Đêm đến, Phượng Triêu Hoa nằm trên giường lăn qua trở lại trằn trọc không
yên. Đối với Long Kiếm Vân, nàng có một loại tình cảm hiểu nhau không
cần lời nói. Tận đáy lòng không muốn tin y là người khởi xướng thảm án
diệt môn của Lý gia. Bất kể là Long Kiếm Hi khiêm tốn lễ độ ở Kinh Thành hay là hiệp khách Long Kiếm Vân đã cải tạo tất cả sơn tặc của mười hai
trại sáu tỉnh Tây Nam đổi thành cướp của người giàu giúp cho người nghèo khó, đều là một người đáng giá để kết giao.
Một người tự tin
chững chạc quang minh lỗi lạc, từ hành vi lẫn cử chỉ đều thể hiện rõ là
một người đàn ông lịch lãm, tại sao nội tâm lại tồn tại sự khát máu tàn
bạo như vậy chứ?
Trăm mối tơ vò mà vẫn không có cách giải quyết,
cuối cùng Phượng Triêu Hoa quyết định nói chuyện với Long Kiếm Vân xem
thế nào. Nhanh chóng mặc y phục tử tế rồi đi đến gõ cửa phòng đối diện.
“Ta chờ huynh đã lâu.” Long Liễm Thần mở cửa, dáng vẻ rất bình tĩnh, nhướng nhẹ khóe mắt khép hờ, ý cười trên mặt mang theo chút nghông nghênh.
Đó là nụ cười đặc thù của y. Mặc dù không thường biểu lộ ở trước mặt mọi người nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn nhận ra được.
“Đã vậy thì ta cũng không cần quanh co lòng vòng nữa.” Sau đó, Phượng Triêu Hoa gọn gàng dứt khoát hỏi, “Thảm án diệt môn toàn gia tiền quận trưởng Lý Đức Thiên của Nam Lăng một năm trước có liên quan đến huynh không?”
“Nếu như ta nói không liên quan huynh sẽ tin sao?”
“Có thể.”
Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, cảm thấy ngoài ý muốn đối với khẳng định của y, “Sao khẳng định như thế? Ta có thể nói dối huynh.”
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, rũ mắt xuống nói: “Ta tin tưởng rất nhiều chuyện,
mặc dù ta không có cách nào chứng minh những chuyện đó là đúng. Tin
tưởng không cần có lý do, nếu cần, vẻn vẹn chỉ cần một phần ăn ý là đủ.” Phượng Triêu Hoa nói đến đây nhướng mắt nhìn Long Liễm Thần: “Con người luôn phải có lòng tin, mà trong chuyện này ta lựa chọn tin tưởng
huynh.”
Long Liễm Thần nghe vậy cũng cười, đó là nụ cười hiểu ý
giữa quân tử với nhau, còn mang theo sự bộc trực thẳng thắn chỉ thuộc về bằng hữu, “Nghe huynh nói như vậy, sao ta còn không biết xấu hổ mà nói
dối đây?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày từ chối cho ý kiến.
“Có thể mượn ấn Kỳ Lân Như Ý xem một chút hay không?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, dẫn y vào gian phòng của mình, sau đó mở ra ấn Kỳ
Lân Như Ý mà tên áo đen để lại cho y xem. Nàng không hề kinh ngạc đối
với việc y biết ngọn nguồn của chuyện này. Nếu nàng có thể nghe được
cuộc đối thoại giữa hai huynh muội bọn họ, tất nhiên y cũng có thể nghe
được nàng và tên áo đen kia nói chuyện.
Khi khối ấn Kỳ Lân Như Ý
đột nhiên xuất hiện trước mắt thì Long Liễm Thần bị kinh ngạc dọa cho
nín thở, hắn không thể ngờ mọi chuyện hoàn toàn vượt quá dự liệu của
mình. Khối Ngọc Ấn này không phải là đồ nhái, mà tuyệt đối là đồ thật,
không thể giả được.
“Huynh làm sao vậy?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy bất ngờ với phản ứng của y.
Long Liễm Thần cảm giác lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh, siết chặt quả đấm, cực lực ổn định cảm xúc để tránh bản thân đừng run lên.
Phượng Triêu Hoa thấy y không đáp lời thì hỏi, “Khối Ngọc Ấn này là của huynh sao?”
Long Liễm Thần cúi đầu lưỡng lự một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại vô cùng nặng nề trả lời, “Đúng vậy.”
Phượng Triêu Hoa hít sâu một hơi bình tĩnh kể lại chuyện Ngọc Ấn và mối liên
hệ giữa thảm án diệt môn của Lý gia với nó, “Vào ngày Lý gia bị diệt môn nó đã xuất hiện ở hiện trường.”
“Ta biết.”
“Nếu như hung thủ không phải huynh thì xin hãy cho ta một lời giải thích.”
“Nếu phải thì sao?”
Phượng Triêu Hoa nhìn y gằn từng chữ nói, “Ta sẽ không nương tay.” Diệt trừ từ trên xuống dưới mấy chục mạng người của Lý gia không nói, chỉ riêng
việc một lượng lớn quan lương bị trộm đi cũng đủ để cho nàng căm thù
hung thủ đến tận xương tuỷ rồi.
Lần ôn dịch này không chỉ khiến
dân chúng Nam Lăng chịu đủ mọi hành hạ, ngay cả cây cối cũng bị tàn phá
chịu không thấu, ruộng vườn không kịp gieo giống, đất đai không có lấy
một ngọn cỏ, cây non đã trưởng thành hoặc hoa mầu chỉ đợi thu hoạch cũng đều không chịu nổi độc hại của bệnh dịch. Chết cũng đã chết, nên nát
đều đã nát, một hạt thóc cũng không thu được. Nếu như có thể tìm được số lượng lớn quan lương kia thì dân chúng Nam Lăng đã được cứu rồi. Ít
nhất, số người bị chết đói sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Cho dù hung thủ là một trong năm vị nghĩa huynh nàng cũng sẽ ‘đại nghĩa diệt thân’, tuyệt đối không nương tay.
Long Liễm Thần như đang đi lạc vào cõi tiên đột nhiên cất lời nói: “Không phải ta.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ không thôi, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Phải
biết rằng, đại nghĩa diệt thân không giống loại lời nói oanh liệt, mặc
dù Long Kiếm Vân không phải là người thân của mình nhưng phải tiếp nhận
chuyện y là hung thủ và đồng thời đứng ở phía đối địch với y cũng không
phải là một chuyện dễ dàng gì.
Phượng Triêu Hoa thu hồi suy nghĩ, quay trở lại chuyện chính nói, “Cho ta một lời giải thích. Vì sao Ngọc
Ấn của huynh lại xuất hiện tại hiện trường hung án?”
Lúc này Long Liễm Thần mới giấu đi cảm xúc thật của mình lạnh nhạt nói, “Ngọc Ấn bị trộm.”
Nghe vậy, đáy mắt Phượng Triêu Hoa thoáng qua sự thất vọng, nói: “Rốt cuộc huynh vẫn nói dối ta.”
Long Liễm Thần không có phản bác chỉ bình tĩnh đến khác thường.
Phượng Triêu Hoa mím môi một cái rồi ngước mắt lên nhìn y nói: “Theo ta được
biết, mười hai trại chủ của sáu tỉnh Tây Nam chỉ nhận Ngọc Ấn không nhận người. Cho dù bây giờ huynh là tổng trại chủ hơn nữa có uy tín nhất
định trong lòng bọn họ, nhưng không thấy Ngọc Ấn bọn họ sẽ không nghe
theo bất cứ mệnh lệnh nào của huynh. Kỳ quặc chính là, trong vòng một
năm trở lại đây, mười hai trại chưa từng xảy ra bất kỳ cuộc nội chiến
nào, mệnh lệnh của huynh cũng vẫn được thi hành.” Nàng dừng một chút rồi lại nói, “Nếu đã có lòng lừa gạt thì tại sao không chọn một cái cớ
thông minh một chút?”
Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, “Huynh điều tra ta?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, “Như nhau thôi.”
“Đáng tiếc ta không thu hoạch được gì.”
“Ngược lại những chuyện mà ta điều tra được cũng không khó bị phát hiện.”
“Chúng ta huề nhau.”
Phượng Triêu Hoa bĩu môi không đồng tình, lập tức lái sang chuyện khác lạnh
nhạt nói, “Ta tin tưởng huynh không phải là hung thủ, nhưng nếu huynh
không thể giải thích được tại sao Ngọc Ấn lại xuất hiện ở hiện trường
hung án, ta chỉ đành phải giao huynh cho quan phủ để quan phủ tra xét
đúng sai phải trái.”
Long Liễm Thần nói, “Hiện tại ta chỉ có thể giải thích với huynh rằng: Ngọc Ấn bị trộm.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng không muốn phí lời nữa, dồn khí ở đan điền tùy thời chuẩn bị ra chiêu.
“Ta không muốn giao thủ với huynh.”
“Huynh có thể lựa chọn khoanh tay chịu trói.”
Long Liễm Thần cười khẽ, nói: “Hoặc là cùng huynh hợp tác, cùng nhau điều
tra chân tướng sự tình để tìm quan lương bị mất trộm về.”
Phượng Triêu Hoa giật mình, “Lời này là thật sao?”
“Chuyện về Ngọc Ấn quả thực ta còn có điều che giấu, nguyên nhân chân chính ngày sau ta sẽ thẳng thắn nói với huynh.”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.”
Phút chốc, hai người vỗ tay kết thành liên minh. Sau đó cả hai đều im lặng. Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Một lúc sau, Long Liễm Thần hơi mất tự nhiên nói, “Đa tạ huynh dọc đường đi đã chăm sóc cho muội muội của ta.”
“Không có gì. Nàng ta là một đứa trẻ ham chơi.” Phượng Triêu Hoa nhất thời khó thích ứng với cuộc trò chuyện này nên cũng có chút lúng túng.
Long Liễm Thần cười nói, “Tính tình muội ấy bướng bĩnh cỡ nào, ta đây hiểu rõ.”
“Nhưng cho dù bướng bỉnh cũng không ảnh hưởng đến việc nàng khiến người khác
yêu thích.” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa có chút cưng chiều.
Long Liễm Thần lúng túng nói, “Ta đã hứa hôn Hiểu Vân cho người khác rồi. Mặc dù
vẫn chưa nói cho muội muội biết nhưng mà đối phương đã nhận định muội
ấy....”
Phượng Triêu Hoa trợn trừng hai mắt, lặng im một hồi lâu
mới hoàn hồn nói: “Huynh đã hiểu lầm. Ta chỉ đối đãi với nàng ấy như
muội muội mà thôi.”
Long Liễm Thần nghe mà ái ngại. Đúng là tự
mình đa tình. Sau đó dùng tay phải che miệng ho khan vài tiếng nói: “Sắc trời không còn sớm nữa.”
“Không tiễn.” Biểu tình của Phượng Triêu Hoa có vẻ thích thú trêu cợt.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu rồi vội vã rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
Sau khi đóng cửa lại, Phượng Triêu Hoa nhẹ giọng thì thầm nói: “Có ai mà
không tùy hứng? Ai cũng có sự tùy hứng của riêng mình, chỉ là có người
bởi vì đơn giản nên cứ tùy tiện, nhưng có người thì lại kiềm chế. Có lẽ
bản thân nàng ta có thứ mà mình không có cũng nên....”