Tên áo đen nghe vậy liền biến sắc, sợ hãi nhưng quật cường nhìn Phượng
Triêu Hoa trân trân, tựa như uy hiếp tựa như van xin, còn mang theo một
chút dáng vẻ thấy chết không sờn.
Phượng Triêu Hoa hứng thú nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn thản nhiên nói, “Đáng
tiếc ta đã quên là gặp ở nơi nào rồi.”
Tên áo đen nghe vậy môi dưới hơi run run, yết hầu động đậy vài cái, thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
Long Hiểu Vân cầm lấy đoản kiếm lật qua lật lại nghiên cứu một lúc lâu, nói: “Đoản kiếm không phải đều như vậy à?”
Long Liễm Thần cũng không nhìn ra đoản kiếm này độc đáo ở chỗ nào. Ánh mắt toát lên vẻ nghi ngờ nhìn người nào đó.
Phượng Triêu Hoa coi như không nhìn thấy nỗi nghi ngờ của bọn họ, trịnh trọng nói, “Ta muốn người này.”
“Được! Coi như trả lại nhân tình cho huynh.” Long Liễm Thần sảng khoái nói.
Long Hiểu Vân không đồng ý kéo kéo vạt áo y, muốn nói lại thôi.
Phượng Triêu Hoa cúi đầu cười nhạt, “Muốn trả nhân tình nhanh như vậy sao?
Nhân tình của Phượng thất đâu phải dễ trả như vậy. Hắn, ta nhất định
phải giữ lại mặc kệ huynh có đồng ý hay không. Về phần nợ nhân tình hôm
nay huynh thiếu ta lại là chuyện khác.”
“Nè, sao lại có người bá đạo như huynh vậy chứ?” Long Hiểu Vân khiếu nại.
Long Liễm Thần ghì Long Hiểu Vân lại ý bảo nàng đừng nhiều lời, sau đó nói
với Phượng Triêu Hoa: “Bất chấp việc phải dùng võ lực?”
Phượng Triêu Hoa từ chối cho ý kiến.
“Huynh nên biết quanh cái khách điếm này có rất nhiều người của ta.” Ánh mắt
Long Liễm Thần như chứa hàn tinh, đôi con ngươi thâm thúy đen như mực
khóa chặt khuôn mặt của Phượng Triêu Hoa, như muốn soi xét một công tử
tuyệt thế qua hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt kia, nhưng phát hiện ra nơi đó chỉ có một hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng, không sợ hãi.
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn thẳng vào mắt y với vẻ mặt bình tĩnh, trong
giọng nói hờ hững còn mang theo ý cười, như thể cũng chẳng màng để ý
đến, “Có lẽ huynh không biết rằng cái khách điếm này là của ta.”
Bốn mắt giao nhau tựa như sấm sét vang dội, một sắc bén một lạnh nhạt,
nhưng đều mang theo khí thế ‘tuyệt đối không nhường bước’.
Long Liễm Thần trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên rũ mắt cười nhẹ một tiếng, nói: “Huynh thắng rồi.”
“Tam ca!” Long Hiểu Vân cuống đến phát khóc. Người kia muốn giết huynh ấy, tại sao lại có thể dễ dàng bỏ qua?
Long Liễm Thần khẽ lắc đầu nói: “Đừng lo lắng! Thất thiếu sẽ không để cho hắn có cơ hội ám sát ta lần thứ hai.”
“Tại sao lại khẳng định như vậy?” Câu hỏi không phải của Long Hiểu Vân mà là của Phượng Triêu Hoa.
Long Liễm Thần không trả lời mà hỏi lại, “Ta nói đúng không?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt lên bất ngờ khiến cho bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt
lúc này của y so với sự sắc bén ban nãy đã trở nên rất nhạt nhưng lại
mang theo sự tin tưởng tuyệt đối. Điều này khiến cho nàng có phần khó
tiếp nhận.
Phượng Triêu Hoa vì muốn che giấu sự bối rối mà khẽ
nghiêng người, giả vờ quan sát tên áo đen, ngoài miệng lại thản nhiên
nói, “Không sai, ta sẽ không cho hắn có cơ hội ám sát huynh lần nữa.”
“Đa tạ.” Long Liễm Thần nói xong liền lôi Long Hiểu Vân rời khỏi phòng của Phượng Triêu Hoa.
Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Phượng Triêu Hoa mới xoay
người lại ngơ ngác nhìn đăm đăm cánh cửa đối diện một hồi lâu mới chậm
rãi đóng cửa.
Người nào thắng?
Nàng sao? Không có. Mặc dù
nàng đã giữ lại được tên áo đen, nhưng đã phá vỡ nguyên tắc khi không
nắm chắc toàn bộ tuyệt sẽ không hứa hẹn của mình, nhưng lại đồng ý hứa
hẹn với y. Nói cho cùng y mới là người thắng.
Phượng Triêu Hoa
nghĩ đến đây không khỏi cười khổ. Mình chưa từng mất khống chế như thế?
Chỉ vì không muốn phụ lòng tin tưởng của y nên đã dễ dàng đưa ra lời
hứa, hơn nữa còn tuyệt đối không hối hận....
“Muốn chém muốn giết cứ mặc sức! Cho dù ngươi có tra khảo ta, ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ!” Tên áo đen nói.
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn. Không khỏi quýnh lên khi bỗng dưng phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như mất hồn.
Phượng Triêu Hoa hơi có vẻ xấu hổ ho nhẹ một tiếng nói: “Sau khi trả lời mấy vấn đề của ta ngươi có thể đi.”
Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, không có chút cảm kích nào.
“Tại sao muốn ám sát y ?”
“Bởi vì y đáng chết!”
“Là y đáng chết, hay do bản thân ngươi cho rằng y đáng chết?”
Tên áo đen mím môi không nói.
Phượng Triêu Hoa thấy thế cầm đoản kiếm lên, ngón cái ấn nhẹ lên hình bán nguyệt nhô ra chỗ chuôi kiếm.
Vèo một tiếng, đoản kiếm chừng một thước trong nháy mắt hóa thành thanh kiếm dài ba thước, vô cùng sắc bén.
Sắc mặt tên áo đen đại biến từ từ trắng bệch.
“Tuy Lý Đức Thiên là quan văn nhưng rất thích sưu tầm binh khí. Mà thanh
đoản kiếm này là thứ ông ta hài lòng nhất trong số binh khí ông đã sưu
tầm, cũng rất được nữ nhi của ông xem trọng. Vì vậy lúc nàng ấy đến tuổi cập kê, Lý Đức Thiên đã tặng đoản kiếm....”
“Đừng nói nữa!” Tên áo đen gào lên. Trên mặt không có tức giận và sợ hãi, mà chỉ có đau thương. Là đau thương khôn nguôi.
“Ngươi cho rằng thảm kịch diệt môn của Lý gia là do Long Kiếm Vân gây ra, cho nên muốn giết y.”
“Ngươi biết thì sao? Khi ta quyết định tới đây giết hắn thì đã chuẩn bị sẵn cái chết rồi!”
Phượng Triêu Hoa khẽ nghiêng đầu nói: “Nếu ngươi đã nhặt được đoản kiếm này,
vậy chứng tỏ sau khi Lý gia gặp chuyện không may ngươi mới chạy tới phủ
quận trưởng. Làm sao có thể xác định Long Kiếm Vân là người huyết tẩy
phủ quận trưởng?”
Tên áo đen nghi hoặc nhìn Phượng Triêu Hoa, “Sao ngươi biết đoản kiếm là ta nhặt được ở phủ quận trưởng?”
Phượng Triêu Hoa thản nhiên liếc hắn một cái rồi nói: “Lúc ta chạy tới phủ
quận trưởng thì thấy Minh Nguyệt đang chuẩn bị dùng thanh đoản kiếm này
tự vẫn nên ta đã đánh bay nó.”
“Ngươi cứu nàng ấy? Nàng ấy chưa chết?”
“Đúng. Ta đã cứu nàng ta. Nàng ta chưa chết.” Phượng Triêu Hoa cố gắng trấn an tâm tình kích động của tên áo đen.
“Nàng đang ở đâu?”
“Một nơi an toàn.”
“Rốt cuộc nàng ở nơi nào?” Tên áo đen quắc mắt nhìn nàng trừng trừng.
Phượng Triêu Hoa nói: “Trả lời ta. Tại sao ngươi cho rằng Long Kiếm Vân là sát thủ?”
“Nàng đang ở đâu?” Tên áo đen chỉ khăng khăng hỏi tung tích của Minh Nguyệt.
“Trả lời ta. Tại sao ngươi cho rằng Long Kiếm Vân là sát thủ?” Phượng Triêu
Hoa cáu kỉnh buộc tên áo đen trả lời một cách trực tiếp.
Tên áo
đen giật mình ngay sau đó liền trả lời, “Ta nhặt được một khối ấn Kỳ Lân Như Ý ở nơi đó. Chủ nhân của nó ngoại trừ tổng trại chủ Long Kiếm Vân
của mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam ra, còn có thể là ai ?”
Giờ
khắc này, Phượng Triêu Hoa chợt có chút hận cho sự nhạy cảm của mình.
Nếu như nàng không thể phân biệt rõ Long Kiếm Hi chính là Long Kiếm Vân
thì tốt biết bao.....