Mặt Phượng Triêu Hoa thoáng chốc đỏ đến tận mang tai.
Long Liễm Thần cũng vừa mặc y phục xong, thấy vậy ngạc nhiên hỏi, “Nóng lắm hả?” Sao mặt huynh ta đỏ dữ vậy?
Phượng Triêu Hoa quýnh lên dùng tay quạt quạt mặt mình tượng trưng vài cái,
gật gù nói, “Phải ha, hình như hơi nóng. Có thể do ta mặc đồ nhiều.”
Nàng nói xong đi thẳng tới chiếc giường phụ.
Mặc đồ nhiều? Long
Liễm Thần nhướng mày đang tính hỏi thì bên ngoài đột nhiên vang lên
tiếng gõ cửa, kế tiếp là giọng nói của tiểu nhị.
“Thất công tử, chăn bông được đưa tới rồi.”
Phượng Triêu Hoa nghe có người mừng quýnh lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra
lạnh nhạt nói: “Vào đi, nhân tiện mang luôn bồn tắm đi.”
“Vâng.”
Tiểu nhị đẩy cửa vào, đặt chăn bông ngăn nắp xuống, sau đó bảo người hầu gái đi theo khiêng bồn tắm ra ngoài. Trước khi đi còn lễ phép nói,
“Công tử nghỉ ngơi sớm.”
“Ừ, ra ngoài đi.” Phượng Triêu Hoa lên tiếng đáp lại.
Tiểu nhị thối lui còn đóng luôn cửa dùm.
Long Liễm Thần híp mắt nhìn bộ chăn bông vừa được mang thêm vào nói, “Huynh
không định để ta ngủ trên sàn nhà đấy chứ?” Điều này làm hắn nhớ tới cái đêm động phòng khắc cốt ghi tâm kia.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng bật cười, thừa biết y đang nghĩ gì nhưng vẫn có hỏi, “Bộ huynh chưa từng ngủ trên sàn nhà à?”
“Không hề.” Long Liễm Thần lập tức chối bỏ, kiên quyết không để lộ chuyện mình bị thất bại ngay trong đêm động phòng cho người thứ ba biết.
“Thật sự chưa bao giờ có sao?” Phượng Triêu Hoa hoài nghi hỏi.
Long Liễm Thần thản nhiên nói chắc như đinh đóng cột, “Ta đường đường là
Thái tử đương triều, sao có thể ngủ trên sàn nhà được chứ.”
“Nói cũng phải, thân là Thái tử mà ngủ trên sàn nhà thì thật đúng là chuyện đáng buồn cười.” Phượng Triêu Hoa cười nói.
Long Liễm Thần gật đầu lia lại để che giấu sự chột dạ.
Phượng Triêu Hoa thấy thế, hơi nhếch miệng cười nói: “Nghỉ ngơi đi. Tranh thủ
trước khi khách quý tới chợp mắt một lát đã.” Nàng nói xong chỉ cởi giày còn y phục thì để nguyên ngủ.
Long Liễm Thần cũng để nguyên y phục nằm xuống, kéo một cái chăn bông khác ra đắp lên người nói, “Cái chăn này mỏng quá.”
Phượng Triêu Hoa liếc mắt nói, “Tất nhiên nó không bằng chăn bông ở trong cung rồi.”
“Đúng là khác xa thật, nhưng nếu chúng ta nằm cạnh nhau thì sẽ không lạnh
nữa.” Dứt lời Long Liễm Thần liền nghiêng người kéo Phượng Triêu Hoa ra
khỏi cái chăn kia, hài lòng nói, “Vậy là ấm hơn nhiều rồi.”
“Thái tử gia.”
“Khi huynh dùng ba chữ ‘Thái tử gia’ để mở đầu, vậy chắc chắc những lời kế
tiếp sẽ không có gì tốt đẹp cả.” Có vẻ như Long Liễm Thần đã đoán được.
Phượng Triêu Hoa nhướng mày không đáp trả mà chỉ lạnh nhạt nói, “Huynh như vậy khiến ta rất khó hành động.”
“Khách quý tới ta sẽ buông tay.”
“Huynh có thể buông rồi.”
“Hả?” Long Liễm Thần vừa kịp hiểu ra thì thấy có một bóng người phá cửa sổ
xông vào. Lập tức phi thân lên vung kiếm giao chiến với người áo đen.
Đổi ngược lại, Phượng Triêu Hoa thì có vẻ nhàn nhã hơn, vẫn đang khoan thai từ tốn mang giầy vào, sau khi đứng dậy cũng không vội tiến lên phụ giúp ngay mà còn ung dung nhởn nhơ chỉnh sửa lại nếp áo hơi nhăn, sau đó
thản nhiên nói, “Lần nào ngươi cũng dùng cách này để gặp ta bộ không
biết chán à?”
Lời vừa dứt thì động tác của kẻ áo đen cũng ngay
tức khắc dừng lại, nhìn Phượng Triêu Hoa chăm chăm sau đó nhảy ra cửa sổ bỏ chạy.
“Mau đuổi theo đi.” Vừa nói Phượng Triêu Hoa cũng chạy đuổi theo phía sau.
Long Liễm Thần giật mình vội bám theo sát phía sau, vừa chạy theo vừa hỏi, “Lời huynh vừa nói có ý gì? Huynh biết người đó sao?”
“Từng gặp vài lần.” Phượng Triêu Hoa nói.
Người áo đen chạy ở trước nghe được câu trả lời của Phượng Triêu Hoa không kiềm được giật giật môi, lập tức gia tăng tốc độ.
Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần thấy thế cũng lập tức tăng tốc, nhưng cứ
luôn giữ một khoảng cách nhất định chừng năm mét với hắc ta, không bị
mất dấu nhưng không đuổi kịp.
Khi ba người một trước hai sau chạy đến một rừng cây thì không thấy người áo đen đâu nữa. Cứ thế biến mất
sờ sờ ngay trước mắt hai người Long - Phượng.
Phượng Triêu Hoa
chấn kinh dừng bước hỏi, “Chuyện này thật quỷ dị. Vừa rồi rõ ràng còn ở
phía trước, sao có thể đột nhiên biến mất như vậy chứ?.”
Long Liễm Thần nhíu mày nhìn cảnh tượng xung quanh nói: “Phía trước có phải là Tuyệt Tình Nhai không?”
Phượng Triêu Hoa như sực tỉnh khỏi cơn mộng, quét mắt qua cây cối chung quanh
nói: “Không sai, phía trước là Tuyệt Tình Nhai.” Dứt lời vội vàng phóng
nhanh tới.
Hai người rất nhanh chạy tới Tuyệt Tình Nhai.
Long Liễm Thần ngồi xổm xuống xem xét cẩn thận mặt đất rồi nói, “Có dấu chân.”
“Trừ phi hắn từ chỗ này nhảy xuống, nếu không, hắn không có khả năng biến
mất trước mắt chúng ta nhanh như vậy được.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần không hiểu hỏi, “Nếu là người huynh quen biết vậy tại sao cứ phải trốn tránh lấp ló như vậy chứ?”
“Hắn thích giả thần giả quỷ.” Phượng Triêu Hoa không vui nói.
“Vậy phải làm sao?”
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn tới vách đá, cao giọng nói, “Nếu từ đây nhảy xuống dưới liệu có ngã chết không?”
Trong khe rừng sâu thăm thẳm bỗng vang vọng giọng nói non nớt trẻ con, “Không đâu! Ngươi yên tâm nhảy đi.”
Long Liễm Thần run run môi mãi một hồi mới nhỏ giọng hỏi, “Đừng nói với ta
kẻ mới giao thủ với ta khi nãy chính là kẻ vừa nói chuyện kia nhá.”
“Rất khó tưởng tượng, đúng không?” Phượng Triêu Hoa cũng hết cách vểnh môi
nói: “Lần đầu tiên nghe được giọng của hắn khắp người ta cũng nổi hết cả da gà đó.”
“Này, con Phượng Hoàng kia, không được chê bai giọng
nói của ta.” Thanh âm kia rất giống trẻ con, thật sự như giọng một đứa
trẻ tám tuổi đang cố gắng bảo vệ cho viên kẹo đường của mình.
Phượng Triêu Hoa cười khì nói “Tiền bối tóc bạc à, có thể cho ta hỏi thăm chút được không? Phía dưới là ‘đầm rồng hang hổ’ hay là ‘tiên cảnh nhân
gian’ vậy?”
“Đó là nơi trước kia ta tu hành, ngươi thấy thế nào?”
Long Liễm Thần kêu lên, “Hạc phát đồng âm? Chính là tiểu yêu quái mà muốn
chết nhưng không thể nào chết được trong truyền thuyết đó ư?”
Vào thời điểm Long Liễm Thần lên tiếng Phượng Triêu Hoa vội vàng đưa tay
bịt miệng y lại. Nhưng tiếc rằng đã quá muộn rồi! Lời không nên nói cũng đã bị y nói ra hết!
“Tiểu tử ngươi nói cái gì? Tiểu yêu quái? Ngươi dám nói ta là tiểu yêu quái sao?”
Long Liễm Thần chẳng thèm để ý chỉ nhướng mày, tranh thủ nhân cơ hội hôn vào lòng bàn tay Phượng Triêu Hoa một cái.
“Huynh…!” Phượng Triêu Hoa vừa tức vừa buồn cười, càng ngày càng thật không đứng đắn chút nào.
Long Liễm Thần cười thầm khi thấy màn ăn vụng của mình đã thành công, sau đó cao giọng nói, “Không phải tiểu yêu quái chẳng lẽ là lão yêu quái à?”
Phượng Triêu Hoa chỉ còn biết im lặng mà kêu trời, hóa ra y đang chọc tức ‘tiểu hài tử’ kia.
Lúc này trong rừng ngân vang một tràng tiếng cười khanh khách, chính là tiếng cười của lão yêu quái.
Long Liễm Thần sa sầm mặt, kỳ quặc nhìn sang Phượng Triêu Hoa hỏi: “Huynh có chắc, ngoài giọng nói ra những thứ còn lại ông ta đều giống người bình
thường chứ? Ví dụ như, đầu óc chẳng hạn...”
“Này, tiểu tử thúi kia, ngươi dám mắng ta đầu óc không bình thường hả?”
Long Liễm Thần đáp, “Theo nhận xét thì hẳn là cũng bình thường.”
Để tránh cho hai người vì cãi vã mà biến thành động chân động tay thật,
Phượng Triêu Hoa lập tức chen vào nói, “Tiền bối, ông có từng gặp Vân
Tiêu Dao cũng là nhị ca kết nghĩa của ta không?”
“Có gặp rồi.”
Giọng nói trẻ con biến thành tức giận, “Tiểu tử kia rất đáng chết! Ta
tốt bụng cứu hắn, hắn không biết cái gì là có ân tất báo, đã vậy còn ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ kéo thêm một đống người hình thù quái dị đến
địa bàn của ta, khiến cho nơi đó chướng khí mù mịt hại ta không thể
không chuyển đi.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy kích động bắt lấy tay Long Liễm Thần reo lên: “Có nghe thấy không? Nhị ca còn sống đó!”
Long Liễm Thần gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề, “Nếu còn sống, vậy tại sao huynh ấy không hồi cung?”