Nhoáng lên, mấy vạn năm đã qua, Mặc Uyên chưa tỉnh, nhưng Nhị hoàng tử Thiên tộc Tang Tịch thì ngày ngày canh giữ ở Thanh Khâu, tiếng là hôn phu hôn thê bồi dưỡng tình cảm, kỳ thật là có ý thúc giục hôn sự.
Bạch Thiển tất nhiên là không muốn gả, lấy cớ bế quan tránh gặp Tang Tịch, ai ngờ một tháng trôi qua mà Tang Tịch vẫn chưa rời đi. Một tháng liền bế quan, Bạch Thiển chán muốn chết, suy nghĩ một phen, quyết định trốn đến rừng đào cho tự tại chút. Tuy rằng sẽ quấy rầy đến tứ ca và tứ ca phu, nhưng cùng lắm thì ta tự do ngủ giấc của ta, bọn họ hằng đêm tiêu dao của bọn họ, mắt không nhìn, tai không nghe, khuê phòng không vào là được rồi. Nghĩ vậy, Bạch Thiển yên tâm thoải mái mà tới rừng đào mười dặm...
“Tứ ca?”
Chiết Nhan đang bóc hạch đào cho Bạch Chân ăn, nghe thấy Bạch Thiển gọi, không chần chừ giơ tay giăng tiên chướng, Bạch Chân nhẹ nhàng đá Chiết Nhan một cú: “Ngươi mau bỏ tiên chướng đi, để Tiểu Ngũ vào!”
Chiết Nhan chu miệng, uất ức nói: “Còn lâu! Nó tới, ngươi chẳng còn tâm tư để ý đến ta!”
“Há, đồ keo kiệt này!” Bạch Chân nâng mặt Chiết Nhan lên, đặt một nụ hôn lên cái miệng đang chu ra: “Nghe lời, lỡ con bé có việc gì thì sao?”
Chiết Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó có thể có vì gì? Chỉ có quấy rầy người ta thôi!” Thế nhưng vẫn giải tiên chướng.
“Ngoan lắm!” Bạch Chân xoa xoa mặt Chiết Nhan, liền đứng dậy ra cửa.
Bạch Thiển thình lình bị tiên chướng văng ra, còn tưởng mình tới không phải lúc, phá hỏng chuyện tốt của hai người, liền thành thành thật thật mà mà chờ ngoài tiên chướng, chờ hai người xong việc, thấy Bạch Chân ra, biết tiên chướng đã thu, lập tức nhảy qua: “Ôi, tứ ca, muội tới không đúng lúc. Nhưng cũng bất đắc dĩ thôi, Tang Tịch cứ ngồi canh trong động Hồ Ly, muội chỉ có thể trốn đến rừng đào thôi!”
“Tang Tịch?” Chiết Nhan đen mặt từ trong phòng ra.
“Đúng vậy, hắn đã canh ở động Hồ Ly suốt một tháng rồi, ta lấy cớ bế quan tránh không gặp, nhưng bế quan thực sự chán muốn chết!” Bạch Thiển thấy Chiết Nhan đầy mặt không vui, lon ton đi lấy lòng: “Tứ ca phu yên tâm, ta không bắt cóc tứ ca, ta chỉ tìm cái cây nào cách thật xa nhà của hai người trèo lên ngủ một giấc thôi, không quấy rầy chuyện tốt của hai người đâu!”
Bạch Chân không vui: “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tứ tẩu!”
Bạch Thiển không để ý tới, vì đề phòng bị Chiết Nhan ném ra khỏi rừng đào, vẫn là lấy lòng Chiết Nhan tương đối đáng tin cậy hơn...
Mấy vạn năm qua, không phải Bạch Thiển thì là Phượng Cửu thường xuyên tới đây quấy rầy. Ban đầu e ngại Bạch Chân, Chiết Nhan không dám có điều bất mãn, sau đó hai người quấy rầy càng thêm trầm trọng, thường xuyên bắt cóc Bạch Chân, Chiết Nhan thật sự tức chịu không nổi, không màng Bạch Chân ngăn trở, xách gáy hai con hồ ly ném ra khỏi rừng đào, đồng thời phá luôn phòng ngủ Bạch Chân ở lúc hai người chưa làm rõ quan hệ, cũng chính là phòng cho khách sau này. Thế cho nên, từ giờ mỗi khi hai con tiểu hồ ly đến đã không còn chỗ mà ngủ, chỉ có thể tìm cây đào nào đó sống tạm. Nhưng kể cả như thế, lòng nhiệt tình của hai con tiểu hồ ly vẫn không hề suy giảm.
“Thế thì tạm cho ngươi tránh trong rừng đào này một chút vậy.” Việc đính hôn với Thiên tộc lúc trước, Chiết Nhan cũng góp một tay, bây giờ người ta muốn tránh, cũng đâu thể ngay cả cái chỗ trốn tránh chỗ cũng không cho người ta.
“Tiểu Ngũ, đi! Tứ ca mang muội đi Đông Hải mò cá đi.”
Bạch Thiển tránh phía sau Chiết Nhan: “Ấy ấy, tứ ca, huynh đừng rủ muội, muội mệt lắm rồi! Bế quan lâu quá, chưa được nghỉ ngơi thoải mái đâu. Chờ muội ngủ đã rồi lại chơi với huynh!”
Kỳ thật Bạch Thiển bế quan cũng không phải hoàn toàn là vì tránh né Tang Tịch. Mấy ngày nữa là tới chu kỳ bảy vạn năm Kình Thương bị phong ấn trong chuông Đông Hoàng, cứ bảy vạn năm chuông Đông Hoàng sẽ giải phong ấn một lần, rất có thể Kình Thương sẽ nhân lúc này phá chuông thoát ra. Bạch Thiển dốc lòng bế quan hồi lâu, cũng là để chuẩn bị lần nữa phong ấn Kình Thương, quả thực chưa từng nghỉ ngơi.
Chiết Nhan vừa nghe tới hai chữ Đông Hải, sắc mặt liền tối sầm: “Chân Chân, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Lần trước ngươi mang hai đứa nó đi mó cá, kết quả mò ngay vào râu rồng của con trai Long Vương Tô Mạch Diệp, còn đánh nhau một trận, cuối cùng đánh người ta đến thương tích đầy mình...”
“Ai cha, Chiết Nhan, chúng ta cũng coi như là không đánh không quen nhau, tình nghĩa tương giao mà thôi. Cũng giống như ngươi với cha ta ấy...”
Bạch Chân biết Chiết Nhan không phải tức giận vì mình đánh người ta. Sau khi hai người đánh nhau một trận, Nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp bị đánh đến mức nằm liệt vài ngày ngược lại khâm phục Bạch Chân thực lực phi phàm, không những không cáo trạng tìm Bạch Chân gây phiền toái, còn có lòng kết giao. Hai người cũng là tính tình hợp nhau, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau uống rượu, cho nên, Chiết Nhan có chút ghen.
Cũng chính vì chuyện này, Chiết Nhan càng căm tức Bạch Thiển và Phượng Cửu bắt cóc Bạch Chân, thế nên sau đó hai con hồ ly lại đến tìm Bạch Chân, mới xách hai con hồ ly ném ra ngoài, còn phá luôn phòng cho khách thường dùng để hai cô nàng ngủ lại...
“Tứ ca, muội đi ngủ trước đây, mệt quá rồi.” Bạch Thiển kéo Bạch Chân qua một bên, thì thầm: “Huynh cố mà dỗ dành Chiết Nhan đi nhé, muội sợ bị ném lắm!”
“Có phải là chưa dỗ đâu!” Lúc ấy Bạch Chân dùng hết thủ đoạn toàn thân leo lên giường dỗ mấy ngày liền, sau đó còn học nấu ăn với Tất Phương, tự tay làm cho Chiết Nhan ăn, tuy nhìn vẻ mặt Chiết Nhan thì hình như hương vị không được ngon lắm, nhưng chuyện đó cũng coi như bỏ qua. Chỉ là về sau mỗi khi nhắc tới đi tìm Tô Mạch Diệp uống rượu, sắc mặt Chiết Nhan vẫn sẽ không tốt.
“Dỗ rồi mà còn như vậy á? Vậy huynh lại phải dỗ...”
Chiết Nhan nhìn chằm chằm hai người thì thầm to nhỏ với nhau, ra sức giả vời khụ một tiếng, Bạch Thiển vội vàng nhảy ra khỏi phạm vi cách Bạch Chân hai thước. Chiết Nhan ghen lên thì kinh khủng lắm! “Ta đi nghỉ ngơi đây, hai người cách xa muội một chút, đừng quấy rầy muội ngủ.”
Bạch Thiển đi rồi, Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân: “Chân Chân, ta biết các ngươi chỉ là tình nghĩa tương giao, ta cũng không phải là vô cớ gây rối hay ghen tuông tung tung, ta chỉ là... chỉ là không muốn rời khỏi ngươi quá lâu mà thôi. Ngươi có đôi khi sẽ bỏ mặc ta!”
“Ta bỏ mặc ngươi hồi nào?” Bạch Chân ôm cổ Chiết Nhan, vùi đầu vào hõm vai Chiết Nhan: “Rồi rồi rồi, sau này ta sẽ ít đi, dành toàn bộ thời gian làm bạn với ngươi, được chưa?”
Trong rừng đào, ba người bình yên vô sự qua mấy ngày, mà ngoài rừng đào thì đang cãi nhau ngất trời. Lúc Bạch Chỉ thở phì phì chạy tới rừng đào oán giận với Chiết Nhan một phen, Chiết Nhan mới biết, thì ra Nhị hoàng tử Tang Tịch này coi trọng tỳ nữ tiểu ba xà trong động Hồ Ly, còn mang về Thiên cung, chết sống đòi thoái hôn sự với Bạch Thiển, không phải tiểu ba xà kia không cưới.
Chiết Nhan nghe xong không ngừng lắc đầu: “Nhị điện hạ này, thật đúng là không biết sâu cạn. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, chuyện từ hôn đã truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang rồi.”
“Từ hôn thì từ hôn!” Bạch Chỉ tức giận đến tái mặt: “Nhưng lại dùng một tỳ nữ ra nhục nhã con gái ta, thật quá coi thường người khác. Thế này mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa!”
Chiết Nhan gật đầu: “Chính xác, không thể nhịn!” Sau đó đứng dậy chắp tay sau lưng: “Đi, lên Thiên cung!”
Bạch Chỉ vội đứng dậy theo: “Này, bọn họ không tới, chúng ta lại phải đích thân tới sao?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết à? Cô con gái bị Tứ Hải Bát Hoang cười nhạo của ngươi đã ở lại rừng đào của ta năm ngày rồi! Nó cũng không muốn gả chồng, chi bằng nhân cơ hội này, để Thanh Khâu chủ động thoái hôn sự đi.” Nhân lúc còn sớm giải quyết việc này, đuổi Bạch Thiển đi. Bạch Thiển đã ở rừng đào quấy rầy mấy ngày liền, Chiết Nhan vẫn chưa thể thân thiết vui vẻ với Bạch Chân một phen đâu.
“Để chúng ta đi từ hôn?”
“Đúng vậy. Chẳng những từ hôn, còn phải bắt Thiên tộc xin lỗi chúng ta!” Chiết Nhan hừ một tiếng. Chỉ vì cái chuyện không đâu này, hại mình với Chân Chân bị quấy nhiễu, trong lòng đang buồn bực không chỗ nào phát tiết đây.
Bạch Chỉ nhìn bóng dáng của Chiết Nhan, thầm than con trai mình quả là tìm được một người quá tốt. Chiết Nhan thành người nhà họ Bạch càng không tồi, không chỉ có mọi chuyện giúp đỡ, mà tư thế bênh vực người mình này còn bày ra mãnh liệt hơn cả ông. Lòng cha rất được an ủi nha!
Bạch Chỉ vội vã đuổi theo: “Chiết Nhan, không phải đi Thiên cung sao? Ngươi vào bên trong làm gì?”
“Chờ ta nói một tiếng với Chân Chân đã. Việc từ hôn một chốc một lát là không thể xong được, nếu về trễ, ta sợ lát nữa Chân Chân tìm không thấy ta sốt ruột!”
“...”
Tuy quấn quýt hơi quá chút, nhưng thói quen ra cửa tất báo này rất tốt, rất có tính tự giác của người làm phu, Bạch Chỉ rất vui mừng...
Lúc đó, Bạch Chân vừa đánh thức Bạch Thiển ngủ say suốt năm ngày liền, đang trò chuyện với nàng.
“Chân Chân, ta với cha ngươi lên Thiên cung từ hôn cho Tiểu Ngũ, đến muộn mới về, buổi tối không cần chờ ta.”
“A?” Bạch Chân nhíu mày: “Phải tới khuya mới có thể trở về à!”
Chiết Nhan vỗ vỗ vai Bạch Chân, dịu dàng nói: “Chưa biết khi nào mới về được, nhưng ta sẽ nhanh, được chứ?”
Bạch Chỉ có chút không kiên nhẫn: “Chậc, các ngươi quấn quýt đủ chưa? Ta với Tiểu Ngũ còn đang ở đây đấy!”
Bạch Chân liếc qua Bạch Chỉ một cái, thu hồi cái đầu đang định nâng lên hôn Chiết Nhan: “Vậy ngươi đi sớm về sớm!”
“Được!” Chiết Nhan đi vài bước, lại xoay người nói với Bạch Thiển: “Tiểu Ngũ, Tang Tịch đã về Thiên cung rồi, ngươi không cần tránh ở rừng đào này của ta nữa đâu.”
“...”
Đợi Chiết Nhan và Bạch Chỉ đi rồi, Bạch Thiển vẻ mặt buồn bực quay sang tố cáo với Bạch Chân: “Lão ta đây là muốn đuổi muội đi à?”
“Muội đã ở rừng đào năm ngày rồi đấy. Cũng may mà muội an phận, hắn không ném muội đi đã là không tồi rồi!” Mấy ngày nay Bạch Thiển ở rừng đào, số lần hai người thân thiết chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Bạch Chân cũng có chút khó nhịn.
Bạch Thiển ấm ức, hiếm hoi lắm mới được dịp Chiết Nhan không có mặt, yên tâm lớn mật mà mè nheo: “Tứ ca ~”
Chung quy cũng là muội muội mà, Bạch Chân vẫn đau lòng: “Được rồi được rồi, ta đi lấy mấy bình Đào Hoa Túy, mừng sinh thần cho muội!”
“Cảm ơn tứ ca!”
Ngày hôm sau, Bạch Chân đang dựa trên cây mà ngủ bỗng bị động tĩnh Kình Thương phá chuông làm bừng tỉnh, Bạch Thiển lẫn Phượng Cửu sau đó tới đều không thấy đâu, có lẽ là nghe lời Chiết Nhan về động Hồ Ly rồi. Chiết Nhan không ở bên cạnh, Bạch Chân trong lòng rất bất an, liền định đến động Hồ Ly tìm Bạch Thiển, hỏi xem Bạch Thiển thân là đồ đệ của Mặc Uyên có thể biết nguyên nhân chuông Đông Hoàng xao động hay không.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong chuông Đông Hoàng xao động không bao lâu liền an tĩnh lại, nỗi bất an của Bạch Chân cũng theo đó bình tĩnh đi nhiều, có điều tới cũng tới rồi, vẫn là vào xem.
Mê Cốc trông thấy Bạch Chân, vội vàng ra đón: “Thượng Thần!”
“Tiểu Ngũ có ở đây không?”
“Cô cô? Không phải người nói tới rừng đào mười dặm sao? Thượng Thần không gặp người ạ?”
“Đêm qua Tiểu Ngũ đúng là ở rừng đào mười dặm, nhưng sáng sớm hôm nay lại không thấy bóng dáng con bé đâu. Nó đã về chưa?”
“Vẫn chưa, có điều Chiết Nhan Thượng Thần đang ở chỗ đây.”
“Chiết Nhan?” Không phải hắn lên Thiên cung từ hôn cho Tiểu Ngũ à? Bạch Chân vui sướng hỏi: “Hắn từ Thiên cung về rồi?”
Chiết Nhan nghe thấy tiếng của Bạch Chân, từ trong động ra: “Không sai, ta đã về rồi!” Vừa đi tới chỗ Bạch Chân vừa hỏi: “Sao bỗng dưng ngươi lại có hứng thú đến động Hồ Ly của Tiểu Ngũ vậy?”
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta mới từ Thiên cung trở về.”
Bạch Chân có chút không vui. Từ Thiên cung trở về lại không về rừng đào tìm ta trước! Ánh mắt không nhìn Chiết Nhan, ngữ khí ra vẻ không sao cả, nói: “Đúng rồi, ta chỉ lo lắng Tiểu Ngũ đi đâu, quên mất ngươi lên Thiên cung từ hôn cho nó.”
Bạch Chân cố ý nói mình đã quên hành tung của Chiết Nhan, chỉ nhớ thương Tiểu Ngũ chứ không hề nhớ thương hắn, chính là muốn chọc tức Chiết Nhan. Ai bảo hắn từ Thiên cung trở về lại không về rừng đào gặp mình trước!
Ai ngờ Chiết Nhan không giận còn cười. Vừa rồi ra cửa động, Chiết Nhan rõ ràng nghe thấy Bạch Chân dùng ngữ khí vui sướng xác nhận với Mê Cốc có phải mình từ “Thiên cung” trở lại hay không. Đã biết hắn từ đâu về, sao có thể quên hắn đi đâu? Chẳng phải là tự mâu thuẫn sao! Rõ ràng lúc nào cũng nhớ hắn, chẳng qua đang giận hắn trở về lại không đi gặp chàng trước thôi.
Chiết Nhan đi qua ôm lấy vai Bạch Chân: “Tới đây, kể cho ngươi nghe một chút hôn sự của nó.”
Bị hơi thở của Chiết Nhan bao phủ, Bạch Chân cũng chẳng còn tâm tư hờn dỗi, ngoan ngoãn để Chiết Nhan ôm lấy mình: “Hôn sự sự này đã lui rồi?”
“Đã thoái hôn với Nhị hoàng tử Tang Tịch, nhưng hôn ước với Thiên tộc vẫn còn.”
“Hả? Ý ngươi là gì?”
Chiết Nhan nhìn chằm chằm Bạch Chân, cảm thấy khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó hiểu, tràn ngập sủng nịch nói: “Đợi từ từ ta kể cho ngươi nghe!” Sau đó ôm lấy Bạch Chân trở về rừng đào.
Trở lại rừng đào, Bạch Chân bị Chiết Nhan áp đảo trên giường, đã muốn còn ngại: “Đừng động vào ta, không phải ngươi muốn nói cho ta việc hôn ước của Tiểu Ngũ cùng Thiên tộc hay sao?”
Động tác cởi quần áo của Chiết Nhan không ngừng, đứt quãng mà kể lại từ đầu đến cuối việc thoái hôn rồi lại đính hôn.
“Dạ Hoa đó, thật sự giống hệt Mặc Uyên?”
“Ừ, lúc ấy ta cũng hoảng sợ.” Chiết Nhan gặm lỗ tai Bạch Chân: “Chân Chân, chú ý vào, hiện tại đừng nên nghĩ gì khác!”
Bạch Chân nhẹ nhàng đấm Chiết Nhan một cú, bĩu môi oán giận: “Hừ, ngươi chỉ biết bắt nạt ta. Từ Thiên cung trở lại cũng không về rừng đào trước, làm ta... làm ta... Hừ, tóm lại đều là ngươi sai!”
“Hửm?” Chiết Nhan ngẩng đầu nhìn Bạch Chân, trong lòng buồn cười, vẫn còn nghĩ chuyện này à! “Ta vốn định về thẳng rừng đào, nhưng cha ngươi nhất định lôi kéo ta tới Thanh Khâu. Ông ấy cũng sợ bỗng dưng lại thêm một hôn sự sẽ khiến Tiểu Ngũ không vui, kéo ta đi làm lá chắn, ai ngờ Tiểu Ngũ không ở đó, ta đang chuẩn bị về rừng đào thì ngươi tới.”
“Coi như ngươi qua cửa!”
Chiết Nhan cắn một cái lên đôi môi đỏ hồng của Bạch Chân: “Chân Chân nhớ ta đúng không?”
Bạch Chân giơ tay ôm lưng Chiết Nhan, cùng Chiết Nhan gắn bó như môi với răng: “Ừm, nhớ ngươi!”