Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 144: Chương 144: Tiêu tan hiềm khích lúc trước




Tô Tĩnh có chút ảm đạm, ý cười nhạt bên môi vẫn chưa thu lại nói: “Ngươi thấy ở đâu mà nói vậy?”

“Vương có điều không biết, lúc trước quan gia đã tới một lần, chỉ là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, hắn muốn lên lầu tìm người lại bị tiể nhân ngăn ở phía dưới. Người hắn muốn tìm, hẳn là Vương gia.”

Tô Tĩnh ngẩn người hỏi: “Sao ngươi biết người nàng muốn tìm chính là bổn vương?”

Quản sự thành khẩn nói: “Tiểu nhân nghe thấy nàng ở đại đường kêu tên húy của Vương gia! Đại đường quá ồn ào, có lẽ Vương gia không nghe thấy...”

“Hửm?” Tô Tĩnh rất có hứng thú, “Nàng nói cái gì?”

Quản sự nói: “Hắn bảo Vương gia lăn ra đây...”

“Vậy sao, bổn vương sẽ tận lực giúp ngươi nói một chút.” Tô Tĩnh nghe xong không giận mà cười, nâng bước ra khỏi đại môn sòng bạc, quản sự bị trói chặt tay kéo ra. Đám người sòng bạc đều bị cột chung vào một cái dây thừng, Quý Lâm ngồi trên lưng ngựa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nắm dây thừng chuẩn bị đi qua phố, đưa tới không ít ánh nhìn của bá tánh, vỗ tay khen ngợi.

Diệp Tống cũng cưỡi Hách Trần, ánh mắt trời chói chang, màu da cũng bị chiếu sáng lên. Dáng người tuần tú, chóp mũi cũng môi vô cùng no đủ, thoạt nhìn có vẻ tu dưỡng thật tốt, nhưng giữa mày lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng.

Tô Tĩnh đi qua liền dắt lấy ngựa của Diệp Tống, Diệp Tống cúi đầu lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Hiện tại ta rất bận.”

Tô Tĩnh không nghe, quay đầu nhìn Lưu Ngoạt và Quý gia huynh đệ cười nói: “Các ngươi cứ tiếp tục làm việc, ta mang nàng đi trước, có vài chuyện chính sự cần nói.” Nói xong không đợi bọn họ phản đối, trực tiếp dắt ngựa của Diệp Tống đi.

Diệp Tống nhanh chóng phản ứng, xoay người nhảy xuống ngựa, xách cổ Tô Tĩnh nổi giận đùng đùng mà kéo đi trên phố nói: “Nếu ngươi muốn nói, chúng ta tốt nhất nên nói cho rõ ràng.”

Diệp Tống kéo Tô Tĩnh tới một cái ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ ở kinh thành rất nhiều, người đi lại rất ít, thích hợp để hai người đơn độc nói chuyện.

Tô Tĩnh dựa vào trên tường, Diệp Tống chỉ cách hắn không tới một thước. Da hắn trắng nõn, nhất cử nhất động cùng thần thái không biết phải dùng từ gì có thể miêu tả được. Một thân lục bào vô cùng thích hợp, trên vạt áo thêu thùa tỉ mỉ, vài lọn tóc lười biếng rơi trên vạt áo.

Dường như hắn rất thích ăn mặc quần áo hoa lệ, nhưng lại không tìm thấy điểm nào không phù hợp với hắn.

Tô Tĩnh sửa lại vạt áo, nói: “Ngươi chừng nào thì mới có thể không thô lỗ như vậy nữa? Đừng nghĩ bản thân mặc quần áo nam nhân liền nghĩ mình không phải nữ nhân.”

Diệp Tống khinh thường cười nhạo: “Ngươi mặc một thân màu lục này cũng vô cùng mới mẻ, có vẻ trên đầu mang nón xanh cũng đầy đủ ghê.”

Tô Tĩnh mắt đào hoa cười rạng rỡ nói: “Được a, ngươi bảo ta mang, vậy ta mang.” Hắn lại tới gần Diệp Tống một bước, “Nghe nói ngươi tới sòng bạc tìm ta, tìm không thấy mới thẹn quá hóa giận hủy đi sòng bạc kia, có đúng không?”

“Ta quan tâm ngươi cái rắm”, Diệp Tống híp mắt nhìn chằm chằm hắn, ẩn nhẫn nộ khí nói, “Ngươi cố ý trốn tránh ta?”

“Là do ngươi hôm qua lỡ hẹn”, Tô Tĩnh không thèm để ý cười cười, “Có thể ngươi cảm thấy không cần thiết phải giải thích với ta, ta hà tất phải nóng lòng chờ ngươi, không phải chính mình phạm tiện sao. Ngươi có phải hay không cảm thấy nam nhân khắp thiên hạ đều phải vây quanh ngươi? Quá ngây thơ rồi.”

Diệp Tống tiến lên túm chặt cổ áo của hắn kéo đầu hắn thấp xuống, cười lạnh: “Ngươi đợi bao lâu? Một buổi chiều hay một ngày một đêm? Ta đúng là điên rồi mới hẹn ngươi? Lúc ta tới Tố Hương lâu tìm ngươi, người trong Tố Hương lâu nói ngươi đã rời đi rồi, ta đuổi theo ngươi hai con phố, còn tới Hiền Vương phủ hỏi một chuyến, ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ sao? Ta nói cho Tô Tĩnh ngươi biết, ngươi đừng nghĩ muốn trốn tránh, buổi tối hôm trước ở rừng cây ta đã hỏi ngươi nên đương nhiên sẽ chờ ngươi nói cho rõ, ta mẹ nó cũng không biết đã chọc ngươi chỗ nào không thoải mái, là ngươi đem lão tử xoay vòng vòng mới đúng!”

Tô Tĩnh chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình vô tội.

Diệp Tống căm giận buông lỏng tay, nhanh chóng trở về bộ dáng vân đạm phong khinh, vô vị nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần quan tâm ta, ta cũng cách ngươi xa một chút, ta thấy cũng không còn lời gì để nói. Bằng hữu của ta rất ít, nhưng không có nghĩa là không thể thiếu ngươi.” Nàng còn hảo tâm giúp Tô Tĩnh vuốt thẳng vạt áo.

Tô Tĩnh đột nhiên hỏi: “Ta có thể hôn ngươi không?”

Diệp Tống vừa nghe, giật mình nói: “Nực cười, ngươi nghĩ ta là ai? Là mấy cô nương ngươi thân mật ở thanh lâu sao...A...”

Lời nói phẫn nộ hoặc tức giận kế tiếp đều bị Tô Tĩnh không chút khách khí chặn lại, hắn cúi đầu xuống, hai tay chế trụ đầu nàng, vậy mà hắn thật sự hôn nàng, chiếc lưỡi mềm tấn công thần tốc không chống đỡ được, càn quét khắp nơi. Tự nhiên đầu lưỡi bỗng tê rần, trong miệng hai người tràn ngập máu tanh.

Tô Tĩnh buông nàng ra, nho nhã lễ độ lùi lại. Hô hấp hai người đều dồn dập. Tô Tĩnh nhìn đôi môi nàng vì bị hôn mà đỏ ửng, xoa xoa khóe môi mình, cười cười như rất muốn ăn đòn. Diệp Tống giận dữ, lập tức động thủ đánh tới, chẳng qua nếu Tô Tĩnh nghiêm túc ứng phố, nàng hẳn là không chiếm được một tí tiện nghi nào.

“Hỗn trướng!”

Diệp Tống bị Tô Tĩnh đè lên tường, hai người thay đổi vị trí. Tô Tĩnh liếm liếm miệng, nói: “Thân một chút cũng không mang thai được.” Hắn không thể không thừa nhận, vừa nghe Diệp Tống nói những lời đó, thật sự lấy lòng hắn. Không cho Diệp Tống phản kháng, hắn lại kịp thời thay đổi đề tài, “Hôm qua sao ngươi không đến đúng hẹn? Có hẹn khác nữa sao?”

“A”, Diệp Tống nói thẳng không cố kỵ, “Trên đường tới tìm ngươi thì gặp người ta yêu nên ở cùng hắn một lúc, sau đó ngủ quên nên mới trì hoãn.”

“Người ngươi yêu”, Tô Tĩnh ý vị không rõ cười một tiếng, “Ngươi cũng nói thật trực tiếp. Người ngươi yêu, là đại ca ta sao?”

“Ngươi biết?” Diệp Tống sửng sốt một chút, “Ngươi biết từ lúc nào?”

“Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.” Tô Tĩnh thanh âm đè thấp, nghe không rõ là cảm xúc gì, tựa như hận rèn sắt không thành thép, lại tựa như không cam lòng, nói, “Ta không biết là ngươi ngu xuẩn hay dụng tâm kín đáo, đầu tiên là thích một người không thích ngươi, hiện tại lại cùng người không có khả năng ở bên ngươi nhất ở bên nhau, trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì?”

Diệp Tống tựa hồ dần dần minh bạch nàng thiếu Tô Tĩnh lời giải thích cụ thể là cái gì. Nàng nhìn Tô Tĩnh hơi có nét tức giận, bộ dáng tức giận của hắn cũng ý nhị như vậy, không khỏi buông lỏng tâm, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là bởi vì lo lắng cho ta sẽ lại bị tổn thương thêm lần nữa hay là bởi vì đề phòng ta ở giữa các huynh đệ ngươi làm loạn?”

Tô Tĩnh ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Diệp Tống sẽ hỏi như vậy.

Diệp Tống nhàn nhạt cười, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu nhấc chân đá hòn đá nhỏ ven đường, lại nói: “Nếu như là lo lắng, thì không cần thiết, bởi vì ta từ trước tới nay chưa từng thích Tô Thần, hiện tại chỉ thích Tô Nhược Thanh. Nếu như là đề phòng thì lại càng không cần, ta cùng hắn sẽ không có quan hệ phu thê, cứ như bây giờ cũng tốt rồi, hắn sẽ không làm chuyện mà cả thiên hạ không đồng ý là cưới một nữ nhân đã hòa li, ta lại càng sẽ không tiến cung để cả đời bị vây trong bốn bưc tường, nếu không, ta đi chiêu võ làm gì?”

Diệp Tống ngước mắt lên hìn hắn, trong mắt còn hiện lên ý cười kiệt ngạo, nói: “Giải thích này, ngươi đã hài lòng chưa?” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, “À đúng rồi, ta không có ở giữa huynh đệ các ngươi làm loạn đâu nhé, điểm này hy vọng ngươi hiểu rõ, ta với tam vương gia vẫn luôn rõ ràng, người hắn yêu là Nam Xu, mà ngươi ta yêu là Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh mới là nam nhân đầu tiên của ta.

Buổi nói chuyện, Tô Tĩnh cứng họng không nói được câu nào. Trên mặt nàng bình thản, không có một tia giả dối cùng hổ thẹn.

Diệp Tống nhướng mày, lại nói: “Nếu ngươi nghi ngờ ta, thì chỉ cần nói rõ ràng, bằng không để hiểu lầm sẽ không tốt. Kế tiếp ngươi có thể lựa chọn, tiếp tục cách xa ta hay chúng ta sẽ tiếp tục giống như trước. Điều ta không thể tiếp thu chính là, ngươi cứ thế không nói tiếng nào mà biến mất không rõ tung tích, ta đắc tội ngươi chỗ nào cũng không biết, ngươi muốn nói cái gì thì cùng nhau nói đi.”

“Ngươi để ý việc ta không nói tiếng nào mà tự nhiên biến mất không thấy sao?” Tô Tĩnh an tĩnh hỏi.

“Để ý”, Diệp Tống chắc chắn nói, “Bằng không buổi tối ai sẽ mang thịt dê nướng cho ta ăn, đi thanh lâu ai bỏ tiền, ai diệt sơn tặc giúp ta?”

Tô Tĩnh nhẹ nhàng cười, khúc mắc theo từng lời nói của nàng mà tan biến không dấu vết. Hắn nghiêm túc nghiêm túc nhìn Diệp Tống, hỏi: “Ngươi nếu cùng hắn tốt như vậy, thật sẽ không tiến cung sao? Nếu hắn thật lòng với ngươi, theo hiểu biết của ta về hắn, hắn nhất định sẽ dùng mọi cách đem ngươi vào cung.”

Diệp Tống gật gật đầu, cười cười: “Đúng vậy, hắn cũng đã nói qua. Chỉ là ngươi cảm thấy ta thích hợp ở nơi đó sao? Hắn có lục cung phi tần, ta đi nơi đó lục đục với nhau, đem các nàng chỉnh chết sao? Chỉ có rời xa nơi đó, mới có thể bình thản ung dung, không đi ghen ghét. Nữ nhân mà nổi cơn ghen lên, sẽ vô cùng điên cuồng.”

“Giống như Nam Xu.”

“Ngươi chính mắt đã gặp qua.”

Tô Tĩnh duỗi tay, nghiềm ngẫm mà giúp Diệp Tống chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi dính bên môi, cứ tự nhiên như thế, giống bằng hữu thân mật, hỏi: “Vậy ngươi định cả đời cứ như vậy? Tương lai già rồi thì làm sao bây giờ?”

“Tương lai, ta còn chưa có nghĩ xa như vậy.” Diệp Tống híp mắt nghĩ nghĩ, vân đạm phong khinh mà cười, “Khả năng chờ khi già rồi, nói không chừng sẽ tìm một bạn già để bầu bạn cũng nên.”

Tô Tĩnh hoàn toàn thải mái, cười nói: “Ta cảm thấy ngươi không cần phải đợi tới lúc tuổi già, nói không chừng sẽ nhanh chóng gả cho người khác rồi.”

Diệp Tống nhíu mày: “Vậy sao, ta là người bạc tình như ngươi nói thế à?”

“Không phải là bạc tình, mà hẳn phải là thiêu thân lao đầu vào lửa mới đúng. So với cứ triền miên không ôn không hỏa cả đời, ngươi càng thích giống như bây giờ không thẹn với lương tâm mà trả giá, loại cảm tình này tuy rằng huy hoàng sáng lan nhưng là háo một chút liền sẽ thiếu một chút. Chẳng qua ngươi cũng là không có lựa chọn, nếu như là người khác yêu ngươi có thể cùng ngươi ở bên nhau, nếu ngươi yêu hắn tất nhiên sẽ không chút do dự mà gả cho hắn. Đáng tiếc người này lại không phải đại ca ta...Ngươi đừng nhìn ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng là người tung hoành tình trường suốt bao năm nay.” Tô Tĩnh nói có đạo lý rõ ràng.

Hai người yên tĩnh sóng vai bước ra khỏi hẻm nhỏ. Diệp Tống vui đùa hỏi: “Vậy còn ngươi, tính toán thế nào với quan hệ bằng hữu thuần khiết giữa hai chúng ta?”

Tô Tĩnh lại lắc đầu, lười nhác không kiềm chế được mà xoa cằm Diệp Tống, lúc Diệp Tống định phản kích lại thì nhanh chóng thu hồi, giống miêu tặc cười nói: “Thân cũng đã thân rồi, ta không cảm thấy tình bằng hữu của chúng ta còn thuần khiết a.”

Diệp Tống định một chân đá gia hỏa này lên tường.

Chẳng qua nàng vừa mới giơ một chân ra, Tô Tĩnh đã linh hoạt né tránh. Hắn hỏi: “Ngươi biết hắn từ lúc nào?”

Diệp Tống nghĩ lại một chút, nói: “Năm trước, so với lúc này còn sớm hơn một chút.”

Tô Tĩnh suy nghĩ nói: “Ta cũng lúc ấy biết ngươi lại không thể so với hắn.”

Diệp Tống cười như không cười nói: “Ta biết ngươi, là lúc ở Tố Hương lâu mua vũ cơ, khi đó ngươi ngồi cách ta một gian, còn cùng cô nương trong lâu...”

Tô Tĩnh ngượng ngùng đánh gãy lời nàng: “Những chuyện đó xưa rồi giờ có nói tới cũng thế thôi.” Dừng một chút lại nói, “Nhưng ta lại biết ngươi lúc đấu giá ở Tố Hương lâu. Ta còn giúp tam ca mua những trang sức của đặc cung Nam Thiến không biết từ đâu mà có đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.