Phượng Hí Đông Cung

Chương 80: Q.2 - Chương 80: Một hoàng cung khác






Cả hai đều kinh sợ chỉ biết trợn mắt há miệng. Với một tòa cung điện nguy nga đồ sộ như thế, phải cần đến bao nhiêu nhân lực và tài lực đây?

“Đừng nói với ta nơi này là tòa nhà của lão yêu quái tóc bạc để lại nhá.” Long Liễm Thần líu lưỡi hỏi.

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Lão yêu quái là người tu hành, bình thường chỉ ở sơn động hay lều cỏ thôi.”

“Nói cũng đúng, tòa nhà bậc này người bình thường không thể xây được. Đại ca thật khiến ta quá bất ngờ.” Long Liễm Thần nói.

Phượng Triêu Hoa rũ mắt, không hiểu sao nàng lại không cảm thấy bất ngờ với những thứ này.

Đột nhiên cửa cung điện được mở ra, một người mặc khôi giáp tướng quân dẫn theo đám binh lính hùng dũng rầm rộ đi về hướng bọn họ.

Phượng Triêu Hoa chau mày hỏi, “Muốn gặp huynh ấy như thế này sao?”

“Không sao cả. Ta không muốn chơi trốn tìm với huynh ấy. Cứ để cho người của đại ca dẫn chúng ta đi gặp huynh ấy đi.” Long Liễm Thần lạnh lùng nhìn đám binh lính đang càng ngày càng tới gần mà mặt không hề biến sắc còn rất trấn định tự nhiên.

Phượng Triêu Hoa thấy thế chỉ hơi nhướng mi đứng đợi người tới bắt.

Chỉ chốc lát sau binh lính đã bao vây cả hai.

Người có dáng vẻ tướng quân lên tiếng, “Các ngươi là ai?”

“Là người chờ ngươi đến bắt.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.

Người tướng quân đó chưng hửng ngạc nhiên không biết phải phản như thế nào.

Phượng Triêu Hoa bĩu môi giữ yên lặng không nói nữa mà đợi hắn lấy lại bình tĩnh.

Người tướng quân nọ cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần hỏi, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Sao lại tự tiện xông vào Thiên cung?”

Long Liễm Thần khoanh tay trước ngực, lời nói lạnh lùng không như thần thái ung dung kia, “Trên thực tế thì bọn ta vẫn đang ở bên ngoài cung, làm gì có chuyện như ngươi nói xông vào cung chứ. Nếu như ngươi muốn dẫn chúng ta vào đó ta cũng sẽ không khách sáo.”

Người tướng quân nọ lại ngớ ra. Có người kỳ quái đến vậy sao?

“Đại tướng quân, cứ bắt họ lại giao cho Thiếu chủ đi.” Người trẻ tuổi có dáng vẻ phó tướng đề nghị.

Đại tướng quân gật đầu vung tay lên nói, “Trói bọn họ lại.”

Phượng Triêu Hoa hất tên lính chuẩn bị trói mình ra nói, “Ta sẽ đi cùng các ngươi, bắt trói thì miễn đi.”

“Ta cũng vậy.” Long Liễm Thần lạnh nhạt nói.

Tốp binh linh thấy thế cũng không biết xử trí làm sao bèn nhìn đại tướng quân chờ lệnh.

Đại tướng quân quan sát hai người một lúc mới nói, “Để vậy giải đi.”

Sau đó cả hai bị đưa đến một tòa đại điện tráng lệ.

“Quỳ xuống.” Tên binh sĩ áp giải cả hai vừa nói vừa dùng đầu gối mình đá vào khủy chân để bắt hai người quỳ xuống.

Phượng Triêu Hoa chau mày không vui, trở tay giữ vai rồi vặn ngược cánh tay của tên kia, dùng sức ghì mạnh không cho hắn nhúc nhích, hàng loạt động tác nhanh gọn lẹ làm liền một mạch.

“A!!! Đau quá!” Tên lính oa oa kêu đau.

Phượng Triêu Hoa thoáng nhếch môi cười lạnh, sau đó hất cánh tay hắn ta ra lạnh lùng nói, “Không muốn ăn đòn thì khôn hồn tránh xa ta một chút.”

Song song đó Long Liễm Thần cũng dạy dỗ xong tên lính áp giải mình.

Đại tướng quân thất kinh nhanh miệng ra lệnh cho đoàn người bao vậy bọn lại.

Long Liễm Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn nói, “Bảo Thiếu chủ của các ngươi ra đây gặp ta.”

“Đại tướng quân, tuyệt đối không thể để cho người này gặp Thiếu chủ, hắn ta sẽ làm Thiếu chủ bị thương.” Phó tướng nói.

Phượng Triêu Hoa nói, “Hắn sẽ đồng ý gặp bọn ta. Ngươi đi thông báo nói có hai đệ đệ của hắn đến tìm.”

“Đệ đệ?” Đại tướng quân cả kinh nói, “Trong hai người ai là Thái tử.”

“Ta.”

“Ta.”

Cả hai đồng thanh đáp.

“Rốt cuộc là ai?”

Long Liễm Thần dùng ánh mắt ngăn cản Phượng Triêu Hoa đừng lên tiếng, sau đó lạnh giọng nói, “Ta chính là Thái tử, muốn gặp người đại ca ruột thịt cùng mẹ sinh ta với mình.”

Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần mà trong mắt khó nén được đau lòng. Nàng biết hiện trong lòng y đang nhất định rất khó chịu.

“Ngươi là ai?” Đại tướng quân hỏi Phượng Triêu Hoa.

“Phượng thất.”

“Thất công tử?” Đại tướng quân kêu lên.

Phượng Triêu Hoa thản nhiên gật đầu nói, “Cho bọn ta gặp Thiếu chủ của các ngươi.”

“Vâng.” Đại tướng quân thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, rất cung kính nói, “Xin Thất công tử chờ một lát, thuộc hạ sẽ lập tức đi bẩm báo với Thiếu chủ.”

“Ừ.” Phượng Triêu Hoa chỉ hờ hững đáp một tiếng. Nàng đang tự hỏi không biết nên giải thích với Long Liễm Thần như thế nào.

“Huynh biết toàn bộ âm mưu của Nam Lăng vương?” Long Liễm Thần khẳng định hỏi.

Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Biết một chút.”

“Tại sao không với ta?”

“Huynh không hỏi mà.”

“Đó là bởi vì ta không muốn làm khó huynh.”

“Cho nên ta mới không nói.” Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần không dời mắt, chỉ hy vọng y có thể hiểu mình cũng khó xử tới mức nào.

Long Liễm Thần rũ mắt nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, bây giờ ta đang rất hỗn loạn.”

Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Ta hiểu.”

Hai người đứng đợi một lúc thì vị Thiếu chủ họ mong đợi đã lâu xuất hiện. Trên người mặc long bào minh hoàng còn mang theo mặt nạ quỷ.

“Quả nhiên là ngươi.” Tâm tình lúc này của Long Liễm Thần rất phức tạp. Vấn đề như gông xiềng đè nặng bấy lâu rốt cuộc cũng có lời giải đáp, nhưng đáp án này lại khiến hắn không thể nào ngờ, không biết là đau thương nhiều, hay nỗi vui mừng vì được trùng phùng nhiều hơn.

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Người mặt quỷ lên tiếng.

“Dạ, Thiếu chủ.”

Đại tướng mang theo toàn bộ quân lính lui ra, phút chốc trong đại điện chỉ còn lại ba người.

“Nhị ca, là huynh sao?” Phượng Triêu Hoa khắc chế tâm tình kích động, cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Người mặt quỷ bỏ mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

Phượng Triêu Hoa kinh hãi bụm miệng, trợn to hai mắt lắp bắp nói, “Huynh…Sao lại….Sao lại như vậy?”

Long Liễm Thần cũng bị những gì mình thấy dọa hoảng hồn, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai rồi sao?

“Thất đệ, là ta.” Giọng nói ôn hòa thanh nhã như loài hoa lan thuần khiết kia chỉ có thể là của Vân Tiêu Dao.

Phượng Triêu Hoa mừng rỡ không thôi, nhưng ngay sau lại đau lòng hỏi, “Nhị ca, mặt của huynh....”

“Bị rắn độc cắn.” Vân Tiêu Dao nói.

Phượng Triêu Hoa há miệng không thể tin được mặt của huynh ấy lại bị rắn độc phá hủy tới mức ấy, “Sao…Sao có thể như vậy chứ?”

“Sau khi rơi xuống vách núi ta đã hôn mê bất tĩnh, đến khi tỉnh lại thì mặt đã thành ra thế này. Theo lời lão yêu nói là do bị rắn độc cắn.” Vân Tiêu Dao nói.

Phượng Triêu Hoa không biết nên nói gì cho phải, môi mấp mấy nhưng chẳng thốt thành lời, cuối cùng không nói được chữ nào.

Long Liễm Thần im lặng mãi lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng gọi, “Đại ca.”

“Đừng gọi ta là ‘đại ca’!” Khi Vân Tiêu Dao đối mặt với Long Liễm Thần trong nháy mắt như thể biến thành người khác, nét mặt càng thêm biến tướng dữ tợn. Điều này khiến hắn càng có vẻ hung ác dọa người. Trong đôi mắt âm u lạnh lẽo là nỗi thống hận vô biên.

“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Long Liễm Thần thật sự không hiểu, không thể hiểu nổi những hành động lẫn việc làm của huynh trưởng mình, càng không thể hiểu được hận ý trong mắt huynh ấy là vì sao.

“Ngươi hỏi ta tại sao ư?” Vân Tiêu Dao cười lạnh, “Được, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên do! Ta không phải đại ca ngươi, cũng không phải họ Long, ta họ Vân, là con trai của Vân Mãng. Ngươi không biết Vân Mãng là ai đúng không? Tất nhiên ngươi sẽ không biết được, bởi vì tên tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ Long Sử Chương kia đã mai táng ông xuống đáy mồ rồi, còn ai nhớ đến một Vân Mãng đã từng chính trực yêu dân như con nữa chứ!”

Long Liễm Thần cảm thấy mọi chuyện cứ mơ hồ rối loạn, không biết phải xoay trở ra sao để đối mặt với sự thực này, nhưng vẫn cố trấn định nói, “Đệ biết Vân Mãng là ai, là người lãnh đạo dẫn đầu dân chúng Nam Lăng phản lại tiền triều, và ông ta đã không may bỏ mạng trong trận chiến năm đó.”

“Không may bỏ mạng ư? Thật buồn cười, Long Sử Chương thật nhân từ đấy, giết người xong sau đó lập cho cái đền thờ tưởng niệm ‘Đại anh hùng’.” Nét mặt Vân Tiêu Dao không giấu được vẻ miệt thị.

“Chuyện này rốt cuộc là sao hả?” Long Liễm Thần nghiêng đầu hỏi Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa khổ sở mím mím môi nói, “Vân Mãng bị Hoàng thượng sát hại, cùng bị giết còn có năm vị Tướng quân đồng hành khác, đều là huynh đệ thân thiết như chân tay với Hoàng thượng. Ngoài ra, vào ba năm trước ta và nhị ca bị tập kích ở Tuyệt Tình Nhai, toàn bộ do một tay Hoàng thượng an bài.”

Long Liễm Thần không tin lời hai người nói, “Không thể nào? Sao phụ hoàng có thể….”

“Tịnh nhi, mau tới đây, chúng ta cùng nhau báo thù cho cha mẹ đã chết của mình.” Vân Tiêu Dao vươn tay về phía Phượng Triêu Hoa.

“Hai người...” Long Liễm Thần còn chưa kịp tiêu hóa với biến cố trước mắt, thì lại tiếp nhận thêm một sự thật kinh hoàng khác.

Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu nói, “Nhị ca, ân oán của đời trước hãy để cho nó qua đi. Hoàng thượng và hoàng hậu dưỡng dục huynh hai mươi mấy năm, huynh không thể hoàn toàn rũ bỏ hết ơn sinh thành của họ. Suy cho cùng, nếu không có họ thì sẽ không có huynh bây giờ. Phần ân tình đó, chẳng lẽ còn không đủ để huynh quên đi oán cừu hay sao?”

“Tịnh nhi, sao muội lại đi nói hộ cho kẻ thù! Nghĩa phụ nói không sai, muội thật khiến cho mọi người thất vọng.” Vân Tiêu Dao nói.

“Là huynh khiến cho muội thất vọng mới đúng.” Giọng Phượng Triêu Hoa lạnh hẳn đi nói tiếp, “Suốt ba năm qua, muội chưa khi nào quên, cũng chưa khi nào thôi tự trách mình. Muội hận bản thân mình ban đầu không nghe lời huynh khuyên can cứ khăng khăng đòi tới Bình Tây, hận bản thân mình chỉ biết trơ mắt nhìn huynh rơi xuống vách đá vạn trượng mà không thể làm gì được, hận bản thân mình vô năng đã tốn ba năm thời gian mà vẫn không tìm ra hung thủ. Còn huynh thì sao? Đứng nhìn các huynh đệ của mình vì cái chết của huynh đau lòng buồn khổ cũng không quay về. Huynh có nghĩ tới mọi người hay không?”

“Bộ dạng ta thế này làm sao có thể đi gặp mọi người chứ?” Vân Tiêu Dao gầm lên, “Ta vốn tưởng rằng lần bị tập kích ở Tuyệt Tình Nhai chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại có một Thái tử xuất hiện giống ta như đúc nhận lệnh tới dẹp yên phản loạn, khi đó ta mới hiểu toàn bộ mọi việc. Hết thảy những thứ này đều do phụ hoàng an bài từ trước…Không, ông ta không xứng để được ta gọi tiếng ‘phụ hoàng’! Chính ông ta đã bức ta! Ông ta muốn diệt trừ ta, chẳng lẽ ta khoanh tay ngồi nhìn người ta tới lấy mạng mình sao? Không, ta muốn phản kháng! Ta đã giết chết cái tên Thái tử giả mạo đó, và đã cùng loạn đảng ký kết hiệp nghị, à không, không phải loạn đảng mà là bộ hạ cũ của cha đẻ ta. Sau đó ta mới biết, người đứng đầu nhóm loạn đảng hóa ra chính là nghĩa phụ, mà ta chính là Thiếu chủ.”

Long Liễm Thần chết lặng sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, trái tim như không còn cảm xúc gì, chỉ biết không ngừng lắc đầu, không thể tin được một phụ hoàng mà ngay cả việc chấp chính cũng không màng lại chính là con người tàn nhẫn đến vậy.

“Nghĩa phụ biết huynh còn sống đã bao lâu rồi?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

“Không lâu sau khi ta gia nhập Diệt Thiên Minh.” Vân Tiêu Dao đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.