Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 145: Chương 145: Đào mộ




Diệp Tống và Tô Tĩnh nhìn nhau không nói gì rồi cả hai cùng cười rộ lên.

Sau Tô Tĩnh lại dò hỏi: “Ngươi có thể trả lại ta một ngàn lượng ngân phiếu không?”

Diệp Tống híp mặt, xụ mặt nói: “Không có cửa đâu.”

“Vậy ngươi còn thiếu ta một trăm lượng tiền đánh cược trong rừng cây.”

Diệp Tống giận: “Ngươi còn dám nhắc đến, không làm việc đàng hoàng, toàn bộ sung công!” Đi đến đầu phố, Diệp Tống đột nhiên cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Tô Tĩnh nói, “Bất quá nếu ngươi giúp ta một việc, ta có thể suy xét trả cho ngươi trăm lượng coi như là lao động phí.”

Thời tiết nóng bức, tam vương phủ chỉ làm tang sự trong hai ngày liền cho nhập táng. Nam Xu khẳng định không thể được táng ở mộ địa của hoàng thất, cho nên Tô Thần phân phó người tìm một khu vực phong thủy tốt để an táng nàng ta. Vì muốn Nam Xu an giấc ngàn thu, Tô Thần còn mua luôn cả miếng đất bên cạnh, xây khu mộ cho nàng ta, có thể thấy là tận tình tận nghĩa.

Chẳng qua tất cả việc này Tô Thần đều phân phó người dưới làm, chứ hắn không tự tay làm lấy chuyện gì cả. Tang sự qua, lụa trắng trong vương phủ cũng được dỡ bỏ, khôi phục lại yên tĩnh thường ngày. Tô Thần ngoại trừ so với ngày trước càng lạnh lùng, thì cũng không có điểm gì khác biệt.

Buổi tối sau khi Nam Xu hạ táng, trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang không dứt. Diệp Tống thay một thân hắc y mỏng, thoạt nhìn vô cùng có tinh thần, lén lút bò ra khỏi tướng quân phủ.

Đi đến đầu phố tây, cùng người hội hợp.

Góc tường bên kia, Bánh Bao cùng một đại ca ca xinh đẹp đang ngồi xổm nói chuyện với nhau, đại ca ca xinh đẹp hình như đang truyền thụ cho Bánh Bao một chút kỹ năng sinh hoạt, ví dụ như, người khác bảo hắn làm gì đó thì trước tiên cần đưa tiền cho hắn đã.

Xinh đẹp ca ca này, còn không phải là Tô Tĩnh nhàn đến trứng đau sao. Hắn mặc một thân quần áo tím đậm, bên hông đeo đai lưng, tay áo rộng, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ. Trên người hắn không đeo bất kỳ trang sức gì, vì về cơ bản ban đêm ra ngoài hành động kiêng kị nhất việc đánh rơi chứng cứ ở hiện trường.

Diệp Tống chạy tới hỏi: “Đồ vật đã mang đầy đủ chưa?”

“Sao ngươi đến muộn như vậy?” Tô Tĩnh hỏi.

Diệp Tống đáp: “Trong nhà thủ nghiêm quá, chờ bọn họ ngủ rồi ta mới có thể chui ra.”

Bánh Bao nâng một bao tải từ phía sau ra, trong bao tải đều là công cụ gây án. Tô Tĩnh nhìn Bánh Bao chớp mắt cười, lập tức giơ tay ra trước mặt Diệp Tống.

Diệp Tống hỏi: “Làm gì?”

Tô Tĩnh không biết xấu hổ nói: “Không phải là đòi tiền phí sao, đưa tiền trước, làm sau.”

Tiểu Bao tử có chút chột dạ mà nói: “Tỷ tỷ, tỷ cùng ta là quen biết, ta đáng lẽ không nên đòi hỏi tiền phí. Nhưng ca ca nói...”

Diệp Tống giật giật khóe miệng, lấy ra hai tấm ngân phiếu, đưa mỗi người một tấm, trên mặt ghi rõ một trăm lượng.

Bánh Bao vừa nhìn thấy, sợ tới mức không dám tiếp, nói: “Ta, ta không cần nhiều như vậy, chỉ cần một xíu xíu là được rồi.”

Diệp Tống dúi ngân phiếu vào trong túi áo Bánh Bao, nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm, làm tổn hại âm đức không thể thu tiền trinh.”

Bánh Bao nghi hoặc hỏi: “Tổn hại âm đức là chuyện gì?”

Hắn bị Diệp Tống dắt tới, công cụ gây án đều đưa cho Tô Tĩnh cầm, ba người theo ánh trăng hướng ra phía tây ngoại ô đi.

Nơi đó có một khu vực phong thủy bảo địa, nằm cạnh sườn núi, không phải khu vực tam vương phủ mới mua thì là gì. Trên mặt đất cũng chỉ có một tòa mộ, bên cạnh có đắp một ngôi mộ nhỏ. Cửa mộ chỉ đối diện với một sườn núi nên rất dễ hành động.

Tiểu Bao tử vừa thấy mộ, bị dọa suýt tiểu cả ra quần, run run nói: “Tỷ, tỷ tỷ, chúng ta là tới trộm mộ sao? Đây chính là mộ của tam vương phủ, hôm nay vừa mới chôn, bên trong vẫn còn người chết đấy.”

“Ngươi sợ?” Diệp Tống liếc hắn một cái, “Ngươi như vậy sao có thể trở thành ăn mày vĩ đại được?”

Bánh Bao lạnh run bả vai: “Nhưng mà, người ta còn nhỏ, không nên nhìn thấy những thứ không sạch sẽ a.”

Diệp Tống vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Ngươi nghĩ lại lúc trước khi cơm còn ăn không đủ no xem, sẽ thấy chết cũng không còn đáng sợ, sao phải sợ cái này?” Nàng ném một cái xẻng cho Tô Tĩnh, híp mắt nói, “Nào, đào mộ đi.” Sau đó chính mình cũng thuận tay kéo Bánh Bao tới trước mộ.

Tô Tĩnh khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười lười biếng, cầm cái xẻng đi sang hướng bên kia, nói: “Lần sau có thể chọn công việc nào tốt hơn một chút không?”

“Lát nữa ta mời ngươi uống rượu.”

“Tán gái.”

“Một lời đã định.”

Vì thế hai người bắt đầu đào. Vừa đào được mấy xẻng, Tô Tĩnh xoa xoa bùn đất, nói: “Bùn rất mới.”

Bánh Bao ngồi ở bên cạnh nấm mộ nhỏ ôm xẻng nhỏ không chịu xuống dưới đào, nói: “Hôm nay mới chôn người, sao có thể không mới được. Bên trong thật sự có người chết đấy...”

Tô Tĩnh cười tủm tỉm nhìn Bánh Bao, tóc bởi vì khom lưng mà chảy xuôi xuống vạt áo trước, hắn nói: “Nguowid dừng quên, ngươi đã cầm tiền của đại tỷ tỷ ngươi.”

Bánh Bao phồng lên khuôn mặt nhỏ: “Ngươi hố ta!”

Sau khi cọ tới cọ lui, cuối cùng tiểu Bao tử mới cầm xẻng lên đào mấy cái.

Ba người đồng tâm hiệp lực, mau chóng đào tới đầu quan tài. Lại hướng xuống đuôi quan tài đào, quét bỏ bùn đất phía trên, từ từ chậm rãi mở nắp quan tại. Âm phong thổi từng đợt, Bánh Bao sợ tới mức run bần bật.

Diệp Tống lấy cái xẻng gõ gõ quan tài “cộp, cộp, cộp.”

Nàng cùng Tô Tĩnh liếc nhau, cười cười mở ra, nói: “Đánh cược không?”

Tô Tĩnh bĩu môi: “ Ban ngày còn nói không làm việc đàng hoàng, giờ lại thay đổi rồi sao?”

“Nữ nhân không phải lúc nào cũng thay thổi thất thường à”, Diệp Tống nhìn chằm chằm vạt áo Tô Tĩnh, “Như vậy đi, nếu Nam Xu không ở trong quan tài, một trăm lượng bạc ta cho ngươi trả lại cho ta, ta vẫn sẽ mời ngươi uống rượu tán gái.”

“Nếu có thì sao?” Tô Tĩnh hỏi, “Ngươi sẽ một mình phụ trách lấp đất trở lại.”

“Được.”

Hai người buông xẻng xuống, hợp lực đẩy ra nắp quan tài. Bánh Bao quay người đi, che mắt không dám nhìn.

Kết quả bên trong chỉ có mấy cái vải bố trắng, mấy thứ đồ cổ, châu báu trang sức đáng giá khác đều không có, Tô Thần đương nhiên không có khả năng keo kiệt tới mức không cho chôn cùng cái gì. Trên miệng Diệp Tống tràn ra nụ cười tươi đẹp, hiện tại đến người cũng không có, trong quan tài trống không, từ trong không khí thoang thoảng mùi hương kì dị.

Diệp Tống sờ đầu Bánh Bao, nói: “Ngoan, mau giúp ta ngửi xem, mùi hương này cùng với cái mà ta mang về từ núi sơn tặc có giống nhau không? Quan tài trống không, không có người, không tin thì ngươi tự mình thử xem.”

Bánh Bao bán tín bán nghi quay đầu lại, nhìn qua khe hở ngón tay, nhanh chóng liếc mắt một cái. Sau khi thấy mới buông tay, nhẹ nhàng thở ra. Hắn cẩn thận ngửi thật kỹ, nói: “Mùi hương này không phải mùi hương lần trước tỷ tỷ mang về, nhưng ngửi kỹ thì có một chút giống nhau. Nhưng ta vốn không quen thuộc hương liệu nên cũng không biết cụ thể đó là hương liệu gì.”

Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh, nói: “Hiện tại ngươi đã biết trực giác của nữ nhân chuẩn xác như thế nào chưa?” Mùi hương trong quan tài chính là mùi hương đặc trưng trên người Nam Xu.

Hiện tại Nam Xu không ở trong quan tài, chứng minh nàng ta giả chết.

Cũng không biết nếu Tô Thần biết chuyện này sẽ có cảm tưởng thế nào.

Diệp Tống từ bên trong quan tài nhặt ra một đồ bằng sứ ném cho Bánh Bao: “Cái này ngươi có thể cầm đi bán lấy tiền.”

Tô Tĩnh cười hì hì nói: “Ngươi thật đúng là tàn nhẫn, đào mộ thì cũng thôi đi, lại còn lấy hết đồ của người ta đi.”

“Không lấy cũng uổng”, Diệp Tống nói, “Huống hồ người cũng chưa chết, sao có thể tính là đào mộ.” Nàng cười tủm tỉm nhìn Bánh Bao, 'Cũng sẽ không tổn hại âm đức, ngươi cứ yên tâm cầm đi bán.”

Sau đó Tô Tĩnh và Diệp Tống hợp lực cùng nhau kéo nắp quan tài lại, Bánh Bao lúc này mới ra sức làm, hai người lớn một người nhỏ lấp đất trở lại. Tô Tĩnh một bên lấp một bên hỏi: “Việc này có muốn nói cho tam ca không?”

Diệp Tống không rõ nguyên do nhìn Tô Tĩnh: “Nói cho hắn làm gì?”

Tốt xấu gì Nam Xu cũng từng là nữ nhân của tam ca hắn mà. Nhưng cuối cùng Tô Tĩnh lại chọn thỏa hiệp: “Bỏ đi, coi như là ta không hỏi.”

Ba người lấp xong rồi, mới cầm đồ đi tới một cái hồ rửa tay sạch sẽ, đồng thời vứt hết công cụ gây án xuống hồ nước, sau đó trở về thành.

Lúc tới thành, ba người chia nhau rời đi. Bánh Bao trở về miếu của hắn, Diệp Tống và Tô Tĩnh đi dạo trên phố.

Tô Tĩnh hỏi: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Tống suy nghĩ trong chốc lát lại nói cái không liên quan: “Ngươi nói xem Nam Xu liệu có võ công không? Bằng không sao nàng ta có thể đẩy được cái quan tài nặng như vậy? Chẳng lẽ có người giúp nàng ta?”

Tô Tĩnh đáp: “Đến tam ca cũng không phát hiện nàng ta có võ công, hoặc đúng là không có, hoặc là nàng ta che giấu quá sâu. Còn về việc có người giúp nàng ta hay không, có lẽ có.”

“Ngươi nói chẳng khác gì không nói.”

Hai người không hẹn mà cùng tới cửa tiệm thịt dê nướng. Việc kinh doanh của cửa tiệm từ hạ sang đông đều như nhau, chẳng qua khi đến mùa hè thì quán mở tới tận sáng sớm mới đóng cửa. Ông chủ thấy hai người liền cười đón: “Hai vị đã lâu không thấy tới.”

Diệp Tống chọn một bàn ngồi xuống, nói: “Ông chủ, mang thịt dê và rượu lên đây.”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tống vận khí không tốt, Diệp Tu vừa mới ra khỏi cửa đã gặp phải nàng đang trở về. Diệp Tu hỏi: “Đi đâu vậy?”

Diệp Tống che miệng ngáp một cái: “A, đi ra ngoài chạy bộ.”

Diệp Tu sao có thể không ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, nhíu mày: “Vừa chạy bộ vừa uống rượu?”

Diệp Tống trợn mắt nói dối: “A, đúng vậy, đột nhiên có nhã hứng.”

Diệp Tu dí sát vào người nàng ngửi ngửi, sắc mặt càng thêm khó coi: “Còn vừa chạy bộ vừa thoa phấn?”

Diệp Tống cả kinh lùi về sau hai bước: “Đại ca, mũi huynh là mũi chó sao?” Sao tự nhiên nàng lại có cảm giác như đi ra ngoài chơi bị bắt gian thế này...

Diệp Tu hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc đã đi đâu?”

Diệp Tống cười gượng: “Chỉ là đi chơi một chút thôi.”

Vừa lúc gặp Diệp Thanh đang từ phòng ăn chui ra, nói: “Nhị tỷ, ngươi lại cả đêm không về, mau tới ăn sáng đi.”

Diệp Tống nhân lúc Diệp Tu còn chưa nổi giận, nhanh chân chạy đi.

Tuy rằng Đại tướng quân đối với quan hệ giữa Diệp Tống và Tô Tĩnh không tỏ thái độ gì, chỉ là Diệp Tu rất không quen nhìn tác phong của Tô Tĩnh, hắn một khi hẹn Diệp Tống đi đâu là y như rằng lại mang nàng tới những nơi không đàng hoàng, chỉ sợ Diệp Tống sẽ học thói hư tật xấu của hắn.

Tâm tình buồn bực của Diệp Tu rất nhanh liền biến mất, bởi vì có một người có thể trị được Diệp Tống, đồng thời cũng trị được Hiền Vương Tô Tĩnh. Vì thế Diệp Tu lấy phương thức buộc tội Diệp Tống, trong tối ngoài sáng báo xáo tình hình Diệp Tống cho Tô Nhược Thanh, cũng mong Tô Nhược Thanh sẽ trợ giúp kéo Diệp Tống trở về quỹ đạo.

Tô Nhược Thanh yên lặng phê duyệt tấu chương, làm như không có việc gì nói: “Hiền Vương gần đây đúng là hơi nhàn.”

Kết quả là cứ ba ngày Tô Tĩnh lại bị triệu vào hoàng cung, Tô Nhược Thanh bắt đầu vì hắn thu xếp chuyện tuyển Vương phi. Tô Tĩnh mỗi ngày đều phải bôn ba, tìm mọi cách xem làm sao để không làm mất mặt mũi của đối phương.

Khi rảnh rỗi, Tô Nhược Thanh sẽ rời cung đi thăm Diệp Tống. Một là hắn sẽ đích thân tới tướng quân phủ vào thẳng Thanh Hải viện, Đại tướng quân lúc đầu còn không quen, nhưng ông và Diệp Tu nhìn nhiều cũng thanh quen, coi như không thấy gì cả. Nếu không tới tướng quân phủ, hắn sẽ hẹn Diệp Tống đi tới cờ quán bồi hắn chơi cờ.

Tô Nhược Thanh bình tĩnh hỏi Diệp Tống: “Ta nghe nói gần đây nàng với Hiền Vương rất thân thiết.”

Diệp Tống nằm gối đầu lên đùi Tô Nhược Thanh, cười ha ha nói: “Huynh ghen? Ta với hắn chỉ là bằng hữu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.