch mảnh vụn bên khóe miệng chàng, lại đưa đến bên miệng mình liếm đi, ngoài ra từ đầu tới cuối đều không tự mình ăn lấy một miếng nào.
Nhưng Bạch Chân rất hiểu ý, không đành lòng thấy hắn chỉ mắt trông mong nhìn còn mình thì ăn vui vẻ, thỉnh thoảng lại đút cho lão phượng hoàng một miếng. Một mâm đầy bánh hoa đào, không bao lâu đã bị giải quyết sạch sẽ.
Chiết Nhan sợ Bạch Chân ăn nhiều điểm tâm bị khô miệng, định vào phòng nấu một bình trà nóng bưng ra. Thật ra trên bàn đá cách đó vài bước đã có sẵn, chẳng qua đã để đó từ giữa trưa, giờ đã nguội ngắt.
Chiết Nhan nói với Bạch Chân vài câu, chuẩn bị đứng dậy, quay đầu liền thấy hai chỉ vật nhỏ vừa mới bị hắn đuổi đi đã loạng chạng trở lại. Tiểu hồ ly Lung Lung nghiêng ngả lảo đảo dùng móng vuốt ôm một bình rượu nhỏ, tiểu phượng hoàng Nghiêu Nghiêu đắc ý đập cánh trên không trung cách mặt đất chưa đến nửa thước, cuối cùng đồng loạt đập đầu xuống đất ngã quỵ trước mặt bọn họ.
Chiết Nhan: “...”
Bạch Chân: “...”
Bạch Chân nhặt bình rượu nhỏ lên xem, trống không... Lại nhìn móng vuốt đầy đất của tiểu hồ ly, không khỏi thở dài: “Đi xem chúng nó đào ra từ chỗ nào, cũng không biết đập bao nhiêu rồi.”
Động Thuần Dương chúng không thể vào được. Vì đề phòng Bạch Thiển và Phượng Cửu không có việc gì liền tới trộm rượu uống, Chiết Nhan đặc biệt lập kết giới riêng, nhưng rượu chôn trong đất lại đủ độ hết vụ này đến vụ khác, rừng đào mười dặm trừ hương hoa đào nồng đậm nức mũi, còn có hương rượu thơm khắp nơi, người bình thường có lẽ ngửi không ra, tiểu hồ ly mũi thính lại là có thể.
Vốn tưởng hai vật nhỏ này không có ham muốn ăn uống, lại không ngờ cũng tham ăn giống Chân Chân nhà hắn.
Chiết Nhan nhấc tay áo, tiểu phượng hoàng cùng tiểu hồ ly say ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự liền bị một trận gió nhẹ cuốn vào ổ của chúng nó.
Phu phu lần theo dấu vết hai con ma men để lại đi tìm, băng qua một dòng suối, vòng qua một gò đất nhỏ, cuối cùng tìm được rồi hiện trường phạm tội bên Bích Dao Trì.
Mặt đất có vài cái hố, bên cạnh nằm rải rác bảy tám vò rượu, trừ hai vò bị thủng lỗ trên nút, còn lại vẫn may mắn nguyên vẹn không tổn hao gì.
Bạch Chân chỉ vào lỗ thủng trên hai vò rượu, đúng lý hợp tình nói: “Cái này nhìn là biết dấu tích của Nghiêu Nghiêu.”
Chiết Nhan bị ngữ khí kiểu “Đều là phượng hoàng các ngươi sai, không liên quan đến hồ ly chúng ta!” của Bạch Chân chọc cười, thân mật nhéo nhéo khuôn mặt chàng: “Chân Chân, sao ngươi có thể đáng yêu vậy chứ!”
Bạch Chân mặt không cảm xúc đập móng vuốt hắn xuống.
Chiết Nhan cười lắc đầu, ngay sau đó đi lấp những cái hố đó lại, mỗi hố chôn không chỉ một hai bầu rượu, bên trong vẫn còn một ít chưa bị đào ra hết. Rượu ngon là càng ủ càng thơm, trong động Thuần Dương vẫn còn đủ để uống một đoạn thời gian, chỗ này không vội đào ra.
Bạch Chân xoa xoa chỗ bị Chiết Nhan nhéo, bĩu môi đi qua giúp.
“Ngươi đừng động vào.” Chiết Nhan dùng mu bàn tay chặn lại cái tay trắng nõn non mịn kia: “Bẩn tay...”
Bạch Chân nhíu mày: “Gì đây, giúp ngươi còn không vui?”
Chiết Nhan cười, dùng tay dính bùn đất cầm tay Bạch Chân: “Ừm, phu nhân thật hiền huệ.”
Bạch Chân nhặt lên một cục đất ném hắn: “Câm miệng!”
“Có thể hôn một chút rồi câm không?”
“Không thể!”
“Chân Chân ~ bảo bối ~”
“Không được làm nũng!”
“Hôn một chút......”
“Haizz, thật là hết cách với ngươi...”