Long Liễm Thần gật đầu nhưng lòng cảm thấy rất nặng nề, “Nếu còn sống, vậy tại sao huynh ấy không hồi cung?”
Lão yêu tóc bạc lại nói, “Đều do năm đó ta thề thốt lung tung, chứ không
thì ta đã sớm rời khỏi nơi này để chuyển đến một nơi có phong cảnh non
nước hữu tình khác rồi, đâu cần phải ở lại cánh rừng sâu hẻo lánh này
chứ. Các ngươi mau nhảy xuống đi. Sau khi nhảy xuống tiện thể giúp ta
đuổi cái tên tiểu tử Vân Tiêu Dao kia đi dùm.”
Phượng Triêu Hoa im lặng sau đó nhướng mày nói, “Ngoài cách nhảy xuống ra, còn có đường nào khác dẫn tới đáy vực không?
“Không có.”
Tới phiên Long Liễm Thần hỏi, “Tại sao ông không tự mình đi đoạt lại?”
“Bởi vì nơi đó có quái vật.” Lão yêu tóc bạc nói.
Long Liễm Thần chau mày, “Quái vật?”
Phượng Triêu Hoa buồn cười nhếch môi lên nói, “Trong mắt ông ta phàm là người
tướng mạo không đủ đẹp đều là quái vật, ông ta đều sợ hết.”
Long
Liễm Thần nghe xong mặt càng đen hơn, bờ môi gợi cảm run run từng chập,
điều đó cho thấy hắn đã không còn biết phải nói gì với lão yêu quái này.
“Các ngươi đừng nhùng nhằng lôi thôi nữa, mau nhảy đi. Cực khổ lắm ta mới
đợi được ngươi tới. Ngươi nhất định phải giúp ta đuổi bọn họ đi.”
Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn Long Liễm Thần muốn trưng cầu ý kiến của y.
“Lời ông ta có đáng tin không?” Long Liễm Thần hỏi.
Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Ta tin tưởng ông ta. Ông ta không biết nói dối đâu.”
“Được, ta tin huynh.” Long Liễm Thần nắm chặt tay Phượng Triêu Hoa kiên định
nói, “Dù gặp phải bất kỳ tình huống nào huynh cũng không được phép buông tay.”
Nghe được câu nói ấy, đáy lòng Phượng Triêu Hoa trào dâng
niềm xúc động vô hình, cũng nắm ngược lại tay Long Liễm Thần thật chặt
gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người cùng nhau nhảy xuống Tuyệt Tình Nhai.
Lão yêu quái tóc bạc mặc áo đen, đội nón đen, trùm khăn che mặt màu đen,
chỉ chừa một đôi mắt đen ngời ngợi, lúc này ông ta đi tới vách đá, tự
mình lẩm nhẩm, “Nhảy xuống Tuyệt Tình Nhai lần này, ta đảm bảo các ngươi sẽ ‘ân ái suốt đời’. Nhưng ta có vài lời phải cảnh báo trước, hai ngươi có đến cánh cửa địa ngục cũng là điều khó tránh khỏi. Nếu các ngươi
không xuống được bên dưới, cũng đừng trách ta lừa các ngươi nhảy xuống
nha. Bậy, bậy, bậy, ta không hề lừa các ngươi, thật sự rơi xuống đó
không chết, nhưng sẽ hơi đau đớn một chút, à không phải, là đau đớn cùng cực mới đúng. Nhưng các ngươi đâu có hỏi, làm sao ta biết được các
ngươi có muốn biết hay không chứ? Không thể trách ta, không thể trách
ta.”
Lão yêu quái ở trên lãi nhãi một mình không biết mệt, còn
Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần ở dưới thì đang rơi vào tình huống
dầu sôi lửa bỏng.
Lao xuống núi không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng được chạm chân với mặt đất, nhưng quang cảnh xung quanh
lại rất kỳ lạ, băng tuyết ngập trời, đâu đâu cũng là một mảnh trắng xóa
mênh mông vô tận.
Mặt Phượng Triêu Hoa lộ vẻ khổ sở, nhăn mặt rụt cổ nói: “Lạnh quá! Ta sắp bị đông cứng rồi.”
Long Liễm Thần vội kéo Phượng Triêu Hoa ôm vào lòng siết chặt bằng hai tay,
nhìn khắp bốn phía nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Nói
xong bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, suy tính xem đi hướng nào mới
tìm được đường ra.
Trông Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng yếu ớt
suy nhược, tựa hẳn đầu vào ngực Long Liễm Thần, cơ thể lạnh run cầm cập, giọng nói nghèn nghẹn tưởng chừng như đang khóc, “Ta lạnh quá! Lạnh
quá!”
Long Liễm Thần nghe vậy vội vàng cởi áo ngoài ra phủ thêm
lên người Phượng Triêu Hoa, sau đó càng ôm nàng chặt hơn nói: “Ráng thêm chút nữa! Ta sẽ đưa huynh rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
“Ừm.” Phượng Triêu Hoa đáp lại bằng giọng dịu dàng y hệt như chú cừu non.
Điều này khiến cho Long Liễm Thần cảm thấy có gì đó là lạ, nhỏ giọng gọi, “Phượng thất?”
“Ừm.” Phượng Triêu Hoa ngước lên nhìn Long Liễm Thần bằng đôi mắt trong suốt nhưng đầy nét cô đơn và bất lực.
Điểm này lại càng khiến cho Long Liễm Thần cảm thấy không bình thường, nhỏ giọng tự hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
Phượng Triêu Hoa mờ mịt dáp, “Ta cũng không biết.”
Long Liễm Thần thấy thế lòng thoáng chùng xuống như rơi tận đáy vực. Tại sao Phượng thất lại đột nhiên như biến thành người khác thế?
Trong
lúc Long Liễm Thần đang rối rắm nghĩ hoài không ra thì Phượng Triêu Hoa
bỗng nhiên rống lên như chú thỏ con bị thương, đau đớn giãy giụa trong
lòng Long Liễm Thần, hoảng sợ chới với nói, “Nóng quá! Có phải ta sắp bị thiêu chết rồi không?”
Long Liễm Thần giật mình vì chẳng biết từ lúc nào mà quang cảnh xung quanh đã thay đổi, từ trắng xóa biến thành
đỏ rực, lửa mạnh hừng hực càng lan càng nhiều khắp bốn phía, nhưng không hề có chút cảm giác nóng nào.
Rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Mối nghi ngờ trong lòng Long Liễm Thần càng lúc càng tăng cao, càng ôm chặt người trong lòng hơn, đồng thời cũng phát sinh sự sợ hãi vô hình. Nếu
như cả hai đều vùi thân trong biển lửa từ đây, sau khi đến địa phủ, liệu Phượng thất có cảm thấy sợ hơn bây giờ hay không? Nghe nói nơi đó rất
lạnh, y lại sợ lạnh thế này chắc chắn là sẽ rất khó chịu.
Còn mẫu hậu và Hiểu Vân biết tính làm sao? Sau khi phụ hoàng thoái vị, nhất định nhị ca sẽ không đối xử tử tế với họ.
Và thiên triều sẽ ra sao? Rốt cuộc Nam Lăng vương muốn như thế nào?
Trăn trở suy nghĩ một hồi Long Liễm Thần cũng bắt đầu cảm thấy nóng, cộng
thêm tiếng khóc mỗi lúc càng đau đớn của người trong lòng khiến hắn lại
càng rối bời vô phương.
“Có ta ở đây, đừng sợ.” Long Liễm Thần vừa nhẹ giọng an ủi Phượng Triêu Hoa vừa tìm kiếm phương hướng....
Nhưng lời an ủi này chẳng thể làm cho tình hình chuyển biến khá hơn, Phượng
Triêu Hoa vẫn đang tấm tức rên rỉ, còn Long Liễm Thần ban đầu khắp người chỉ hơi nóng giờ đã chuyển sang nóng như lửa đốt, mơ hồ có cảm giác
giống như đã cháy đến nơi.
Ngay lúc này Phượng Triêu Hoa lại thấp giọng nỉ non, “Cha, thật ra con không muốn xuất giá, nhưng con biết cha mong muốn con được gả cho người đó, nếu không phải vậy, cha sẽ không
đồng ý mối hôn sự này. Với tính cách đó của cha, nếu cha không gật đầu
sẽ không ai có thể cưỡng ép được.”
Long Liễm Thần nghe xong câu
đó bị hóa đá ngay tức khắc, vui mừng cũng có mà buồn lòng cũng có. Không thể tin được hỏi, “Huynh nói cái gì?” Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt
của mình lúc này, nhưng Long Liễm Thần có thể xác định chắc chắn nó rất
rối rắm và khó coi, rối như tâm tình hiện giờ của hắn.
Phượng Triêu Hoa nháy nháy mắt ngẩng đầu lên hỏi, “Huynh nói gì?”
“Huynh vừa nói huynh đã ‘xuất giá’ rồi sao?”
Phượng Triêu Hoa ngơ ngác gật đầu.
Phượng thất là con gái, hơn nữa còn là La Phu đã có chồng! Long Liễm Thần cảm
thấy toàn bộ hy vọng đều tan biến thành tro, cảm giác đau đớn của sự
tuyệt vọng bất ngờikéo tới mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Giờ khắc này, Long Liễm Thần rất muốn rống to lên, trên thực tế hắn cũng đã làm thế, “Huynh vui lắm đúng không? Trơ mắt nhìn ta bởi vì mình đã yêu
phải đàn ông mà vằn vặt đau khổ huynh vui sướng lắm đúng không?”
Nhưng ngay lập tức Long Liễm Thần lại như quả bóng xì hơi, thở dài thì thầm
nói, “Đúng, ‘huynh’ nên vui vẻ, bởi vì dù biết như thế nhưng ta vẫn
không buông tay được. Hãy nói cho ta biết, ‘huynh’ bị nhà chồng ruồng bỏ hay sao?”
Mặt Phượng Triêu Hoa ngơ ngác khó hiểu, trong vẻ mê
mang còn mang theo chút sợ hãi, dần dần rút khỏi vòng tay Long Liễm
Thần, sững sờ lắc đầu nói, “Huynh là người xấu!”
“Ta….” Long Liễm Thần thầm tự trách, thật muốn tát mình một bạt tai. Sao mình lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Bị chồng ruồng bỏ chính là sỉ nhục lớn nhất đối với một người con gái!
Sau khi rời khỏi người Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa lại có cảm giác mình đang bị lửa lớn bao trùm, giữa trán bắt
đầu xuất mồ hôi, sắc mặt mỗi lúc càng thể hiện sự đau đớn khổ sở, không
kiềm được bật ra tiếng rên rỉ, “Đau quá!”
Long Liễm Thần thấy thế vội vàng ôm nàng vào lòng lần nữa, dùng cơ thể của mình để che chắn
những ngọn lửa ở xung quanh cho nàng, nhỏ giọng nói, “Mặc kệ thế nào,
‘huynh’ vẫn chỉ là Phượng thất, là người mà ta phải bảo vệ. Ta sẽ không
bỏ ‘huynh’ một mình đâu, sẽ không bao giờ….”
Không biết bởi vì
cảm động hay do quá đau, Phượng Triêu Hoa đột nhiên rơi nước mắt, nước
mắt làm thấm ướt cả vòm ngực Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần nghĩ
có lẽ nàng lo sợ nên mới khóc, vì vậy trấn an nói, “Đừng sợ. Chỉ cần
chúng ta vẫn ở cạnh nhau, thì không có gì phải sợ hết. Ta sẽ không bỏ
‘huynh’ lại. Mặc kệ ‘huynh’ là nam hay nữ, ta cũng chẳng quan tâm
‘huynh’ lập gia đình hay chưa, ‘huynh’ chỉ là Phượng thất, Phượng thất
của ta mà thôi.” Nói xong ôm siết Phượng Triêu Hoa vào lòng, sợ bỏ qua
giây phút này rồi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Long Liễm Thần có thể cảm nhận được nàng đang liên tục gật đầu trong lòng mình, khóe môi yêu chiều gợi lên ý cười nhẹ.
Hai người cứ thế ôm chặt nhau không rời.
Dần dần Long Liễm Thần cũng trấn định hơn, sau khi bình tĩnh lại cái cảm giác nóng bỏng trên người cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Trong đầu Long Liễm Thần bất ngờ xẹt qua hai chữ ‘ảo giác’! Nếu như hắn đoán
không lầm, đây chỉ là một loại ảo thuật sẽ làm khơi dậy sự yếu đuối
trong lòng mỗi người, chỉ cần ý chí trấn định ảo ảnh sẽ tự nhiên biến
mất.
Ý nghĩ này khiến Long Liễm Thần mừng rỡ không thôi, vui
sướng nói, “Phượng thất, đừng sợ, đây chỉ là ảo giác, hãy nhắm mắt lại
và tưởng tượng nơi này thành Phượng các của ‘huynh’ đi.” Phượng Triêu
Hoa nghe lời nhắm mắt lại, dần dần chân mày cũng giãn ra và yên tĩnh
lại.
Một lúc sau khi Phượng Triêu Hoa mở mắt ra lần nữa thì nhìn
thấy chung quanh bốn phía là phong cảnh non xanh nước biếc, cây cỏ xanh
mượt như nhung, hài hòa tươi đẹp.
“Thì ra đây chính là nơi tiền
bối tóc bạc tu hành! Khó trách ông ta đã thề sẽ không bước chân ra khỏi
Bình Tây nửa bước. Nếu ta được sống ở một nơi như thế này ta cũng sẽ
không còn hứng thú đi đến nơi nào khác nữa.” Phượng Triêu Hoa tấm tắc
khen.
Long Liễm Thần nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp khác thường, muốn hỏi nàng chuyện mới vừa rồi nhưng lại sợ sau khi nói ra chuyện đó
thì tình cảm của họ cũng sẽ tiêu tán theo. Cuối cùng chỉ thầm kết lại
một câu: Thật đáng tiếc không thể biết nàng sớm hơn! Dù sao đi nữa nàng
cũng là người đã có chồng rồi.
Thấy ai kia cứ ngẩn ngơ nhìn mình, Phượng Triêu Hoa đành hỏi, “Trên mặt ta có dính gì à?
Long Liễm Thần giật mình lúng túng ho nhẹ hai tiếng, sau đó tự nhiên như
không có chuyện gì nhìn ngó chung quanh một vòng rồi nói: “Nơi này quả
thực rất đẹp.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, bất chợt chau mày nói: “Vừa rồi ta có nói gì hay không?”
Long Liễm Thần giật mình, sau đó cười giả lả như không hiểu ý nàng muốn hỏi gì, “Huynh đã nói gì à?
Phượng Triêu Hoa thở phào cười nói, “Không có gì. Có lẽ ta đã sinh ra ảo giác.” May là ảo giác, chứ không chắc mất mặt chết mất.
Long Liễm Thần cười nhẹý, dùng hành động cúi đầu để che giấu đi sự phức tạp
nơi đáy mắt, sau đó thản nhiên nói, “Chắc là ảo giác thôi. Ta không nghe thấy huynh nói cái gì cả.” Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi, đi bước nào tính bước đó, sang ngày nào tính ngày đó.
Trong khi
Long Liễm Thần vẫn còn đang vướng mắc phiền não về chuyện tình cảm khiến cho người ta chán chường thì Phượng Triêu Hoa đã bắt đầu tìm ra được
điểm đột phá.
“Phía trước có con đường nhỏ kìa, chúng ta hãy bắt đầu từ con đường đó.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần hoàn hồn nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên ở đó có
một con đường. Cỏ cây ven đường mọc dài cao ngang người, xem ra chắc hẳn rất thường hay có người ra vào từ nơi đó.
Nghĩ vậy Long Liễm Thần gật đầu nói, “Được.”
Hai người men theo con đường nhỏ đi về phía trước, vòng qua mấy gò đất nhỏ, xuống mấy sườn dốc, không lâu sau cũng đi tới cuối đường nhỏ. Điều
khiến họ không ngờ rằng ở nơi đó lại khác xa một trời một vực với con
đường nhỏ vừa đi qua!
Vẻ khí thế hào hùng cùng sự xa hoa lộng lẫy của cung điện ấy quả thật có thể sánh ngang ngửa với hoàng cung. Binh
lính trước cửa toàn thân đều mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, dáng vẻ uy nghi bệ vệ không thua gì mấy thủ vệ canh gác ngoài cửa cung.