Hiện tại là lúc nào rồi mà còn quản được việc nam nữ thụ thụ bất thân, Diệp Thanh ở bên liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Ngươi hút nhanh lên a!”
Tô Tĩnh không rảnh trả lời nàng, một bên hút một bên móc từ trong ngực ra mồi lửa ném cho Diệp Thanh. Diệp Thanh nghiên cứu cách dùng một chút rồi đi nhặt dưới gốc cây một đống cành khô đặt bên cạnh, nhanh chóng nhóm lửa.
Khi vừa có ánh lửa, Tô Tĩnh thấy hắn nhổ ra một ngụm máu đỏ tươi, lúc này mới yên tâm.
Quần áo Diệp Tống đều ướt sũng, Tô Tĩnh nghiêm túc nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh khóc lóc hỏi: “Rốt cuộc nhị tỷ thế nào rồi?”
Tô Tĩnh nghiêm túc nói: “Không phải loại kịch độc, nhưng do nàng ngâm trong nước một lúc lâu nên có khả năng độc tố bị khuếch tán, hiện giờ hôn mê cũng là chuyện bình thường. Quần áo trên người nàng cũng ướt rồi, hoàng hôn xuống sẽ cảm lạnh, vấn đề bây giờ là, ngươi cởi hay ta giúp nàng cởi?”
Diệp Thanh tức giận mắng: “Xú! Ta làm sao với tới được, đương nhiên là ngươi rồi! Ngươi nhắm mắt lại cho ta, nếu dám nhìn dù chỉ một chút, đợi nhị tỷ ta tỉnh lại sẽ móc hai mắt của ngươi!”
Tô Tĩnh không có thời gian nói giỡn với nàng, nghiêng đầu sang một bên, biểu tình không có một tia khinh nhờn, động tác trên tay vô cùng nhanh, cởi sạch y phục ướt trên người Diệp Tống, để nàng dựa vào lòng mình, sau đó cởi áo khoác của mình ra bao chặt lấy nàng.
Quần áo ướt cũng không cần nữa, Tô Tĩnh bế Diệp Tống lên, nước trên tóc nàng nhỏ ướt tay áo hắn, nhẹ nhàng rũ xuống. Hắn cố gắng để Diệp Tống có tư thế thoải mái khi gối trong ngực mình, xoay người đi vào trong rừng, đi được vài bước lại quay đầu lại, thấy Diệp Thanh vẫn còn đang cứng họng ngồi im một chỗ liền hỏi: “Ngươi tự mình đẩy có được không?”
Diệp Thanh phục hồi lại tinh thần, dùng sức gật đầu: “Ta có thể! Quần áo kia làm sao bây giờ?”
“Ném vào trong nước.”
Chờ ném xong quần áo, dập tắt lửa, Diệp Thanh theo sau Tô Tĩnh trở về. Nàng nhìn bóng dáng Tô Tĩnh, bỗng nhiên cảm thấy, Tô Tĩnh là một nam nhân ôn nhu cực kì, hắn đối với Diệp Tống vô cùng ôn nhu, đối với người xung quanh cũng vô cùng săn sóc. Lúc hắn đi phía trước liền dọn sạch đống nhánh cây chắn ngang và bùn đất gập ghềnh để Diệp Tống đi dễ hơn, vì thế mà nàng cứ thẳng tiến một đường không bị xóc nảy chút nào.
Trở lại bãi đất trống, Diệp Thanh thấy đống lửa bên cạnh còn bày mấy con rắn sặc sỡ, tức khắc sợ tới mức nổi da gà. Xa phu nói: “Công tử, ở đây rất nhiều rắn.” Xem ra việc Tô Tĩnh nói nhiều rắn là sự thật, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này nên hắn mới tới dòng suối nhỏ nhìn lén đi.
Tô Tĩnh vào xe ngựa, đặt Diệp Tống nhẹ nhàng lên đệm mềm, đối diện với khuôn mặt đang nhắm chặt mắt của nàng cười nói: “Đừng động, ta biết ngươi đã tỉnh từ sớm. Ngươi cảm thấy xấu hộ cũng là chuyện tốt, điều đó nói lên ngươi thẹn thùng. Ngươi thẹn thùng cũng là chuyện tốt, có nghĩa là ngươi đối với ta...”
Diệp Tống mở mắt ra, đôi mắt trong veo không một gợn sóng, lời ít ý nhiều: “Tốt nhất là ngươi vẫn nên cút đi.”
Tô Tĩnh bật cười hai tiếng, quay đầu nói với Diệp Thanh: “Ngươi có thể thừa dịp ta ra ngoài giúp nhị tỷ ngươi thay quần áo, lát nữa ta sẽ quay lại lấy áo choàng.” Nói xong Tô Tĩnh liền vén mành lên chui ra khỏi xe ngựa.
Diệp Thanh vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tô Tĩnh nói: “Tìm dược trị rắn cắn.”
Tô Tĩnh đi rồi, Diệp Thanh nhanh chóng lấy quần áo từ trong bao ra giúp Diệp Tống mặc vào. Diệp Tống dựa vào đệm mềm, Diệp Thanh cẩn thận lau tóc cho nàng, lo lắng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?”
Diệp Thanh nghiêng đầu cười cười nhìn nàng: “Còn tốt, chỉ là không có chút tri giác nào cả.”
Diệp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “May mắn là hắn phát hiện sớm, nếu không cũng không biết sẽ thế nào nữa...Miệng vết thương, miệng vết thương cũng là hắn giúp nhị tỷ hút...”
Tóm lại, đối với hành vi của Tô Tĩnh, Diệp Thanh không có ý kiến gì.
Không lâu sau, Tô Tĩnh đã trở lại. Trong tay cầm một loại hoa cỏ, hắn rải loại hoa cỏ kia xung quanh xe ngựa, một mùi hương nồng đậm của hoa cỏ truyền đến. Diệp Thanh nhịn không được hỏi: “Đây là loại hoa cỏ gì vậy?”
Tô Tĩnh một bên nâng cái chân bị thương của Diệp Tống đặt lên đầu gối mình, một bên đáp: “Hoa phượng hoàng, rắn ngửi thấy mùi này sẽ tự động tránh xa, cũng là dược thảo trị rắn cắn. Buổi tối các ngươi có thể yên tâm ngủ, sẽ không có rắn nữa.” Nói xong liền liếc mắt nhìn Diệp Tống cười một cái, sau đó bỏ hoa phượng hoàng vào miệng nhai nát đắp lên trên miệng vết thương, “Nếu ngươi sớm nghe ta thì đã không bị như vậy.” Diệp Tống vừa định đá hắn, hắn liền giữ mắt cá chân nàng, “Đừng lộn xộn, lát nữa sẽ đỡ.”
Lúc mới đắp lên miệng vế thương còn có chút đau nhưng Diệp Tống vẫn có thể chịu được. Dần dần, chân khôi phục lại tri giác, cảm giác nóng rát từ vết thương lan tràn khắp nơi tựa như dùng muối rắc lên miệng vết thương vậy. Tô Tĩnh sửa lại đệm mềm, bế Diệp Tống dựa sát vào cửa sổ, sau đó lại khom ngươi nâng Diệp Thanh lên cái đệm khác, tri kỷ nói: “Mau ngủ đi. Ngày mai còn lên đường.”
Thấy Tô Tĩnh muốn đi ra ngoài, Diệp Thanh mở to đôi mắt lại hỏi: “Ngươi không ngủ à?”
Tô Tĩnh đáp: “Lát nữa ta sẽ vào ngủ.”
Diệp Thanh trải qua kinh hách, ban ngày lại phải đi cả quãng đường dài, sớm đã mệt rã rời. Nàng cùng Diệp Tống nói chuyện thêm hai ba câu, sau đó liền nhỏ dần, cuối cùng là ngủ như chết. Diệp Tống ban ngày đã ngủ không ít nên hiện tại vẫn rất có tinh thần, độ cay trên đùi đã tiêu tán, nàng cử động đầu gối thấy đã có thể vận động được bình thường.
Diệp Tống vén bức màn nhìn ra bên ngoài, Tô Tĩnh và xa phu đang ngồi bên đống lửa. Thấy mấy xác rắn nếu ném đi thì quá đáng tiếc nên dùng dao xẻo da rắn rồi xiên vào nhánh cây cho lên nướng, một lát sau đã tỏa ra hương thơm nức mũi.
Tô Tĩnh nâng mắt lên, trong mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng tựa pháo hoa lóe sáng lúc trời đêm, vô cùng lộng lẫy. Hắn nhìn Diệp Tống, cười ôn nhu, chờ nướng chín một xiên thịt rắn, hắn đặt gần chóp mũi ngửi ngửi rồi mới đứng lên tiến lại gần cửa sổ xe, nghiêng người dựa vào, Diệp Tống bên trong hắn bên ngoài. Hắn xé một miếng thịt rắn cho vào miệng nếm thử, lại xé một miếng khác đưa đến bên môi Diệp Tống: “Không có độc đâu, có muốn ăn thử không?”
Diệp Tống nhìn ngón tay hắn, lại nhìn nhìn hắn, không hé răng.
Tô Tĩnh cong lên mắt đào hoa, dường như thực thích thú với phản ứng này của Diệp Tống, nói mát kích thích nàng: “Đều nói một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chắc không phải ngươi cũng sợ chứ?”
Diệp Tống “xuy một tiếng, đáp: “Ta có tay có chân, chưa yếu đuối đến mức cần ngươi phải bón cho ta, cái này ngươi cũng nhìn không ra à? Đưa đây, ta tự ăn, cũng không phải chưa từng ăn qua bao giờ.”
Nàng vươn tay bắt lấy xiên thịt, Tô Tĩnh lại kịp thời né tránh. Hắn cười hì hì nói: “Nếu là ta nướng thì phải tuân theo quy tắc của ta, ngươi không thể tự định. Ngươi ghét việc ta bón cho ngươi à?” Diệp Tống không dao động, mặt hắn nhanh chóng chuyển sang bộ dáng phiền muộn, “Uổng công ta còn coi ngươi là bạn tốt, bón cho ăn cũng không chịu. Có lẽ ở trong lòng ngươi, loại người như ta không xứng chiếu cố ngươi, làm bạn với ngươi, một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng...”
Diệp Tống run rẩy đôi mi, lúc hắn còn đang tiếp tục tự giễu liền vươn người tới há mồm ngậm lấy thịt rắn trên tay Tô Tĩnh. Tô Tĩnh vừa lòng mới khôi phục lại tươi cười như hoa nói: “Thế này mới ngoan a.”
Sau đó hắn lại nướng thêm hai xiên thịt rắn, bản thân ăn một ít lại bón cho Diệp Tống một ít. Số còn lại đều bị xa phu nướng ăn, xa phu tùy tiện dựa vào thân cây ngủ. Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh khom người nhặt một ít nhánh cây đặt vào đống lửa nói: “Ngươi cũng lên ngủ đi.”
Tô Tĩnh quay đầu lại, cười nói: “Ngươi đây là...đang mời ta sao?”
Diệp Tống buông màn xuống, không thèm để ý tới hắn. Tô Tĩnh xử lý tốt bên ngoài, xác định buổi tối sẽ không bị động vật gì công kích, huống hồ cánh rừng này cũng không lớn nên sẽ không có mấy cái như sói hay hổ a, hắn chỉ phân phó xa phu buổi tối cảnh giác một chút, sau đó nhẹ nhàng vào xe ngựa.
Tô Tĩnh cố gắng không làm động Diệp Thanh, hướng tới chỗ Diệp Tống đang dựa. trong xe ngựa có ba tấm đệm được đặt ở ba hướng, Diệp Tống nằm ở đệm giữa, Tô Tĩnh liền dựa gần nàng. Hắn sợ Diệp Tống đêm ngủ sẽ không thoải mái nên nhẹ nhàng đặt đầu nàng đặt lên đùi mình, Diệp Tống vừa định ngồi dậy, liền bị hắn đè vai lại, cười thầm bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Theo lý khi ra ngoài ta phải chiếu cố ngươi, đây là do đại tướng quân nhờ vả, cho nên ngươi không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Nếu Tô Tĩnh đã nói như vậy, Diệp Tống còn cần khách khí với hắn làm gì. Nàng hoàn toàn coi chân Tô Tĩnh là cái gối đầu, lăn qua lộn lại mà ngủ. Tóc đen từ trên đùi hắn đổ xuống, Tô Tĩnh vậy mà vẫn có thể ngủ trong tư thế đấy.
Sáng hôm sau tỉnh lại, toàn thân có chút cứng đờ nhưng tâm tình của hắn lại không tồi chút nào.
Xa phu thủ xe ngựa, Tô Tĩnh cùng Diệp Tống đưa Diệp Thanh đi tới dòng suối rửa mặt cho thanh tỉnh, sau khi trở về thủ xe ngựa cho xa phu cũng đi rửa mặt, sau đó mấy người tiếp tục lên đường.
Ngủ cả đêm, lúc đi đường di chứng mới biểu hiện ra. Diệp Thanh cảm thấy cả người đều đau nhức, một bên xoa một bên nói: “Không ngờ đi đường lại vất vả như vậy.”
Tô Tĩnh thò đầu qua hỏi Diệp Tống: “Ngươi cũng cảm thấy mệt đúng không, có cần ta giúp ngươi xoa bóp không?”
HẾT CHƯƠNG 157
Thanh niên lại ngứa đòn rồi =)))))