Lấp xong hố rồi, hai phu phu ngồi bên Bích Dao Trì rửa tay sạch sẽ, Chiết Nhan lấy khăn ra lau sạch sẽ đôi tay nõn nà của Bạch Chân, lúc này mới đi nhặt chỗ rượu may mắn còn sót lại lên. Bạch Chân ăn điểm tâm xong bắt đầu miệng khô lưỡi khô, liền tùy ý lấy từ trong tay hắn ra một vò, mở nắp định uống.
“Ấy...” Bạch Chân một ngụm xuống bụng, Chiết Nhan trở tay không kịp.
“Làm sao vậy?” Bạch Chân liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
“Không...” Giọng Chiết Nhan khựng lại: “Ngươi uống chậm một chút, cẩn thận sặc.”
Nhìn cái hố đào ra là biết, rượu trong đó còn lẫn cả Ám Tiêu Hồn, cũng chính là Tiêu Hồn Tửu hắn ủ riêng cho Bạch Chân. Bình đựng Đào Hoa Túy và Ám Tiêu Hồn rất giống nhau, đặt chung với nhau chỉ bằng mắt thường căn bản không phân biệt được.
Hắn vốn định mang về rồi mới chia ra cất...
Bạch Chân nhìn chằm chằm Chiết Nhan chốc lát, bỗng nhiên nheo mắt lại, giơ tay chỉ vào một đống trong ngực hắn: “Chỗ này... trừ Đào Hoa Túy, còn có cái gì nữa?”
Chiết Nhan không đáp, chỉ nhếch khóe miệng cười ái muội.
Bạch Chân: “...”
Hương vị của Ám Tiêu Hồn và Đào Hoa Túy cũng tương tự nhau, ngay cả Bạch Thiển uống quen Đào Hoa Túy cũng nếm không ra được khác nhau trong đó. Tứ Hải Bát Hoang này trừ Chiết Nhan ra, sợ là cũng chỉ có Bạch Chân chịu “hãm hại” sâu sắc mới phân biệt nổi, mặc dù vừa nãy uống vội, cũng hoàn toàn không làm khó chàng nhận ra đó là Đào Hoa Túy.
Nhưng Chiết Nhan chỉ nhếch mép cười, làm chàng bỗng nhiên liền có điểm không tự tin!
Bạch Chân quét mắt liếc mấy cái hố vừa chôn phía sau một cái, lại nhìn nhìn cái bình trong tay mình, sau đó cẩn thận đưa lên mũi ngửi ngửi, xác nhận bính mình vừa uống đúng là Đào Hoa Túy chứ không phải Ám Tiêu Hồn, quả tim treo trên họng mới thả lỏng lại.
Lão phượng hoàng đáng giận, tận dụng mọi thứ trêu chọc chàng tới cùng!
Hôm qua sắc trời mới sập tối, chàng đã bị lão phượng hoàng kia ấn lên giường lăn qua lộn lại tới nửa đêm. Nếu không phải sau khi ngủ được lão phượng hoàng dùng thuốc mỡ giúp xoa bóp hồi lâu, hôm nay chàng đừng hy vọng xa vời có thể xuống giường!
Đến bây giờ bên hông vẫn còn đau nhức, thật sự chịu không nổi lợi hại của Ám Tiêu Hồn.
“Lão phượng hoàng, rượu này là có thể tùy ý chôn sao? Nếu như bị... bị người khác đào ra uống thì sao?” Tưởng tượng đến mình ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, sẽ ngửi chỗ hương rượu nồng nhất đào ra uống, chàng liền sợ hãi.
Chiết Nhan làm sao không nhận ra Chân Chân nhà hắn lời trong lời ngoài giấu đầu lòi đuôi? Rốt cuộc cũng chỉ có chàng sẽ tự tiện trộm đào rượu từ trong đất ra uống, thật ra Bạch Thiển trước kia từng đào một lần, nhưng đó là Chiết Nhan bày mưu đặt kế muốn dụ nàng mang đi cho Bạch Chân, ngoài ra không ai sẽ làm loại chuyện này.
Chiết Nhan ra vẻ ngây thơ, cố ý làm rõ: “Chân Chân cứ đùa, trừ ngươi ra, còn ai dám chưa được ta cho phép đã dám đụng đến rượu của ta?”
“Ngươi...” Bạch chân quả thực không biết nên nói cái gì, hừ mũi dậm chân một cái chạy đi, không để ý tới hắn.
“Ấy, Chân Chân...” Chiết Nhan đuổi theo chọc chọc bả vai chàng: “Chân Chân, giận à? Ngươi chậm một chút nào, nhìn đường chứ. Ấy, cẩn thận cục đá dưới chân...”
Bạch Chân bị ồn ào đến phiền lòng, hỏa khí càng mạnh, vung ống tay áo: “Tránh ra!”
“Chân Chân~” Chiết Nhan lại dính chặt hơn: “Ta sai rồi, ngươi đừng không để ý tới ta mà, bảo bối...”
“Lão phượng hoàng, ngươi có phiền hay không...”
“Bảo bối ~ ta biết sai rồi mà...”
“....” Mặc Uyên đường xa mà đến vừa đặt chân xuống, vừa lúc nghe thấy một tiếng rống của Bạch Chân, tiếp theo lại là từng câu từng chữ ngọt ngấy đầy ấm ức của huynh trưởng y, hại y suýt nữa trẹo chân. Nhấc mắt liếc qua chỗ phát ra âm thanh, liền thấy hai bóng thanh y phấn sam sâu trong rừng đang dây dây dưa dưa với nhau.
Mặc Uyên Thượng Thần duyệt tẫn trăm thái thế gian, gần như đã khám phá hồng trần, lúc này cũng thực sự không nhận ra được đôi phu phu này rốt cuộc là đang ve vãn đánh yêu, hay là thật sự cãi nhau.
Có điều huynh trưởng y cả ngày đều là dáng vẻ hận không thể nâng niu người ta như con ngươi trong mắt, hẳn cũng sẽ không làm cái gì thật sự khiến tẩu tẩu y không vui...
Đáng thương Mặc Uyên, đường đường Thượng Thần, đối mặt với sinh tử tồn vong còn mặt không đổi sắc, chứng kiến tình thú của đôi phu phu trước mắt này lại thất thố trợn to mắt đến mức lông mày muốn bay lên, cảm thấy mình tới quá không đúng lúc!
Vì để sự tồn tại của mình có vẻ không quá chướng mắt, Mặc Uyên nghiêm sắc mặt, thản nhiên đi thẳng vào hiện trường quấn quýt phía trước, làm lơ khuôn mặt nhỏ giận phình phình của Bạch Chân, cùng với dáng vẻ vừa thấy liền biết vô cùng không đứng đắn của huynh trưởng nhà mình, chính nghĩa lẫm nhiên nhăn mi lại, ngữ khí mang theo không tán đồng lên tiếng: “Huynh trưởng, cớ sao lại chọc tẩu tẩu tức giận như vậy?”
Hai người đang trầm mê ve vãn đánh yêu vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của Mặc Uyên, nghe vậy thân hình đều khựng lại.
Chiết Nhan: “...” A ~ địa vị gia đình tuột dốc không phanh!
Bạch Chân: “...” Ôi chao, bị tiểu thúc thấy một mặt hung dữ của mình như vậy, hình tượng bị tổn hại!
Hai phu phu liếc nhau, cực kỳ ăn ý đồng thanh mở miệng: “Chuyện không phải như ngươi thấy đâu...”
“Tẩu tẩu không cần nói đỡ cho huynh trưởng.” Mặc Uyên không nghe, nhìn Chiết Nhan nói lời thấm thía: “Huynh trưởng, cả đời có thể được một phu quân bên nhau là rất không dễ, huynh không ngàn thương vạn sủng thì thôi, sao còn chọc giận người ta?”
“...” Chiết Nhan nghẹn họng. “Mặc Uyên, ta phát hiện từ sau khi đệ sống lại trở về, nói càng ngày càng nhiều.”
“Trước kia ta vì Tứ Hải Bát Hoang mà sống, hiện giờ, ta chỉ nguyện vì chính mình mà sống.” Mặc Uyên cười cười: “Buông bớt gánh nặng trên vai, người nhẹ nhàng hơn, đương nhiên cũng nói nhiều hơn.”
Chiết Nhan thấy vậy càng yên tâm hơn. Hắn còn lo lắng Mặc Uyên sẽ vì chuyện của Bạch Thiển mà luôn buồn bực không vui, bây giờ xem ra, Mặc Uyên không chỉ nghĩ thông suốt, còn rốt cuộc giãy giụa ra một phần tự do từ gông cùm xiềng xích trách nhiệm.
Mặc Uyên đã từng trăn trở quá nhiều, sống quá nghiêm túc lại áp lực, thỉnh thoảng mới có thể phơi bày bản thân phần nào, một chút cũng không thoải mái. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngày tháng dài đằng đẵng, nên nghe theo bản tâm, tự tại hơn nhiều.
Chiết Nhan vui mừng cười: “Đệ sớm nên có giác ngộ này.”
“Huynh trưởng đừng vội lảng sang chuyện khác.” Mặc Uyên lời lẽ chính đáng: “Lời ta vừa nói, huynh trưởng có nghe lọt không vậy?”
“Đã nói không phải như đệ thấy mà!” Chiết Nhan đặt bầu rượu trong ngực lên bàn đá, nắm tay Bạch Chân nhéo nhéo, cười tủm tỉm nhìn y: “Ta thương y bao nhiêu, sao nỡ thật sự chọc giận y?”
Lỗ tai Bạch Chân đỏ lên, có chút ngượng ngùng; “Chúng ta thực sự chỉ là đang đùa giỡn... Làm ngươi chê cười.”
“Tẩu tẩu đừng nói vậy, không có việc gì thì tốt.” Quả thật là ve vãn đánh yêu. Mặc Uyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ít nhiều mình cơ trí, không cho huynh trưởng có cơ hội ghét bỏ y đến quá mức không đúng lúc.
Ai ngờ vừa thở phào một hơi, liền nghe Chiết Nhan hỏi: “Đúng rồi, đệ bỗng nhiên tới rừng đào của ta làm cái gì?”
Mặc Uyên: “...” Có đôi khi y thật sự vô cùng muốn mắng huynh trưởng mình một câu: “Vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối”!
Mặc Uyên đã tập mãi thành thói quen, vô cùng khéo léo mà không làm như dự kiến, yên lặng lấy ra một hộp đồ ăn đưa cho Bạch Chân: “Hạt thông của Côn Luân Hư, gần đây vừa chín một lứa, nghĩ tẩu tẩu sẽ thích, liền đưa một ít tới đây.”
Quả nhiên ánh mắt Bạch Chân sáng lên, tiếp theo lại lập tức rụt rè xuống, ôm hộp đồ ăn ra vẻ trầm ổn: “Mấy ngày trước ngươi mới cho người đưa không ít hạt sen tới đây, hôm nay lại tự mình đi một chuyến... Ta nào có tham ăn đến vậy...”
Lời vừa dứt, bên miệng đã được đút một nhân hạt thông đã bóc vỏ, Bạch Chân không nghĩ ngợi lập tức ăn vào, nhai nhai nuốt xuống rồi mới nhếch miệng cười: “Ngon lắm!”
Quả nhiên là sản vật của Côn Luân Hư, không phải thứ mà tục vật tầm thường có thể so sánh.
Chiết Nhan ánh mắt sủng nịch nhìn chàng, tay tiếp tục bóc hạt thông: “Đúng vậy, Chân Chân luôn luôn không tham ăn, thứ tầm thường đều không thể vừa miệng y, khó được có thứ y thích.”
Mặc Uyên biết nghe lời phải: “Tốt, sau này cách một đoạn thời gian ta sẽ sai người đưa một ít tới đây.”
Bạch Chân chớp chớp mắt: “Hả?”
Chiết Nhan làm bộ làm tịch: “Có phiền quá không?”
“Người một nhà, nói phiền toái làm gì?” Mặc Uyên ngồi xuống: “Huống hồ đệ tử Côn Luân Hư ta cũng không đặt nặng chuyện ăn uống, cứ để thế lại thành lãng phí.”
Hai huynh đệ tự quyết định, chỉ còn lại một mình Bạch Chân ôm hộp đồ ăn ngượng ngùng mà nhận phần quan tâm bá đạo này.
“Nói thực đi, lần này đệ tới đây không phải chỉ là vì đưa đồ chứ?” Chiết Nhan đút nhân hạt thông đã bóc cho Bạch Chân, cũng lôi kéo chàng ngồi xuống.
Mặc Uyên muốn nói không có việc gì không thể tới chơi sao? Tốt xấu gì cũng là huynh đệ một hồi... Có điều nghĩ lại, y thật sự không có sở thích vô cớ tới gõ cửa.
“Gần đây... Đông Hoa luôn ghé chỗ ta.” Mặc Uyên bất đắc dĩ nói: “Cũng không làm gì cà, chỉ quấn lấy ta uống rượu chơi cờ với hắn thôi.”
“Đông Hoa?” Động tác bóc hạt thông của Chiết Nhan khựng lại, không nhịn được cười: “Đệ phiền, cho nên tới chỗ ta trốn cho thanh tịnh?”
Mặc Uyên ngẩng đầu nhìn trời, không đáp.
Bạch Chân nhặt nhân hạt thông Chiết Nhan đã bóc sẵn để trên nắp hộp lên ăn, Chiết Nhan bóc một hạt chàng ăn một hạt, cũng tranh thủ hỏi: “Đây không giống tác phong của Đông Hoa, có phải hắn có chuyện gì muốn ngươi giúp lại ngượng ngùng mở miệng không?” Nói xong, chàng như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhíu nhíu mày: “Không lẽ hắn cho rằng có thể tìm hiểu được tung tích của Phượng Cửu từ chỗ ngươi?”
Bạch Chân càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Đông Hoa không dám đến Thanh Khâu hay rừng đào tìm hiểu, mà Côn Luân Hư có không ít đệ tử thường xuyên đi lại bên ngoài, có thể mang về không ít tin tức ở ngoại giới, hơn nữa Tiểu Ngũ thỉnh thoảng lại đến Côn Luân Hư liên lạc tình cảm sư huynh đệ một chút, có thể vô tình để lộ ra chút manh mối không chừng...
“A...” Bạch Chân cười lạnh: “Hắn thật đúng là dụng tâm kín đáo, có điều cuối cùng cũng chỉ uổng phí tâm cơ thôi.”
Nghe Bạch Chân nhắc như vậy, Mặc Uyên đương nhiên cũng liên tưởng được vấn đề trong đó, nhưng mà nghĩ kỹ, y lại lắc lắc đầu: “Không giống lắm, mỗi lần hắn tới cũng chỉ quấn lấy ta uống rượu, vẫn chưa để ý tới những đệ tử đó. Thay vì nói là dụng tâm kín đáo, chi bằng nói là trong lòng buồn khổ, muốn phát tiết một chút.”
“Hắn trong lòng buồn khổ? Tiểu Cửu của chúng ta còn chịu bao nhiêu uất ức kia kìa! Sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước! Hắn cũng là tự làm tự chịu.” Bạch Chân bĩu môi, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không đúng lắm: “Tư Mệnh có đi cùng hắn không?”
Mặc Uyên gật đầu: “Đương nhiên. Tư Mệnh nhớ thương Thập Bát, có cơ hội tất nhiên là muốn đi cùng rồi.”
“Nó đấy! Đông Hoa tự đi hỏi rõ ràng quá cố tình, các đệ tử của ngươi nhất định cũng sẽ không lắm miệng trước mặt hắn.” Bạch Chân hừ một tiếng: “Tìm hiểu tin tức, đương nhiên vẫn là để Tư Mệnh trò chuyện với bọn họ, càng dễ làm cho bọn họ nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
Mỗi lần Tư Mệnh đến đều chạy đi tìm Thương Mạch, Mặc Uyên bị Đông Hoa quấn lấy, cũng không để ý nhất cử nhất động của Tư Mệnh.
“Vậy...” Mặc Uyên chung quy đứng về phía Bạch Chân: “Có cần ta dặn dò một tiếng không?”
“Cũng không cần, Phượng Cửu cố tình tránh người quen, sẽ không dễ dàng để người ta phát hiện hành tung của nó.” Bạch Chân thở dài: “Hơn nữa nó đi cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi, miễn cho mọi người lo lắng.”
Lúc trước ăn điểm tâm vốn đã khô miệng, mới uống một ngụm Đào Hoa Túy đã bị Chiết Nhan chặn ngang, nói một lát với Mặc Uyên, ăn ít hạt thông, trong miệng càng khô, Bạch Chân cầm lấy bình Đào Hoa Túy vừa uống định giải khát, bỗng nhiên phát hiện Mặc Uyên đã tới một lúc lâu mà vẫn không có ai mang trà ra cho người ta!
Những lúc thế này mới thấy tầm quan trọng của Tất Phương. Chàng và Chiết Nhan đều không phải loại chủ nhà có thói quen bưng trà rót nước cho người khác, quan hệ giữa Chiết Nhan cùng Mặc Uyên cũng không cần khách sáo, mà chàng lại được Chiết Nhan hầu hạ quen, cơm bưng nước rót tận nơi, sớm đã không còn tự giác mời trà cho khách. Mất công người ta còn nhớ thương mà đưa đồ ăn ngon mình!
Bạch Chân đầy cõi lòng áy náy, đột nhiên đứng dậy, dọa hai huynh đệ giật bắn mình.
“Làm sao vậy?” Chiết Nhan tưởng Bạch Chân nổi giận vì chuyện của Phượng Cửu và Đông Hoa, vội dỗ dành: “Đừng nóng đừng nóng, nếu ngươi không vui, về sau không cho Đông Hoa bước vào cổng Côn Luân Hư nữa, ta bảo Mặc Uyên đuổi hắn đi.”
“Lão phượng hoàng, ngươi bớt dạy hư Mặc Uyên đi.” Bạch Chân trừng mắt liếc Chiết Nhan một cái, nhưng dáng vẻ sốt ruột của Chiết Nhan lại làm chàng mềm lòng, nhăn mũi, đỏ mặt mềm giọng nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi pha bình trà nóng tới đây.”
Chiết Nhan lôi kéo chàng không muốn buông tay: “Ngươi thật sự không mất hứng đấy chứ?”
Bạch Chân lắc đầu: “Không có.”
“Vậy ngươi ngồi xuống, chuyện pha trà giao cho ta.” Bạch Chân không nghe, Chiết Nhan liền nhẹ giọng mắng chàng: “Lần trước ngươi suýt chút nữa bỏng tay rồi, bây giờ mới qua mấy ngày, ngươi quên rồi hả?”
Bạch Chân thở dài: “Đó là ta nhất thời không cẩn thận, ngươi đã nhắc mấy trăm lần rồi...”
Mặc Uyên nhìn không nổi nữa, đứng dậy yên lặng lấy đi một bàn rượu, cáo từ bọn họ: “Hai người đừng cãi cọ nữa, ta đi đây.” Vẫn là quay lại không say không về với Đông Hoa thì hơn.
Tuy Đông Hoa rất phiền, nhưng sẽ không làm y cảm thấy mình quá dư thừa!
So với dư thừa, thanh tịnh cũng không quá quan trọng.
Hai phu phu nhìn đóa mây lành hiu quạnh dần dần đi xa phía chân trời, nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Bạch Chân há miệng thở dốc, kinh ngạc nói: “Hắn đem hết rượu đi rồi!”
Chiết Nhan gật đầu: “A...”
Bạch Chân hít một hơi: “Trong đó có Ám Tiêu Hồn!”
Chiết Nhan không sao cả: “... Đúng vậy.”
“Kia chính là Ám Tiêu Hồn đấy!” Tưởng tượng đến cảnh Đông Hoa phỏng chừng còn đang ở Côn Luân Hư chờ tìm Mặc Uyên cùng nhau mượn rượu tiêu sầu, Bạch Chân hoảng đến độ nói không ra hơi: “Mặc Uyên và Đông Hoa... Hai người bọn họ uống xong lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Chiết Nhan như có ý xấu, cố ý trêu chàng: “Vậy chỉ có thể chúc bọn họ đầu bạc răng long thôi.”
Bạch Chân: “...”