Sau khi gặp người mặt quỷ, hai người Long - Phượng liền bị chuyển đi khỏi sơn động kia.
“Khoản đãi hai vị công tử cho tốt, nhất là vị Phượng thất thiếu này, không được phép sơ suất.”
“Dạ, phu nhân.”
Được gọi là ‘phu nhân’ chính là nữ tử trong bộ y phục màu xanh xuất hiện ở trong rừng cây lúc trước.
“Chúng ta xem như đã qua ải rồi sao?” Phượng Triêu Hoa hờ hững hỏi.
Lục y nữ tử quay đầu lại, “Còn chưa đủ đâu.” Nói xong chỉ để lại một tiểu nha hoàn rồi nghênh ngang rời đi.
Long Liễm Thần khoanh hai tay trước ngực khẽ cau mày nhìn bóng lưng lục y nữ tử rời đi như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt nói, “Nếu lúc này ta muốn
huynh nói cho ta biết những gì huynh biết, có phải không đúng lúc hay
không?”
“Có một chút.” Phượng Triêu Hoa nhìn cách bày trí trong
gian phòng sơ qua rồi nói với tiểu nha hoàn, “Trước kia có người từng ở
nơi này à?”
“Không biết.” Tiểu nha hoàn trả lời.
Phượng Triêu Hoa chau mày đang muốn hỏi tiếp nhưng có người đã mở miệng trước.....
“Gian phòng này bày trí qua loa, vật dụng thiếu thốn, không giống phong cách
của Hộ Long sơn trang.” Mặc dù khi đang nói chuyện Long Liễm Thần có vẻ
lơ đãng nhưng dư quang nơi khóe mắt lại khóa thật chặt trên người tiểu
nha hoàn. Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, lúc tiểu nha hoàn nghe
đến ‘Hộ Long sơn trang’ thân thể khẽ run lên.
Phượng Triêu Hoa
cũng chú ý tới điểm này. Sau khi trao đổi ánh mắt ngầm hiểu đối với Long Liễm Thần lâp tức chuyển qua nói với tiểu nha hoàn, “Đi chuẩn bị chút
gì đó để ăn đi.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh rời đi.
“Huynh đoán nơi này có bao nhiêu người giám thị chúng ta?” Long Liễm Thần nói xong liền ngồi xuống bên cạnh bàn.
Phượng Triêu Hoa hơi nhíu mày, cũng ngồi xuống ở bên cạnh, mắt phượng xoay
chuyển, thản nhiên cười nói, “Tính cả hai vị bằng hữu trên xà nhà, tổng
cộng có hai mươi hai.”
“Xem ra bọn họ cũng không bởi vì chúng ta ‘trúng độc’ mà lơi lỏng đề phòng.” Long Liễm Thần nói.
“Không cho hai vị bằng hữu kia của huynh đi ra gặp mặt à?” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nói.
Long Liễm Thần nhếch môi cười khẽ sau đó đứng dậy đóng cửa lại, hướng tay lên phía trên ra hiệu.
Trong phút chốc có hai trận kình phong xẹt qua, Long Ngũ và Long Thất đã xuất hiện ở trong phòng.
“Bái kiến...”
“Miễn đi. Chính sự quan trọng hơn.” Long Liễm Thần vô cùng tự nhiên ngăn cản bọn họ nói ra xưng hô.
Phượng Triêu Hoa đối với việc này chỉ khẽ mỉm cười lẳng lặng mà chờ đợi đoạn sau.
“Vâng.” Long Ngũ một mực cung kính trả lời, “Ngày đó thuộc hạ mang theo Long
Thất trở lại lĩnh thuốc giải tháng này của Khấp Huyết từ trang chủ,
nhưng bị lạc đường ở trong rừng cây nhỏ, sau đó lại….Không biết vì sao
mà té xỉu. Thời điểm chúng tôi tỉnh lại thì đã vào sơn trang, ở trong
gian phòng này. Tiếp đó, trang chủ hỏi một chút về tình hình của ngài
và....Tiểu thư, sau đó đưa thuốc giải cho chúng tôi rồi bảo chúng tôi
rời trang.”
“Các ngươi phát hiện thuốc giải có vấn đề cho nên
cũng không thực sự rời đi mà chỉ làm bộ đi ra ngoài, ngay sau đó quay
trở lại, đúng không?” Phượng Triêu Hoa thông minh bắt được mấu chốt
trước tiên.
Mặt Long Ngũ đầy vẻ kinh ngạc, “Đúng vậy.”
Long Liễm Thần nghe vậy đáy mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, nhưng chỉ trong
thoáng chốc lông mày hẹp dài rung rung mấy cái, mặt bình tĩnh nói, “Đưa
thuốc giải cho ta xem một chút.”
Long Ngũ liền vội vàng đưa thuốc giải lên.
Long Liễm Thần đặt viên thuốc ở trước mũi ngửi một hồi lâu, tiếp theo dùng
ly trà ở trên bàn nghiền nát viên thuốc, phút chốc, trong lớp bột xuất
hiện một viên thuốc hơi nhỏ màu xanh dương.
“Đừng đụng vào!” Long Liễm Thần bất chợt bắt lấy cánh tay của Phượng Triêu Hoa đang đưa về
phía viên thuốc màu xanh dương kia, trợn trừng hai mắt con mắt mở to,
hầu kết trượt mạnh lên xuống mấy lần, trầm giọng nói, “Đây là Đồ Long,
chỉ cần huynh tiếp xúc với nó, nó sẽ nhanh chóng hóa thành cổ trùng tiến vào ngủ say trong cơ thể huynh. Một khi có người phát ra ám hiệu bọn
chúng sẽ lập tức thức tỉnh. Nhẹ thì khiến người ta bị mất đi tâm trí mà
nặng thì khó giữ được tính mạng.”
Phượng Triêu Hoa hít mạnh một
hơi, vội vàng thu tay lại. Mới chỉ nhìn nó trong lòng đã thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói gì đến chuyện chạm vào.
Sau một hồi lâu buộc mình
nhìn chằm chằm viên thuốc nhỏ cũng không xấu xí kia, Phượng Triêu Hoa
mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh như nước khi đối mặt với nó, hỏi:
“Dạng ám hiệu gì?”
“Đây chính là điều mà ta lo lắng.” Long Liễm
Thần thở dài nói, “Mặc dù Đồ Long chỉ có một loại, nhưng những người
nuôi cổ khác nhau sẽ tạo cho chúng những ám hiệu khác nhau. Cho nên đối
với mỗi một con Đồ Long, chỉ có người nuôi cổ mới biết được ám hiệu. Có
thể là một loại âm thanh nào đó, cũng có thể là một loại thức ăn nào đó, hoặc là một loại mùi hương nào đó v..v....”
Nội tâm Phượng Triêu Hoa run lên, xem ra mặc dù thường hay nghe hai vị y tiên độc thần là Tứ ca và Lục ca nói về độc dược nhưng bản thân nàng đối với việc hiểu rõ
chúng vẫn vô cùng ít ỏi.
“Nhưng theo tình huống thông thường mà
nói, người nuôi cổ chỉ có thể tạo một loại ám hiệu cho cổ trùng mà hắn
nuôi, bởi vì muốn Đồ Long tiếp nhận một loại ám hiệu đã rất không dễ
dàng.” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa đã hiểu gật đầu. Nàng trầm tư một lát rồi bất ngờ giương mắt lên hỏi hai ngời Long Thất và
Long Ngũ, nói: “Trừ hai người các ngươi, còn có người nào cần đến nơi
này lấy thuốc giải của Khấp Huyết không?”
Long Ngũ nghe vậy úp úp mở mở nhìn Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần nói: “Giờ tý ngày hôm nay và giờ ngọ ngày mai đều có người
cần thuốc giải.” Hơn nữa, số lượng cực lớn, thân phận quan trọng, người
thường không thể tưởng tượng được.
“Hiện tại là giờ tuất, chuẩn
bị sang giờ hợi, nói cách khác chỉ còn lại một canh giờ thôi.” Phượng
Triêu Hoa suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Nếu nơi này là Hộ Long sơn
trang, vậy các ngươi nên tìm một người được coi là ‘quen việc dễ làm’ ở
chỗ này, đúng chứ?”
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, hỏi: “Huynh muốn đi tìm Tần Phi Yến trước?”
“Đúng. Đây mới là dự tính ban đầu của chúng ta trước khi tới đây. Hơn
nữa.....” Phượng Triêu Hoa có chút do dự mím mím môi. Nàng trầm ngâm một lát mới lên tiếng, “Ta cảm thấy Hộ Long sơn trang có nhiều điểm đáng
ngờ, cho dù không vì tìm Tần Phi Yến, ta cũng nhất định phải đi tìm hiểu một phen.”
Long Liễm Thần lắc đầu, “Bên ngoài có chừng hai mươi
cao thủ giám thị, cho dù khinh công của huynh có cao hơn nữa cũng khó
tránh khỏi tình huống kinh động bọn chúng khi rời khỏi căn phòng này.”
“Ta tự có cách. Huynh chỉ cần cho ta mượn một thủ hạ dùng là được rồi.” Có
thể nhìn ra được Phượng Triêu Hoa đã sớm tính toán kỹ càng.
Long Liễm Thần thấy y tự tin như thế liền sảng khoái nói, “Được, sẽ để Long Thất dẫn đường cho huynh.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, nhướng mắt nhìn Long Thất và Long Ngũ rồi nói: “Các ngươi tránh mặt trước đi đã.”
Tiếng nói vừa dứt hai người liền biến mất.
Phượng Triêu Hoa nhếch môi khen ngợi, “Khinh công không tệ.”
“Cần phải như vậy.” Làm chủ tử, biểu hiện của Long Liễm Thần với lần này đặc biệt khiêm tốn.
......
Chỉ chốc lát sau tiểu nha hoàn bưng thức ăn tới.
Đợi sau khi thức ăn được đặt lên bàn, Phượng Triêu Hoa nói, “Có thể mang một thùng nước nóng tới không? Ta muốn tắm.”
Tiểu nha hoàn hơi khựng lại, ngay sau đó gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Ta bỗng nhiên cảm thấy huynh giống như một điều bí ẩn, mà suy nghĩ của
huynh chính là lời giải đáp cho cho điều bí ẩn ấy, trừ huynh ra không có người có thể đoán được trong lòng huynh đang suy nghĩ cái gì, bước kế
tiếp sẽ làm gì.” Long Liễm Thần nói.
“Việc này không có gì kỳ quái cả, vì mỗi người ai cũng có điều bí ẩn riêng.”
“Nhưng huynh có thể đoán được tâm tư của người khác.”
“Huynh cũng vậy.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.
Long Liễm Thần lắc đầu, “Ta có đoán cũng không đoán được tâm tư của huynh.”
Phượng Triêu Hoa nhìn y chằm chằm, nói: “Bởi vì ta cũng không định tiết lộ tâm tư của mình.”
“Chúng ta là bằng hữu.” Long Liễm Thần cảm thấy bất mãn đối với hành động cự tuyệt xa cách này của Phượng Triêu Hoa.
“Bây giờ thì là vậy. Nhưng về sau có lẽ sẽ không phải.” Khi Phượng Triêu Hoa nói lời này thì vẻ mặt ảm đạm đi rất nhiều, mặc dù trên mặt vẫn gió êm
sóng lặng như cũ.
“Bằng hữu là chuyện một sớm một chiều sao?”
“Đối với người khác có lẽ không phải, nhưng đối với ta mà thì chính là như
thế. Hai chữ ‘bằng hữu’ đại biểu cho quá nhiều thứ.” Phượng Triêu Hoa
cảm khái nói.
“Huynh không đủ cởi mở.”
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ huynh thì không?”
Long Liễm Thần nghe vậy cũng cười. Đúng! Bọn họ cùng là một loại người có
thói quen ‘nói là làm’ giống nhau, nhưng đều biết rõ bản thân có quá
nhiều chuyện ‘thân bất do kỷ’, cho nên chuyện không làm được tuyệt đối
không cố chấp. Chẳng qua bản thân y do thân phận mới như thế, thiên hạ
gia quốc, có quá nhiều điều cố kỵ. Nhưng còn Phượng thất? Y thì sao?
Giờ khắc này, Long Liễm Thần chợt vô cùng muốn nhìn thấu con người trước
mắt, muốn tìm xem thử dưới lớp mặt nạ thờ ơ với mọi thứ đó che giấu điều gì. Nghĩ thế lòng cũng nôn nao không muốn chờ đợi nữa.