Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 8: Chương 8: 《 Tình đã tỏ, đời này đã định 》




“Chiết Nhan? Chiết Nhan?”

Bạch Chân đang vùi trong lòng Chiết Nhan ngủ ngon lành, đột nhiên nghe thấy tiếng của cha mình, hoảng sợ: “Không xong! Chiết Nhan, cha ta tới, mau đứng lên!”

Chiết Nhan chậm rì rì sửa sang lại quần áo, sắc mặt bất thiện mở cửa, đi ra ngoài. Bạch Chân soi gương xóa sạch dấu vết trên người xong mới vội vàng đi theo ra cửa.

Bạch Chỉ thấy cánh cửa đóng chặt mở ra, Chiết Nhan cùng Bạch Chân một trước một sau từ bên trong ra, cảm giác sâu sắc mấy lời đồn đãi vớ vẩn vô tình nghe thấy ở Thiên tộc chỉ sợ không hề là 'đồn đãi vớ vẩn' chút nào. Bạch Chỉ nhíu nhíu mày, hỏi: “Ban ngày ban mặt, khóa cửa làm cái gì?”

Vẻ mặt Chiết Nhan rất thản nhiên: “Đang ngủ, mới vừa bị ngươi đánh thức!”

Bạch Chân lặng lẽ kéo kéo tay áo Chiết Nhan, ý bảo hắn nói chuyện chú ý chút. Tuy sớm hay muộn cũng phải báo cho cha mẹ biết hai người đã chung thân hứa lẫn nhau, nhưng như thế nào cũng phải chọn thời điểm thích hợp, trường hợp chính thức.

“Bây giờ đang là chính ngọ, ngủ?”, Bạch Chỉ ngắm sắc mặt hồng nhuận của Bạch Chân, lại nói: “Cùng nhau?”

Chiết Nhan chớp chớp mắt, nhìn Bạch Chỉ: “Chứ không thì sao?”

Ngữ khí cùng thái độ hết sức đương nhiên, làm Bạch Chỉ á khẩu không trả lời được, cũng làm Bạch Chân đỏ bừng mặt. Bạch Chân nóng lên, một chân đá vào bắp chân Chiết Nhan: “Lão phượng hoàng, ngươi... ngươi câm miệng!”

Chiết Nhan nhảy sang bên cạnh một bước, ấm ức làm nũng với Bạch Chân: “Chân Chân, đau!”

Bạch Chỉ nhìn hai người ve vãn đánh yêu, hừ một tiếng, xoay người ngồi xuống, bưng lên tư thế trưởng bối, sầm mặt hỏi: “Chuyện từ khi nào?”

Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân cùng ngồi xuống, trong đầu nhẩm tính thời gian, thành thật đáp: “Một ngày trước khi ngươi tới rừng đào muốn ta thu Tiểu Ngũ làm đồ đệ.”

“Cha, thực xin lỗi!” Bạch Chân cúi đầu, dáng vẻ bé ngoan tiêu chuẩn: “Chúng con vốn định qua một thời gian sẽ nói cho cha và mẹ!”

“Chân Chân, mẹ ngươi có lẽ đã sớm nhận ra rồi!”

“Cái gì?” Bạch Chỉ không thể tin nổi. Mình đến sáng nay ở Thiên cung nghe thấy mấy lời đồn đãi vớ vẩn hai người đoạn tụ tình thâm mới bắt đầu hoài nghi, ấy vậy mà phu nhân đã sớm nhận ra rồi! “Tóm lại, chuyện này chỉ có một mình ta là chẳng hay biết gì?”

Chiết Nhan cũng không bận tâm Bạch Chỉ đang ba máu sáu cơn, nắm tay Bạch Chân, mười ngón tay đan vào nhau, mở miệng hỏi: “Việc giữa ta và Chân Chân ý của ngươi thế nào?”

Bạch Chỉ tức điên đến thổi râu trừng mắt, nhưng không phải tức giận vì việc hai người âm thầm tư thông, mà tức giận vì Chiết Nhan hỏi nhạc phụ đòi lấy con trai làm phu nhân mà cũng có thể nói kiêu căng ngạo mạn, cao cao tại thượng đến vậy. Đã kém vai vế rồi, tốt xấu gì cũng nên kính cẩn nghe theo một chút mới đúng chứ!

Kỳ thật trên đường từ Thiên cung đến rừng đào, Bạch Chỉ đã nghiêm túc suy xét vấn đề này. Nếu Chiết Nhan và con trai mình thực sự có tình cảm đoạn tụ, mình nên quyết định thế nào? Tướng mạo nhân phẩm, thân phận địa vị của Chiết Nhan đều không cần nhiều lời, đó là trên đỉnh của tốt trong Tứ Hải Bát Hoang, cũng coi như là tuyệt phối với con trai mình, duy nhất không xứng, chính là giới tính. Nhưng là, Bạch Chỉ cũng hiểu con mình. Bạch Chân từ lúc một tuổi đã dán Chiết Nhan, tình nguyện đi theo Chiết Nhan sống tại rừng đào mười dặm mà không chịu về nhà ở Thanh Khâu. Trừ người nhà ra, Bạch Chân chưa bao giờ thân cận với bất cứ kẻ nào đến vậy, sợ là đã sớm rễ tình đâm sâu.

Nếu không đồng ý, không chỉ có sẽ mất đi một người bạn tốt tình nghĩa tương giao, khả năng còn sẽ mất luôn đứa con 'ngoan' từ nhỏ đã đi theo Chiết Nhan vào rừng đào không chịu về nhà. Nếu thành toàn bọn họ, mình không chỉ thành nhạc phụ của Chiết Nhan, thành trưởng bối của hắn, còn có thể lấy thân phận này mà vênh mặt hất hàm sai khiến Chiết Nhan một phen. Bộ dáng Chiết Nhan luôn cao cao tại thượng lại phải khom lưng uốn gối, vâng vâng dạ dạ, Tứ Hải Bát Hoang này, sợ là không ai may mắn thấy được đâu. Như thế, vì sao không đồng ý?

Dọc đường đi, Bạch Chỉ đều ở ảo tưởng cảnh Chiết Nhan vì cầu mình đáp ứng mà cẩn thận từng li từng tí, cụp mi rũ mắt đau khổ cầu xin, tâm tình rất tốt. Nhưng mà, sự thật chứng minh, Chiết Nhan hắn căn bản là không biết cái gì gọi là lấy lòng nhạc phụ! Mất công mình sầm mặt ra vẻ lâu như vậy, chỉ vì muốn phá cái bộ dáng cao ngạo, vĩnh viễn vạn sự khống chế trong lòng bàn tay, muôn đời đều dẫm dưới chân kia của Chiết Nhan.

Bạch Chỉ đập bàn một cái, thở phì phì quát: “Không thế nào cả!”

Bạch Chân đang muốn mở miệng cầu xin cha mình đồng ý, liền nghe thấy Chiết Nhan đã lên tiếng, thanh âm như gió thoảng mây bay, ngữ khí bình tĩnh như nước, nội dung vô cùng ngứa đòn.

Chiết Nhan nói: “Không thế nào cả? Vậy là ngươi đồng ý!”

“Ngươi... Ngươi...” Bạch Chỉ chỉ vào Chiết Nhan, cả buổi cũng không thấy nghẹn ra được một câu hoàn chỉnh, quai hàm căng ra nửa ngày, cuối cùng cũng hụt hơi: “Hừ, tốt xấu gì ngươi cũng gọi một tiếng nhạc phụ đi chứ hả? Muốn cướp con người ta còn kiêu căng ngạo mạn như vậy, chưa từng thấy ai vô sỉ như ngươi!”

Chiết Nhan khẽ cười một tiếng, buông bàn tay đang cùng Bạch Chân mười ngón đan vào nhau ra, ôm quyền với Bạch Chỉ, nói: “Như thế, đa tạ nhạc phụ cho phép!”

Bạch Chân nghe vậy vui sướng không thôi: “Cha, cha đây là... đồng ý rồi?”

“Hừ, con đã bị tha đi rồi, ta không đồng ý được hay sao?!” Bạch Chỉ trong lòng buồn bực không thôi. Mình chỉ sợ là nhạc phụ không có uy tín nhất Tứ Hải Bát Hoang.

Bạch Chân nhét tay mình lại vào lòng bàn tay Chiết Nhan, ánh mắt nhìn Chiết Nhan đong đầy tình yêu: “Cảm ơn cha thành toàn!”

Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi mà phun ra một câu: “Không khách khí!” Trong lòng nhịn không được mắng Bạch Chân không có tiền đồ. Muốn nói lời cảm tạ với vi phụ, con tốt xấu gì nhìn vi phụ mà nói! Một chút thành ý cũng không có, chỉ biết mắt đi mày lại với Chiết Nhan!

“Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại tới rừng đào này của ta? Có việc gì à?”

Bạch Chỉ vỗ vỗ đầu, bỗng nhiên nhớ ra mình có chính sự muốn tìm Chiết Nhan thương nghị: “Đúng vậy! Đều tại các ngươi, làm ta quên hết cả chính sự!”

“Chuyện của con với Chiết Nhan cũng là chính sự mà!” Bạch Chân không phục. Nhân sinh đại sự, đây chính là chuyện lớn nhất trong đời!

“Là chuyện của Tiểu Ngũ!” Bạch Chỉ tận lực bỏ qua dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Chân trước mặt Chiết Nhan, nói nguyên nhân chân chính mình tới đây: “Sáng hôm nay ta lên Thiên cung một chuyến, Thiên Quân đề nghị muốn liên hôn với Thanh Khâu ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.