“Thứ gì?” Long Liễm Thần nói xong liền bước nhanh đến gần chỗ tường đá.
“Huynh xem đi. Thật ra những tảng đá này đã được thợ mài qua rồi chứ tảng đá
tự nhiên sẽ không trơn nhẵn như vậy.” Lời nói sắc bén của Phượng Triêu
Hoa đã chỉ rõ ra chỗ sơ hở.
Long Liễm Thần lúc này mới sực tỉnh,
“Ý của huynh là, chúng ta có thể căn cứ vào thủ pháp mài đá để phỏng
đoán chủ nhân của nơi này?”
“Không phải ‘chúng ta’ mà là
‘huynh’.” Phượng Triêu Hoa lại thản nhiên bổ sung, “Xưa nay ta chưa bao
giờ tới nơi này, cho dù có phát hiện ra chỗ nào không đúng cũng khó mà
liên tưởng đến người nào được.”
“Huynh hoài nghi chuyện này có liên quan đến Hộ Long sơn trang?”
“Là ‘huynh’ hoài nghi.” Một câu của Phượng Triêu Hoa đã nói ra lo âu trong lòng Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần nghe vậy tay khẽ run mấy cái, ngay sau đó vịn lên bức tường đá, cố gắng tìm kiếm điểm đột phá.
Sờ mãi qua nửa khắc mà vẫn không thu hoạch được gì.
Long Liễm Thần nhắm mắt lại nhíu nhíu lông mày, đưa tay ấn lên bức tường đá trượt nhẹ.
Bỗng chốc tay Long Liễm Thần giống như bị điện giật cứng ngắc, mi cũng nhăn xoắn thành một đoàn.
Rõ ràng y đã phát hiện ra cái gì đó.
Phượng Triêu Hoa há miệng đang tính hỏi, nhưng khi vẻ mặt cực kỳ rối rắm kia
đột nhiên đập vào mắt nàng thì đành nhẫn nhịn xuống.
Long Liễm
Thần trầm mặc chốc lát mới vô cùng nặng nề mở miệng, “Những góc cạnh
ngôi sao ngoài mặt tảng đá có độ nông sâu đan xen không đồng nhất, ,
hoàn toàn giống y hệt với cách bày trí bên trong Hộ Long sơn trang.”
Phượng Triêu Hoa cũng không quá bất ngờ hay kinh ngạc, chỉ ‘Ừ’ nhẹ một tiếng để bày tỏ rằng nàng đã nghe được.
“Huynh thấy sao?”
“Tám chín phần là có liên quan đến Hộ Long sơn trang, nhưng tình huống có lẽ cũng không gay go như chúng ta nghĩ. Hoặc là.....” Phượng Triêu Hoa
trầm ngâm một hồi lâu rồi quyết định bỏ qua phần ‘lựa lời’ để nói cho
qua chuyện ở phía sau chuyển thành nói thật, “Có lẽ cũng không phải là
‘có lẽ’.” Tình huống rất tệ, rất phức tạp, điểm này trong lòng y hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Cho dù có nói lời an ủi vào lúc này thì cũng có vẻ vô
cùng cứng nhắc.
Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng lắc đầu nói, “Huynh thật không thích hợp để đi an ủi người khác.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày nhếch môi, vừa giống như hớn hở tiếp nhận vừa giống như xì mũi coi thường.
Long Liễm Thần thấy vậy cũng không thèm để ý, chỉ cười cười, sau đó lập tức
trở lại chuyện chính, “Việc cấp bách là phải mau chóng thoát thân. Chúng ta không có nhiều thời gian có thể lãng phí ở nơi này.”
Phượng
Triêu Hoa vẫn cúi đầu không nghe lời y nói. Híp mắt nhíu chặt hai hàng
lông mày, giống như đang thẫn thờ mà cũng có vẻ như đang trầm tư.
Bỗng dưng khóe miệng Phượng Triêu Hoa thoáng qua ý cười thản nhiên nói, “Cởi y phục ra.”
“Hả?” Long Liễm Thần tưởng mình nghe lầm.
Phượng Triêu Hoa ngước mắt lên nhìn y lặp lại từng chữ một, “Cởi y phục ra.”
Long Liễm Thần mang theo mối hoài nghi, có chút miễn cưỡng cởi áo ngoài ra.
Phượng Triêu Hoa nhận lấy áo ngoài của y sau đó lập tức lấy đá đánh lửa ra đốt.
Rất nhanh đã xuất hiện một trận khói dầy đặc, theo sát tới chính là từng đợt mùi khét.
Long Liễm Thần lập tức hiểu được dụng ý của hắn, từ trong thâm tâm tán
thưởng: “Cao minh.” Trong động cháy thì khói mù nhất định sẽ tràn ra nơi thông gió, mà nơi thông gió trừ cửa động ra còn có thể là chỗ nào.....
Quả nhiên, khói mù đều cuộn lại, cuốn tràn ra một chỗ, tạo thành một hành lang mây mù.
Phút chốc ở đầu bên kia của trận khói truyền đến âm thanh tảng đá ma sát. Có thể thấy rằng cửa đá đang được mở ra.
“Phượng thất quả nhiên túc trí đa mưu. Bội phục, bội phục!” Một nam tử mặc áo
tím mang mặt nạ quỷ, đạp lên khói dày đặc xuất hiện trước mặt hai người
Long - Phượng.
“Các hạ ở bên ngoài đã lậu không chịu vào, chẳng
phải hy vọng chúng ta chỉ một con đường sáng cho ngươi sao?” Phượng
Triêu Hoa hơi châm chọc nói.
Người mang mặt nạ quỷ đã ở bên ngoài lâu rồi? Long Liễm Thần kinh ngạc. Sao mình lại không cảm giác được dù chỉ là một chút.
“Huynh bị một vài chuyện làm cho phân tâm, không chú ý tới hắn là rất bình
thường.” Phượng Triêu Hoa nói xong lại nghiêng đầu nhìn về phía Long
Liễm Thần thành thật nói, “Đây không phải là an ủi.”
Long Liễm
Thần nghe vậy bật cười, đến bên cạnh Phượng Triêu Hoa nói: “Chỉ bằng
những lời này của huynh, ta quyết định cho dù sự việc có phát sinh đến
mức nào, ta cũng sẽ không bỏ huynh lại.”
“Bây giờ chúng ta đã bị
buộc ở trên cùng một thuyền, ta tưởng huynh đã sớm tính toán tốt việc
‘sống chết có nhau’ với ta rồi chứ.” Phượng Triêu Hoa đùa giỡn nói.
Long Liễm Thần nghe vậy vẻ mặt ảm đạm đi chút ít. ‘Sống chết có nhau’ không
phải là việc mà y có thể dễ dàng hứa hẹn. Từ xưa trung và nghĩa đều khó
cả đôi đường, nếu như có một ngày không thể tránh khỏi việc phải đứng
giữa chúng để đưa ra chọn lựa thì cuối cùng y vẫn phải lấy trung bỏ
nghĩa mà thôi.
“Không phải người giang hồ thì không nói chuyện
giang hồ. Long huynh, ta hiểu chỗ khó xử của huynh.” Phượng Triêu Hoa là người thông tuệ ra sao, há lại không nhìn ra một chút đầu mối chứ? Phàm là người liên quan đến Hộ Long sơn trang cũng đều đã định sẵn là ‘thân
bất do kỷ’*….Mà xem ra quan hệ giữa y và Hộ Long sơn trang không hề đơn
giản. (*không được tự do làm theo ý của mình)
Long Liễm Thần che
giấu đi sự không vui rất nhanh thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh cảm khái
nói, “Cái gọi là tri kỷ chính là như vậy.”
“Hàn huyên đủ chưa?” Giọng của người mặt quỷ có phần tức giận.
“Cũng sắp rồi. Các hạ có gì chỉ giáo?” Long Liễm Thần vô cùng trấn định nói.
Người mặt quỷ nghiêng đầu nhìn Long Liễm Thần nói: “Tổng trại chủ của mười
hai trại sáu tỉnh Tây Nam, không ngờ ngươi cũng chỉ có chút năng lực
này, đã rơi vào tay ta.”
“Nghe lời này thì hình như các hạ kỳ
vọng rất cao ở Long mỗ. Chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp mặt?” Con ngươi
đen như mực của Long Liễm Thần chăm chú nhìn chằm chằm người mặt quỷ.
“Ngươi hỏi chúng ta đã từng gặp mặt chưa? Ngươi hỏi chúng ta đã từng gặp mặt
chưa à?” Sau khi người mặt quỷ khe khẽ lặp lại mấy lần thì đột nhiên
ngửa đầu cười to, tiếng cười kia giống như truyền từ địa ngục tới, âm u
lạnh lẽo như băng, khiến cho người ta không rét mà run.
Dần dần,
tiếng cười bắt đầu thay đổi, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ sau hắn vẫn
cười nhưng tiếng cười lại mang theo nghẹn ngào, hơn thế còn là cười đến
tê tâm liệt phế.....
Người mặt quỷ bất ngờ ngừng cười, giọng nói
thay đổi ôn hòa khác thường, “Chưa từng! Ngươi chưa từng gặp ta, nhưng
mà ta đã từng gặp ngươi, vả lại còn khắc sâu vào trong trí nhớ, cho dù
ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Long Liễm Thần hơi
kinh ngạc, nghe ra được trong giọng nói của người này không hề có hận ý, nhưng trừ thù hận ra còn gì có thể làm cho một người có cách nói chuyện với người khác thế này?
Từ khi người mặt quỷ xuất hiện, Phượng
Triêu Hoa liền nhận ra sự quỷ dị trên người hắn, nhưng thủy chung không
cách nào giải thích được cảm giác đó xuất phát từ đâu. Lúc này thấy hắn
có phản ứng như vậy, cuối cùng nàng đã hiểu ra ít chuyện....Người mặt
quỷ có cảm tình không bình thường với Long Kiếm Hi.....không phải thù
hận, không phải yêu mến, nhưng hình như khoảng cách giữa hai loại tình
cảm này tựa như rất gần, lại tựa như rất xa, khiến cho người ta mờ mịt.