“Thái tử gia…” Quan giám trảm run rẩy nói, “Phượng Liêm là trọng phạm của triều đình. . .”
Long Liễm Thần không để ý đến ông ta mà nhướng mắt nhìn về phía Cẩm y vệ và
Ngự Lâm quân đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói, “Một kiếm khi nãy là do
ai đâm?
Phía dưới hoàn toàn yên lặng, không ai dám ngẩng đầu lên.
“Không chịu nói đúng không? Được lắm, vậy bản điện sẽ lập tức xử tội tất cả các ngươi!”
“Là ty chức.” Cẩm y vệ quỳ gối ngay đầu tiên lên tiếng.
“Ngươi có biết tội của mình không?”
“Ty chức không biết.”
Sắc mặt Long Liễm Thần trầm, nói: “Ngươi không nghe thấy bản điện nói với các ngươi dừng tay sao?”
“Hoàng mệnh khó cãi, thứ cho ty chức không thể tuân mệnh.”
“Hoàng mệnh nào?”
“Hoàng thượng có lệnh, bấy kỳ kẻ nào gây trở ngại cho việc hành hình, thì cứ giết không cần hỏi!”
Long Liễm Thần nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói, “Vậy, có phải ngươi muốn
làm theo hoàng mệnh, giết luôn cả bản điện hạ không?”
“Ty chức không dám.”
Long Liễm Thần ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói, “Từ giờ trở đi, không có lệnh của
bản điện hạ, không cho phép bất kỳ kẻ nào đuổi theo Phượng Liêm.”
“Tuân mệnh!”
***
Ngự Thư Phòng.
Hoàng thượng đột nhiên vỗ long án, giận tím mặt, nói “Chưa có sự đồng ý của
trẫm mà con lại dám thả Phượng Liêm đi, trong mắt con còn vị hoàng đế
là trẫm nữa hay không?”
“Phụ hoàng bớt giận.” Long Liễm Thần lạnh lùng nói.
Thái độ lạnh nhạt của Long Liễm Thần như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hoàng
thượng vốn đang nổi giận đùng đùng càng thêm phẫn nộ, “Phụ hoàng ư?
Ngươi còn biết đến phụ hoàng này à? Trẫm lại tưởng ngươi đã sớm quên
trẫm vẫn còn sống cơ đấy!”
Long Liễm Thần không hề thay đổi sắc mặt, giọng nói lạnh như băng: “Phụ hoàng nói quá lời.”
Hoàng thượng ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: “Trẫm phạt ngươi quay mặt vào tường
một tháng, không có lệnh của trẫm thì không được phép rời khỏi Đông cung nửa bước!”
Lúc này, Đức phi xưa nay ít khi xuất hiện tại Ngự Thư Phòng lại đột nhiên vội vã từ ngoài cửa đi vào, lên tiếng khuyên nhủ,
“Hoàng thượng bớt giận. Thái tử tuổi trẻ khí thịnh, ngài đừng chấp nhặt
với y. Tức giận sẽ không tốt cho thân thể.” Nói xong, liền tiến lên vuốt ngực cho hoàng thượng.
“Ai. . .ai cho phép nàng. . ” Nhưng hoàng thượng lại bất ngờ đổi tức giận thành vui trong nháy mắt, “Ái phi nói rất đúng.”
Long Liễm Thần thấy thế, nhíu mày, lạnh nhạt liếc Đức phi một cái, nhưng chỉ thấy ánh mắt bà chuyên chú, dịu dàng vuốt ngực cho phụ hoàng, khiến cho người ta không nhìn ra chút đầu mối nào.
“Hoàng thượng, ngài hãy để thái tử lập công chuộc tội, đi bắt đám người Phượng Liêm về.” Đức phi nói.
Long Liễm Thần nghe vậy thì nghi ngờ trong lòng càng lớn. Tại sao bà ta
không dành cái này ‘cơ hội lập công’ này cho nhị ca? Chuyện này quá
không bình thường.
Đang lúc Long Liễm Thần trầm tư thì Hoàng hậu
cũng đến, lại bị cử chỉ thân mật của Hoàng thượng và Đức phi làm cho tức đến xanh mặt.
“Mẫu hậu” “Long Liễm Thần lo lắng gọi.
Hoàng hậu khẽ gật đầu, nhịn cơn giận và ghen tức trong lòng xuống, trên mặt
vẫn duy trì vẻ hòa nhã, vờ như không có chuyện gì, hờ hững nói, “Đức phi cũng ở đây à?”
Đức phi dịu dàng, khom người hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu.”
“Ừ.” Hoàng hậu lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó nói với Hoàng thượng, “Thần thiếp vừa mới nghe nói ngài muốn trảm Phượng tướng.”
Vừa mới nghe nói? Long Liễm Thần giật mình. Hắn đột nhiên cảm thấy đại sự
không ổn. Tin tức đã được truyền ra ba ngày trước, mà giờ mẫu hậu mới
biết. Chuyện này quả thực không bình thường. Rốt cuộc trong khoảng thời
gian hắn không ở trong cung, nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng thượng nói: “Phản đồ của quốc gia, không xứng đáng được gọi là ‘tướng’.”
Hoàng hậu nhíu mày, “Xưa nay thừa tướng luôn trung thành với thiên triều, sao lại là phản đồ được?”
Hoàng thượng không trả lời thẳng, mà chỉ lạnh lùng nói, “Người đâu, đưa Hoàng hậu trở về Hoàng Lăng tiếp tục nghỉ ngơi.”
“Ngài. . .” Hoàng hậu không dám tin.
Long Liễm Thần cũng kinh ngạc không kém. Hắn không vui hỏi, “Người làm như vậy khác gì đày mẫu hậu vào lãnh cung chứ?”
Hoàng thượng lạnh lùng liếc Long Liễm Thần một cái, nói: “Trẫm lệnh cho con
lập tức lên đường, truy kích, tiêu diệt Phượng Liêm và những kẻ có liên
can. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu không thì đừng hồi
cung nữa!” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Long Liễm Thần quỳ tạ, “Nhi thần lĩnh chỉ.” Dứt lời, đứng dậy, đỡ Hoàng hậu rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hai người nhanh chóng đi đến Hoàng Lăng Tây Sơn.
“Mẫu hậu, vì sao người lại phải tới nơi này?”
Hoàng hậu uống một hớp trà cho nguôi giận, sau đó mới kể lại chuyện bà giúp
Phượng Triêu Hoa rời cung, cuối cùng lại nói, “Chẳng biết tại sao, Thái
tử phi mới vừa đi Hoàng thượng liền phát hiện ra chuyện này, ông ấy rất
tức giận, cho nên….. liền đi đến chỗ Đức phi.”
“Cho nên trong cơn tức giận phụ hoàng đã đưa người đến Hoàng Lăng?” Long Liễm Thần nói.
Hoàng hậu gật đầu, giọng nói mang theo đau thương, “Từ sau khi phụ hoàng con
biết ta gạt ông ấy thả Triêu Hoa đi, vẫn canh cánh trong lòng chuyện
này, không chịu gặp ta nữa. Hơn thế, có chuyện gì cũng đều thương lượng
với Đức phi. Ta không muốn nghe mấy lời nói bóng nói gió trong cung cho
nên mới chuyển tới đây.”
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, suy nghĩ một
chút lại hỏi “Vậy người có biết vì sao phụ hoàng đột nhiên lại định tội
Phượng Liêm không ạ?”
“Nghe nói là bởi vì ông ta và Nam Lăng
vương hợp mưu tạo phản. Nhưng ta không tin những lời này, Phượng Liêm
trung thành với thiên triều có trời đất và nhật nguyệt chứng giám, ông
ấy sẽ không tạo phản đâu.” Hoàng hậu nói.
Long Liễm Thần lại nói, “Nhưng nhi thần lại có một vài chứng cứ gây bất lợi cho ông ấy.”
“Chứng cớ gì.”
Long Liễm Thần lấy cây trâm ngọc ra, nói: “Đây là trâm ngọc của thái tử phi, nhưng ở Trường Phong nhi thần phát hiện ra nó cũng là tín vật của phản
tặc.”
Hoàng hậu nhìn thấy cây trâm ngọc kia liền kinh hãi trợn tròn mắt, không dám tin nói, “Nó ở trong thái tử phi!”
“Người biết cây trâm ngọc này ạ?”
Hoàng hậu nặng nề gật đầu, nói, “Năm đó, gây dựng thiên hạ này ngoài phụ
hoàng con còn có sáu vị tướng quân khác, cũng là những huynh đệ vào sinh ra tử với phụ hoàng con. Bởi vì phụ hoàng con thân thiết với bọn họ,
nên ta cũng có qua lại với thê tử của họ. Cây trâm ngọc này chính là tín vật mà bảy người chúng ta nhất thời hứng thú tìm thợ làm ngọc chế tạo.
Lúc ấy chúng ta còn nói đùa rằng sau này phải truyền trâm ngọc lại làm
bảo vật gia truyền cho trưởng tử hoặc trưởng nữ, về sau coi nó như tín
vật đính hôn. Vậy nên trâm ngọc của ta đã giao cho đại ca con rồi.”
Nói đến đây, Hoàng hậu nở nụ cười đã lâu không thấy, nhưng cũng xen lẫn một chút đau thương, “Buồn cười chính là ngoại trừ Lãnh muội muội sinh được con gái ra thì những người khác đều sinh con trai hết. Lúc ấy chúng ta
còn trêu đùa nói để tiểu nha đầu ấy lấy tất cả con trai chúng ta.”
“Sau đó thì sao ạ?”
“Về sau, con gái của Lãnh gia gả cho Cát gia. Sau nữa, Vân đại nhân vì bảo
vệ dân chúng Nam Lăng mà mang theo mấy người cùng phụ hoàng con tạo
phản.”
“Vân đại nhân, là Quận Vương Nam Lăng đương thời, Vân Mãng sao?” Trong lòng Long Liễm Thần đã đoán ra vài phần.
Hoàng hậu gật đầu, “Vân đại nhân đã chết trận trên chiến trường, mà sáu vị
tướng quân còn lại…… cũng chỉ còn một người sống sót.”
“Đều chết trận trên chiến trường sao? Hay còn có nội tình khác?”
Hoàng hậu chau mày, “Ý con là gì?”
Long Liễm Thần im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Nhi thần nghe nói bọn họ
không phải chết trận, mà là do phụ hoàng đã xuống tay.”
“Quả thực là lời nói vô căn cứ.” Hoàng hậu không vui nói.
Long Liễm Thần thấy thế, sắc mặt trầm xuống, hỏi, “Trận Sử - Vân tranh giành năm đó, người có biết không ạ?
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Hoàng hậu có vẻ hơi hốt hoảng.
“Quả nhiên người biết!” Long Liễm Thần nói, “Vậy rốt cuộc đoạn lịch sử này là sao? Thật sự phụ hoàng đã giết hại Vân Mãng ư?”
“Nói bậy, phụ hoàng con không giết Vân đại nhân!” Hoàng hậu phản bác ngay lập tức.
Vậy cái chết của Vân Mãng là thế nào ạ? Năm đó tại sao toàn quân lại bị
giết ở bên ngoài Kinh Thành? Sử Vân tranh giành từ đâu mà ra?”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác khiến Hoàng hậu có chút không chống đỡ
được. Bà trầm mặc một lúc lâu mới đáp, “Cái chết của Vân đại nhân đích
xác là do phụ hoàng con sắp đặt, nhưng ông ấy không cố ý, sau khi ông
ấy biết chân tướng cũng cố cứu vãn tình hình, nhưng đã quá muộn. Khi phụ hoàng con chạy được đến ngoài cửa thành thì cũng là lúc tất cả đã kết
thúc.”
“Chân tướng gì ạ?”
“Chuyện này không quan trọng.” Hoàng hậu không muốn nói.
“Chuyện này rất quan trọng.” Long Liễm Thần trịnh trọng nhìn Hoàng hậu, nói ra
từng câu từng chữ: “Nó có liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi thần.”
Hoàng hậu thấy thế liền mềm lòng, khổ sở mím môi một cái, sau đó nhẹ giọng
nói: “Năm đó phụ hoàng con bị người khác lừa gạt nên mới xuống tay với
Vân đại nhân như thế.”
“Người nào ạ?”
“Ai còn sống?” Hoàng hậu lạnh mặt nói.
“Nam Lăng vương.” Long Liễm Thần hiểu đại khái một chút, nhưng hắn vẫn không định dừng lại tại đây, “Nhi thần muốn biết tất cả những chuyện đã từng
xảy ra.”
“Con. . .” Hoàng hậu bất đắc dĩ, thở dài nói, “Nam Lăng
vương ở trước mặt phụ hoàng con thêu dệt thi phi, nói Vân đại nhân và ta có có gian tình.”
“Vậy....”
“Không có!” Hoàng hậu nói:
“Giữa ta và Vân đại nhân rất trong sạch, sau khi phụ hoàng con biết chân tướng vốn định giáng tội Nam Lăng vương, nhưng sau lại tha cho ông ta.”
“Tại sao?”
Hoàng hậu thở dài, “Bởi vì không có ông ta, phụ hoàng con cũng sẽ không giết
lầm Vân đại nhân, cũng sẽ không thể….. ngồi lên ngôi vị hoàng đế được.”
Nếu không phải là như thế, một kẻ tiểu nhân như vậy sao có thể sống được đến ngày hôm nay.
Long Liễm Thần sắp xếp lại các đầu mối, sau đó mới nói: “Vấn đề cuối cùng: đại ca có phải là cốt nhục của phụ hoàng không ạ?”
“Ai dạy con vũ nhục mẫu hậu của mình như vậy, hả?” Hoàng hậu giận dữ.
“Mẫu hậu bớt giận.” Long Liễm Thần nói: “Nhi thần chỉ muốn biết rõ chân tướng, không hề có ý gì khác.”
“Đại ca con là do ta mang thai mười tháng sinh ra, đương nhiên là cốt nhục
của phụ hoàng con rồi.” Giọng Hoàng hậu rất không vui.
“Đại ca vẫn chưa chết.”
Hoàng hậu ngẩn ra, ngay sau đó lại kinh hãi, “Con nói cái gì? Đại ca con còn sống? Nó vẫn còn sống ư?”
Long Liễm Thần gật đầu, “Đại ca không chết, con đã gặp huynh ấy .”
Hoàng hậu nghe vậy, vui mừng phát khóc, “Thật tốt quá! Ta muốn gặp nó, nó đang đâu? Có trở lại Kinh Thành cùng với con không?”
“Hiện tại huynh ấy bị Nam Lăng vương lừa gạt, cho rằng mình là con trai của
Vân Mãng. Đang mưu tính tạo phản.” Long Liễm Thần nói một cách nặng nề.
“Hoang đường! Hết sức hoang đường!” Hoàng hậu tức giận, “Lại là Nam Lăng
vương, lại là ông ta! Chắc không phải ông ta muốn nhìn thấy người trong
toàn thiên hạ bi thảm thì ông ta mới vui vẻ hài lòng đấy chứ?”
“Người đừng nóng giận, nếu đại ca thật sự là cốt nhục của phụ hoàng thì chuyện kia sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Đại ca con đương nhiên là cốt nhục của phụ hoàng con. Nếu nói nhị ca con không phải thì còn có thể.”
“Người nói gì?” Long Liễm Thần bắt được điểm quan trọng trong lời nói của
Hoàng hậu. Hắn nói: “Người nói nhị ca có thể không phải cốt nhục của phụ hoàng ư?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi.” Hoàng hậu nói: “Đức phi và Vân phu nhân là chị em ruột, vốn sau khi đến tuổi cập kê sẽ gả
vào Vân gia cùng chung một chồng với tỷ tỷ, nhưng....” Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói: “Nhưng, phụ hoàng con uống say, làm ra chuyện sai lầm, “
“Cho nên bà ta phải gả cho phụ hoàng, mà người cũng bởi vì phụ hoàng phản bội mà có khúc mắc trong lòng.” Long Liễm Thần nói.
Hoàng hậu gật đầu, “Sau đó bà ta mang thai, nhưng đứa bé chỉ ở trong bụng tám tháng đã ra đời. Nghe nói là sinh non, nhưng ta không tin.”
“Người nghi ngờ bà ta đã mang thai trước khi gả cho phụ hoàng?”
“Ta hoài nghi đứa bé kia là con của Vân đại nhân, nhưng sợ phụ hoàng con và Vân đại nhân bất hòa với nhau nên cũng chưa đi chứng thực. Về sau, phụ
hoàng con lại ngộ sát Vân đại nhân, cho nên ta càng không thể nói chuyện kia ra. Nếu như nhị ca của con thật sự là cốt nhục của Vân đại nhân,
thì lấy quyền chuộc tội đi!”