Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 127: Chương 127: Giáo huấn đại tướng quân




Diệp Thanh hậm hực nói: “Không không, chỉ là con cảm thấy hôm nay nhị tỷ rất xinh đẹp.”

Khóe miệng Diệp Tống kéo lên.

“Vậy sao?” Đại tướng quân không khỏi cũng quay ra nhìn, cẩn thận đánh giá Diệp Tống nhưng không nhìn ra được cái gì, sau đó cười ha ha, “A Tống vốn dĩ rất xinh đẹp!”

Diệp Tu nhanh chóng lấy đồ tới đưa cho Đại tướng quân nói: “Hài nhi lúc ở trên đường đã kiểm tra một lần, không có vấn đề gì.”

Đại tướng quân đang định kiểm tra lại nhưng nghe vậy liền dừng lại, Diệp Tu làm việc ông rất yên tâm. Huống hồ hắn nói đã kiểm tra rồi, giờ mình lại kiểm tra, chẳng phải muốn nói mình không tin hắn sao? Tâm tư Đại tướng quân đôi khi rất tinh tế, ông cảm thấy Diệp Tu tuy là nam nhi, nhưng thỉnh thoảng rất mẫn cảm, không thể để Diệp Tu cảm thấy mình không tín nhiệm hắn, kết quả liền ôm đồ vào trong ngực nói: “Con giúp cha như vậy, cha yên tâm rồi.”

Ăn sáng xong, Đại tướng quân cùng Diệp Tu lâm triều. Trước khi đi Đại tướng quân còn không quên quay đầu dặn dò Diệp Tống: “A Tống, con ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta, không được gây ra chuyện gì.”

Diệp Tống buông chén đũa, hơi hơi mỉm cười đáp: “Cha yên tâm, con sẽ không làm xằng bậy.”

Đám người đi xa, Diệp Thanh còn có chút kinh nghi bất định hỏi: “Nhị tỷ, tỷ nói xem đại ca làm sao vậy? Huynh ấy luôn chính trực sao giờ lại giúp nhị tỷ?”

Diệp Tống xét theo hành động của Diệp Tu tối hôm qua, biết Diệp Tu đang giúp nàng đi cửa sau, nhưng cũng không rõ ràng lắm, suy nghĩ nói: “Chỉ là cảm thấy...ai cũng có bố, chẳng lẽ lại không hố ổng một lần?”

Diệp Thanh bại.

Lâm triều là việc nghiêm túc, văn võ bá quan kính cẩn phép tắc nối đuôi nhau đi vào điện. Khi nghị sự, Đại tướng quân đem tấu chương đã chuẩn bị tốt trình lên Tô Nhược Thanh nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tuyển võ tướng năm nay đã đến giai đoạn cuối cùng, đây là danh sách, sắp xếp theo thứ hạng, khi nào có thể cho tiến hành mong Hoàng Thượng định đoạt.”

“Đại tướng quân vất vả rồi.” Tô Nhược Thanh nói xong liền tùy tay mở ra nhìn, nhưng nhìn đến cái tên cuối cùng, khóe mắt liền run rẩy một chút, xác nhận nói. “Đại tướng quân xác định đây là danh sách cuối cùng sao?”

Đại tướng quân đáp: “Tổng cộng chín người, bối cảnh cũng đã ghi chép đầy đủ, xác nhận chính xác.”

Hắn quá hiểu Đại tướng quân là người như thế nào, nguyên lão hai triều cương trực công chính, lúc nào cũng trung thành tận tâm, sẽ không lấy quyền lực làm việc riêng. Chín người a, xem ra việc này đúng là ông không biết. Tô Nhược Thanh cười, sau đó đưa danh sách đặt vào tay Tô công công nói: “Được rồi, trẫm sẽ sắp xếp ngày thi tuyển.”

Hạ triều, Tô Nhược Thanh cẩn thận nghiên cứu một chút, quyết định sắp xếp tổ theo thứ hạng, chia làm năm cặp, người thứ chín xếp cặp chung với người thứ mười. Đương nhiên, giấy không thể gói được lửa, vào ngày thi Diệp Tống đứng sừng sững trên võ đài, khiến cho lão cha của nàng sợ tới mức tẽ ngã khỏi ghế. Xong việc, có đại thần tiến lên nói, Diệp Tống đi cửa sau không phù hợp quy củ, hơn nữa nàng là nữ nhân, từ xưa đến nay không có chuyện nữ nhân tham gia tuyển võ, Tô Nhược Thanh cần phải nghiêm trị Đại tướng quân.

Lúc đó Tô Nhược Thanh đang ở thư phòng nhãn nhã đọc sách, làm như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hiện tại nhắc mới nhớ, lúc trước có chín người, sao trẫm có thể chia làm năm cặp? Có lẽ do lúc ấy trẫm bận quá, không kịp đếm kỹ số người cũng không kịp nhìn kĩ tên của bọn họ, trầm thật thất trách.”

Mấy đại thần sợ hãi nói: “Thần không dám!”

Tô Nhược Thanh làm như không có việc gì hỏi: “Chúng ái khanh xem, việc này nên giải quyết thế nào?”

Đại tướng quân tự trách nói: “Theo ý lão thần, hủy bỏ tên của nghịch nữ Diệp Tống, khi trở về lão thần sẽ phạt nàng thật nặng.”

Các đại thần ý kiến không thống nhất nói: “Nhiễu loạn hội tuyển võ tướng, sao có thể nói đi là đi?”

Tô Nhược Thanh phất phất vạt áo, hơi nhíu mi một chút nói: “Trẫm cũng cảm thấy không ổn. Nếu ván đã đóng thuyền, vậy thì cứ để Diệp Tống tiếp tục tỷ thí đi, trên võ trường đao kiếm không có mắt, cũng coi như là cho Đại tướng quân một cái giáo huấn.”

“Nhưng vạn nhất...” Chư vị đại thần chần chờ, vạn nhất Diệp Tống lọt vào tốp 3 thì làm thế nào?”

Tô Nhược Thanh cười, cố gắng đúng mực nói: “Diệp Tống kia sao có thể vượt qua được, chúng ái khanh tin sao?”

Các đại thần cùng lắc đầu. Không tin, nàng chỉ là một thiên kim đại tiểu thư, sống trong nhung lụa, sao có thể đánh thắng được. Vì thế chuyện này cứ quyết định như vậy, kế tiếp thế nào, đều phải xem tạo hóa.

Đương nhiên, tất cả đều là lời phía sau.

Hạ triều, Đại tướng quân còn đắc chí. Diệp Tu đi theo bên người ông hỏi: “Cha cao hứng cái gì vậy?”

Đại tướng quân run rẩy lông mày nói: “Theo hiểu biết của ta với A Tống, nàng quyết định chuyện gì ắt sẽ nghĩ cách đạt cho bằng được, hiện tại danh sách cũng đã đưa lên, nàng cũng sẽ không quậy nữa. Hòn đá tảng trong lòng đã rơi xuống, cảm thấy thật thoải mái.”

Diệp Tu gật đầu nói:“Cha nói đúng, A Tống luôn dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.”

Kỳ thi tuyển cuối cùng chia làm 3 vòng. Vòng thứ nhất loại năm người, tự nhiên thành ra có thêm một người vào vòng sau, vòng hai loại hai người, vòng thứ ba chỉ còn lại ba người, ba người cùng nhau đánh, ai ngã trước sẽ thua, đây cũng coi như là quyết định tam giáp.

Kỳ tuyển võ được tổ chức ở thao trường huấn luyện Ngự lâm quân. Diệp Tống đã vô cùng quen thuộc địa hình ở đây, có lẽ Diệp Tu cũng vì suy xét điểm này mới đưa ra kiến nghị như vậy.

Ngày đầu tiên, Đại tướng quân và Diệp Tu chân trước đi ra tướng quân phủ, Diệp Tống đang thay trang phục trong phòng, thanh bào trung tính, cổ tay áo và ống quần đều dùng lụa xanh lục quấn lên, thoạt nhìn vô cùng có khí thế, chân đi giày đen, cổ áo cao che khuất cần cổ duyên dáng, tóc dài búi cao cắm một cây trâm bích ngọc.

Diệp Tống nhìn gương đồng phủi phủi vạt áo, cầm xích sắt lên múa hai cái, hoa rơi như mưa, nàng quay đầu liếc Diệp Thanh cười hăng hái. Diệp Thanh liền nói: “Nhị tỷ đi trước đi, muội theo sau.”

Diệp Tống đứng ở cửa nhảy lên Hách Trần rời đi. Đến khi tới thao trường, Ngự lâm quân bên trong đang bày bố xung quanh võ đài, quan chủ thẩm và phó quan đã yên vị, bên cạnh là một người thân thể tráng kiện tay cầm dùi trống, khi nào bắt đầu hoặc khi nào dừng sẽ gióng trống lên.

Hôm nay có gió nam thổi lá cờ tung bay phần phật. Diệp Tống xuống ngựa, Lưu Ngoạt cùng Quý gia huynh đệ tiến lên nghênh đón.

Diệp Tống ném roi ngựa cho Lưu Ngoạt, nhìn võ đài bên kia nói: “Đấu rồi sao?”

Lưu Ngoạt bình tĩnh trả lời: “Đã đánh tới cặp thứ ba, nhị tiểu thư căn giờ vừa chuẩn.”

Ánh mắt lại hướng lên võ đài, Diệp Tống nhìn các vị đại nhân đang ngồi phía trên, cha, đại ca cùng hai vị Vương gia, Tô Nhược Thanh mặc hắc y đang ngồi trong một góc, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt Diệp Tống, cũng nhìn lại, tầm mắt hai người giữa không trung giao triền lấy nhau. Trong lòng Diệp Tống nhảy dựng nói: “Người nên tới đều tới, rất phô trương.”

Lưu Ngoạt cho rằng nàng khiếp đảm, loại chuyện như thế nào thực ra là muốn khảo nghiệm tố chất tâm lý của người tham gia, có rất nhiều tuyển thủ khi lên võ đài vì tố chất tâm lý không tốt nên không thể phát huy được thực lực vốn có, cho nên trấn an nói: “Nhị tiểu thư đừng sợ hãi, không cần bận tâm cái khác, chỉ cần đem lực chú ý đặt lên đối thủ là được. Trước hết bị đánh ngã sẽ bị tính thua.”

Khi mấy người đến hàng trước, cặp thi đấu thứ ba về cơ bản đã kết thúc, một thanh niên cường tráng bị đối thủ của mình ném từ trên đài xuống, nặng nề ngã trên bãi cát, răng cửa rớt mất hai cái, miệng đầy máu.

Cặp đấu thứ tư chuẩn bị.

Bốn phía võ đài đều để quầy binh khí, mặt trên trưng bày đủ loại binh khí, để người tham gia có thể tự do lựa chọn. Nhưng khi sử dụng không được giết chết đối thủ, một khi đã phân cao thấp phải dừng lại.

Hai đối thủ xem ra đều có võ công rất tốt, chỉ thấy hai bóng dáng từ dưới đài bay lên võ đài, mỗi người đứng một bên. Tay trống gióng lên ba tiếng, thông báo danh tính, sau đó có thể bắt đầu lựa chọn binh khí.

Một người chọn một thanh đao to dày, một người chọn một thiết chùy. Tiếng trống lại vang lên, hai người xông vào đánh nhau. Người nào cũng đều dùng toàn lực, binh khí va chạm cọ xát phát ra tia lửa, biểu tình trên mặt họ đều hung ác quyết thắng cho bằng được.

Lưu Ngoạt ở bên tai Diệp Tống tinh tế giảng giải nói: “Theo quan sát của ta, những người này đều am hiểu cận chiến, mà nhị tiểu thư lại thiên về đánh xa, coi như là có ưu thế hơn. Huống hồ người tiếp theo đấu với nhị tiểu thư, là người xếp hạng cuối cùng của năm nay, ta tin tưởng nhị tiểu thư là người văn nhã, người văn nhã như chúng ta ắt sẽ có công pháp văn nhã, không cần như bọn họ xông vào đánh đến vỡ đầu chảy máu.”

“Người xếp hạng thứ chín kia tên là Lưu Quang, là người rất chú trọng chi tiết, thường thua ở chi tiết quan trọng.” Diệp Tống nhìn Lưu Ngoạt, cười như không cười, “Có vẻ là cùng tổ tông với Lưu quân sư rồi.” Được phân cùng cặp với Lưu Quang, Diệp Tống biết ai là người đứng sau thao túng.

Lưu Ngoạt ngượng ngùng nói: “Xem ra nhị tiểu thư đã hiểu rõ họ như lòng bàn tay, Lưu mỗ không nhiều lời nữa.”

Hai người trên đài đã bị thương vô số nhưng vẫn không ai chịu thua trước. Mãnh hán kia dùng thanh đao quét ngang cánh tay đối thủ, máu tức khắc chảy ra như suối, đối thủ cũng không chịu thua, thuận tay đánh trả, đập chùy vào sau lưng mãnh hán, mãnh hán bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa ngã ra ngoài võ đài, ai ngờ còn không đợi hắn đứng vững lại, người kia đã bay tới đạp vào lưng hắn, đẩy hắn ra khỏi võ đài, ngã lên nền cát.

Tiếng trống vang lên, cặp thi đấu thứ tư kết thúc.

Lại Bộ Thượng Thư đứng lên tuyên bố: “Tuyển thủ Khánh Xuyên, Vương Đại Truy thắng.”

Phía dưới một mảnh xao động, cảm thấy tên Vương Đại Truy này của hắn cùng cái chùy trong tay càng tăng thêm sức mạnh.

Ngay sau đó Lại Bộ Thượng Thư nói: “Cặp thi đấu thứ năm chuẩn bị.” Nói xong liền mở một cuộn giấy ra, xem tên của đấu sĩ.

Đại tướng quân nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Cặp thứ năm? Cặp thứ năm không phải chỉ còn lại một người sao, chẳng lẽ lại tự đánh với chính mình?”

Lại Bộ Thượng Thư vừa thấy tên kia, mặt liền cứng dờ, không thể tin tưởng mà trừng mắt xác nhận thêm một lần, mới nói: “Cặp thứ năm, nhân sĩ Lưu Quang từ Thanh Sơn đấu với, đấu với nhân sĩ kinh thành Diệp, Diệp Diệp Tống!”

Đáp lại hắn chính là một chủ thẩm ngồi trên ghế bị ngã xuống. Đại tướng quân từ dưới đất bò dậy trừng mắt hỏi: “Ngươi nói ai?” Ông cũng không phải đầu gỗ, nhanh chóng phản ứng lại, toàn bộ kinh thành ngoại trừ Diệp Tống phủ tướng quân, còn có người nào dám cùng tên cùng họ với nhị tiểu thư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.