Đúng theo lời Tô Tĩnh nói, hôm nay nếu nhanh chóng lên đường từ sớm có thể vào được thành, sau đó thuê khách điếm nghỉ ngơi qua đêm, cho nên xa phu cố gắng đánh xe ngựa thật nhanh. Tới khi sắc trời gần tối cũng không dừng lại nghỉ ngơi.
Diệp Tống với Diệp Thanh cũng không kêu xe ngựa dừng lại nghỉ lần nào. Tô Tĩnh thấy bọn họ như vậy cũng bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ còn chưa đến ba canh giờ nữa là tới thành, Tô Tĩnh suy nghĩ nói: “Lát nữa tới thành, nếu cửa thành đóng rồi, chưa chắc đã có thể đi vào được.”
Diệp Thanh thiên chân vô tà nói: “Ngươi chính là Hiền Vương, có chuyện gì mà ngươi không thể làm được đâu?”
Diệp Tống bổ sung một câu: “Nếu vẫn không được, không phải ngươi vẫn còn cách trèo tường vào sao.”
Tô Tĩnh không còn lời gì để nói.
Mắt thấy đã tới ngoại ô, lúc này đêm đã muộn. Lúc nãy ở trên cao nhìn vào thành còn mơ hồ thấy vài ngọn đèn dầu thưa thớt. Diệp Thanh rất kích động, giờ nàng rất muốn được nghỉ ngơi ở khách điếm, nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại.
Lúc xe ngựa vừa đi qua một khúc cua, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc nỉ non khiến cho ban đêm mát mẻ đột nhiên trở nên âm trầm hơn. Thính giác của Diệp Thanh không nhanh nhạy bằng Tô Tĩnh và Diệp Tống, mới đầu cũng không nghe được, nhưng xe ngựa càng đi tiếng khóc càng lớn, Diệp Thanh liền hỏi: “Các ngươi có nghe thấy tiếng người khóc không?
Lúc này xa phu cũng ngừng lại đáp: “Công tử, sườn dốc bên kia hình như có một đứa bé.”
Tô Tĩnh vén mành lên nhìn theo tiếng khóc, cách đó không xa có một cái sườn dốc, ánh sáng lờ mờ nên chỉ lờ mờ thấy được hình sườn núi gập ghềnh, trên dốc sườn núi có bóng dáng một đứa trẻ đang quỳ gối, khụt khịt không ngừng. Tô Tĩnh nghiêm túc lên, tính cách giác luôn rất mạnh nói: “Nửa đêm nửa hôm lấy đâu ra trẻ con, tiếp tục lên đường.”
Tốt nhất vẫn nên đề phòng có trá.
Nhưng Diệp Thanh không hài lòng: “Mặc kệ là tốt hay xấu, tóm lại vẫn chỉ là trẻ con. Nhỡ đâu nó lạc đường thật thì sao, tìm không thấy đường về nên khóc cũng là chuyện bình thường, dù sao chúng ta cũng vào thành, chi bằng dẫn nó theo.”
Tô Tĩnh cười như không cười nhìn Diệp Thanh, nghiền ngẫm nói: “Ngươi thích lo chuyện bao đồng như vậy, nhị tỷ ngươi có biết không? Đừng dùng hảo tâm không đúng chỗ.”
Diệp Thanh trừng hắn nói: “Nhân tâm đều là thịt lớn lên, nhị tỷ nhất định sẽ đồng ý với ta! Thật không ngờ kẻ hoa tâm như ngươi luôn ôn nhu với nữ hài tử mà lại không chịu giúp đỡ một đứa trẻ.”
Tô Tĩnh quay đầu nhìn Diệp Tống: “Ta nghe nhị tỷ ngươi.”
Diệp Tống đang thăm dò ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn lại, chẳng hề để ý: “Ta nghe A Thanh.”
Tô Tĩnh: “Ngươi có thể đừng cái gì cũng nghe nàng được không?”
Diệp Thanh vui vẻ nói: “Ta biết ngươi đang ghen tị.”
Diệp Tống nhảy xuống xe ngựa trước, Tô Tĩnh không thể không theo sát phía sau. Xa phu và Diệp Thanh ở bên này chờ. Hiện tại đã ra khỏi xe ngựa, Tô Tĩnh híp mắt nói: “Đó là nơi nào ngươi biết không? Nhìn thử xem.”
Diệp Tống cẩn thận quan sát, cỏ dại mọc trên sườn núi thành từng cụm có chút hoang vu, xung quanh còn lác đác vài thứ như hòn đá đứng chổng ngược, nhìn không rõ ràng, chỉ lờ mờ thấy được chúng được xếp rất ngăn nắp. Không đợi Diệp Tống nói ra đáp án, Tô Tĩnh liền chủ động nói cho nàng: “Đó là bãi tha ma.”
Ngữ khí lạnh căm chui vào lỗ tai của Diệp Thanh đang ngồi trong xe ngựa, Diệp Thanh kinh hoảng vịn cửa sổ: “Bãi tha ma? Nửa đêm ở bãi tha ma lại có tiếng trẻ con khóc...Có thể là....cái kia, nhị tỷ a, muội thấy hay là đừng đi nữa...Chi bằng nghe lời Hiền Vương, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi...”
Nói đến quỷ thần, loại tâm tư nữ nhi như Diệp Thanh, thà rằng cứ tin là có còn hơn. Nàng cũng nghe không ít chuyện xưa kể về tiểu hài tử chết oan, nửa đêm khóc lóc thảm thiết.
Nhưng Diệp Tống đã bị khơi mào hứng thú há có thể nói dừng là dừng. Lúc này đến phiên Tô Tĩnh vui sướng khi thấy người gặp họa: “Ngươi nhìn ngươi xem, nói đi cũng là ngươi, nói không đi cũng là ngươi, nữ nhân cũng hiếm khi có người thay đổi nhanh như ngươi đâu.”
Diệp Thanh lại trừng mắt: “Đa tạ!”
Diệp Tống quay đầu bảo Diệp Thanh ngoan ngoãn ở trong xe ngựa, nàng cùng Tô Tĩnh đi tới sườn núi kia. Tô Tĩnh nói, thông thường ở mấy thành nhỏ có người chết, ở trong nhà không có tiền mai táng, hoặc không có người nhận sẽ đưa tới sơn cốc ở ngoại ô để mai táng.
Diệp Tống nói: “Nhưng sao bãi tha ma kia lại ở triền núi?”
Tô Tĩnh vừa đi vừa lười biếng đáp: “Chôn nhiều người, sơn cốc không phải sẽ biến thành triền núi sao.”
Nghe những lời này liền cảm thấy một trận ác hàn.
Càng tới gần, tiếng trẻ con khóc càng lớn. Trên mặt đất là cỏ dại mọc xen giữa các tấm bia đá, chân đạp lên mặt đất gập ghềnh, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được hình dáng xương cốt.
Hai người đứng cách hài tử mấy trượng liền dừng lại, thấy hài tử kia vừa khóc vừa lấy tay đào đất, trên mặt đất lộ ra một cánh tay thanh mảnh, không phải là xương trắng mà là có máu thịt.
Lúc này không cần hỏi cũng rõ, chỗ kia đang chôn ai.
Tô Tĩnh chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đào ra như vậy là muốn hắn bị phơi thây ở ngoại ô sao, chờ lang sói ở gần đấy tới gặm hắn chỉ còn lại xương cốt à?”
Đứa nhỏ nghe tiếng mới biết sau lưng có người, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn, sợ hãi cọ lên trên cánh tay kia, khóc lóc: “Các ngươi đừng bắt ta! Ta chỉ cần nương! Ta chỉ cần nương!”
Tô Tĩnh ngồi xổm xuống, nhướng mày hỏi: “Nàng là nương của ngươi sao? Người đã chết, giờ ngươi có đào ra, nàng cũng không thể mở mắt tỉnh lại, ngươi muốn nương ngươi đã chết cũng không thể an giấc ngàn thu sao?”
Hài tử tay đầy bùn, khóc đến thương tâm, dụi dụi mắt. Diệp Tống cũng hỏi: “Cha ngươi đâu? Chúng ta có thể đưa ngươi trở về.”
Tiểu hài tử trả lời đứt quãng: “Không...không biết...ta không biết...Bọn họ ném nương ta tới đây, ta không thấy cha ta tới...có phải cha ta không còn cần ta nữa không...”
Diệp Tống và Tô Tĩnh hai mắt nhìn nhau. Cuối cùng quyết định đưa tiểu hài tử về thành, nếu không tìm được người nhà thì giao cho quan phủ xử lý.
Tô Tĩnh dùng vài ba câu khuyên nhủ nó, hứa sẽ dẫn nó đi tìm cha và an táng tốt cho nương của nó, hắn đem số đất bị đào lên lấp trở lại cẩn thận, sợ sẽ có lang báo gần đây tới lôi đi mất. Tiểu hài tử dập đầu trước mộ mấy cái, sau đó mới bò dậy ngoan ngoãn đi cùng Tô Tĩnh. Xem ra Tô Tĩnh cũng có khả năng thuyết phục rất tốt.
Về tới xe ngựa, Diệp Thanh sợ hãi nhìn tiểu hài tử một thân dơ bẩn không nhìn rõ tướng mạo ra sao, nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Nhị, nhị tỷ, nó là người sao?”
Diệp Tống đáp: “Nó có bóng, đương nhiên không phải là quỷ.”
Diệp Thanh dựa vào ánh đèn lưu li xác định tiểu hài tử đúng là có bóng, lúc này mới yên tâm.
Tiểu hài tử này chừng năm sáu tuổi, sợ hãi rụt rè, lên xe ngựa rồi cứ một lúc lại sụt sịt, bộ dáng vô cùng đáng thương. Diệp Thanh tâm can mềm mỏng, dọc theo đường đi đều dò hỏi người nhà của nó, nhưng hỏi được vài câu đã tới ba câu trả lời không biết, chỉ biết mình họ Tạ, thanh âm mềm mại, nhũ danh là Tiểu Bảo.
Nhìn dáng vẻ của hắn liền biết là bị sợ hãi, Diệp Thanh còn muốn tiếp tục hỏi, nào biết Tạ Tiểu Bảo tự nhiên khóc rống lên: “Ta không thể nói cho các ngươi, bọn họ nói chỉ cần ta dám nói ra cha mẹ ta là ai, bọn họ sẽ giết cha mẹ ta! Ta đã không có nương, không thể không có cha và nãi nãi!”
Diệp Tống nhíu mày: “Bọn họ? Là ai?”
Tiểu Bảo khóc ròng nói: “Ta không biết gì cả...”
Rốt cuộc cũng tới cửa thành, đúng theo như Tô Tĩnh nói, cửa thành hiện đang đóng chặt. Hẳn là do nửa đường nhặt được một tiểu hài tử ở bãi tha ma nên tâm tình có chút khác thường.
Lúc này chắc có một vài binh lính đứng dưới canh cửa và một vài đứng phía trên canh gác. Nhìn thấy có xe ngựa họ cũng sẽ không hỏi đến vì cho là muốn vào thành, chờ sáng mai cửa thành mở thì vào sau.
Xa phu hỏi: “Công tử, giờ phải làm gì?”
Tô Tĩnh thảnh thơi đi xuống, rảo bước đến dưới cửa thành, giơ tay nắm lấy khuyên sắt dày nặng trên cánh cửa gõ vài cái, không gian yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.
Nhất cử nhất động này quả thực đã quấy nhiễu đến thủ vệ phía trên, bọn họ giận dữ quát lên: “Điêu dân lớn mật, cửa thành đã bế, muốn vào thành đợi sáng mai! Còn không mau rời đi!”
Tô Tĩnh ngửa đầu nhẹ nhàng cười đáp lại: “Ta có chuyện quan trọng nên cần vào thành gấp, mong quan gia châm chước cho.”
Thủ vệ bị hắn chọc giận mất giấc ngủ, tiếp tục mắng: “Ngươi cho rằng mười hai canh giờ ngươi muốn vào thành lúc nào thì vào sao, đây cũng không phải là nhà ngươi! Thức thời thì cút đi cho ta, bằng không lão tử sẽ không khách khí, có tin lão tử dùng một mũi tên bắn chết ngươi không!” Nói xong liền móc cung tiễn ra.
Kết quả Diệp Thanh nhìn thấy, liên tục lắc đầu: “Sao mũi tên lại kém như vậy, cung cũng không đủ sức co giãn, từ trên thành bắn tới chỗ Tô Tĩnh cũng không đủ sâu một tấc. Hơn nữa chất liệu quần áo của Tô Tĩnh cũng không tệ, nhiều lắm được nửa tấc là cùng. “
Tạ Tiểu Bảo rốt cuộc cũng không khóc nữa, nhìn Diệp Thanh nói: “Tuy không biết tỷ tỷ ngươi đang nói cái gì, nhưng có vẻ rất lợi hại.”
Diệp Tống cười như không cười: “Nếu ngươi cũng không biết tỷ tỷ nàng đang nói cái gì, sao lại biết rất lợi hại?”
BỊ một tiểu hài tử dùng ngữ khí sùng bái khen, Diệp Thanh trong lòng vẫn lâng lâng.
Tạ Tiểu Bảo đáp: “Bởi vì tỷ tỷ nhìn rất tự tin! Phu tử nói, người tự tin là người có mị lực nhất.”
Diệp Thanh vui vẻ nói: “Phu tử của các ngươi cũng rất có học vấn.”
Bên ngoài Tô Tĩnh cũng không tránh ra, thủ vệ phía trên bắt đầu kéo cung. Lúc này hắn ung dung lấy từ trong ngực ra một cái sổ con ánh vàng rực rỡ, giơ cánh tay lên quơ quơ, thủ vệ kia vừa thấy lập tức buông cung, nghe Tô Tĩnh cười ngâm ngâm nói: “Phiền quan gia nhìn cái này trước rồi hãy định đoạt, có được không?”
Kết quả thủ vệ trên thành trong lúc nhất thời cũng không biết là giả hay thật, quyết định xuống lầu, mở cửa thành ra kiểm tra đồ vật của Tô Tĩnh. Hắn vừa mở ra nhìn lướt qua, đôi mắt lập tức híp lại, cung cung kính kính với Tô Tĩnh, nghênh Tô Tĩnh cùng xe ngựa vào thành.
Xe ngựa lắc lư chạy trên đường phố vắng lặng, bọn họ quyết định tìm một khách điếm nghỉ chân trước, chờ ngày mai mới đi tìm người nhà Tạ Tiểu Bảo. Diệp Tống nghiêng người liếc Tô Tĩnh một cái, cười như không cười nói: “Ngươi đưa cho thủ vệ xem cái gì? Lấy ra cho ta coi.”