Tô Thần cùng Tô Tĩnh ngồi chung có chút kinh ngạc, Diệp Tu thì vô cùng bình tĩnh. Tô Tĩnh một bộ bất cần đời ngồi nghiêng ngả trên ghế, nghe thấy cái tên kia liền điều chỉnh lại tư thế, thấy phản ứng kịch liệt của Đại tướng quân, liền cười nói: “Xem ra là càng ngày càng xuất sắc.”
Tô Thần chỉ nhíu mày không nói gì, ánh mắt dừng bên ngoài võ đài, nhanh chóng bắt được thân ảnh Diệp Tống.
Lúc này Lưu Quang theo phản ứng quen thuộc bay lên võ đài. Lưu Ngoạt nói với Diệp Tống: “Nhị tiểu thư, vạn sự cẩn thận, không cần sợ mất mặt, chỉ cần ném hắn xuống là được rồi.”
Lúc này Diệp Thanh với Xuân Xuân vừa lúc đi tới, Diệp Thanh ngồi xe lăn kéo theo không ít ánh mắt. Xuân Xuân đẩy nàng đến bên cạnh võ đài, nàng cầm tay Diệp Tống, nói: “Cũng may, muội tới kịp. Nhị tỷ, người nhất định sẽ thành công.”
Diệp Tống cười với nàng rồi cũng đi lên võ đài. Nàng không có khinh công nên chống tay lên võ đài rồi đu người nhẹ nhàng nhảy lên.
Thanh y tay áo bó, đúng là cảnh đẹp trên võ đài. Tuy nàng ăn mặc trung tính, nhưng tên tiểu tử Lưu Quang đối diện vẫn không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy cái. Tự nhiên xuất hiện một cái đối thủ lại có thể khiến quan chủ thẩm hành động khác thường, chẳng lẽ là người quan trọng?
Lưu Quang là người rất thích suy nghĩ sâu xa. Dù ngươi có tốt bụng cho hắn một quả quýt, hắn cũng sẽ hoài nghi quả quýt có độc, rốt cuộc là người nào muốn giết hắn, vân vân và mây mây.
Tay trống chưa nhận được mệnh lệnh nên không dám gõ trống. Mà Đại tướng quân đang tức giận muốn lật bàn, Diệp Tu liền nói: “Cha, Hoàng Thượng đang ở đây, xem ý Hoàng Thượng thế nào đã.”
Đại tướng quân cả giận nói: “Tiểu tử nhà ngươi, vậy mà liên thủ cùng Diệp Tống lừa ta!”
Diệp Tu dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy nói: “Hài nhi chỉ là mở cửa cho nàng, còn đường đi như thế nào, nàng phải tự mình đi.”
“Ngươi biết rõ...” Biết rõ việc trở thành tướng sĩ, ra trận giết địch bảo vệ quốc gia không phải trò đùa, đó là một chuyện tàn khốc cỡ nào. Sao có thể nhẫn tâm đẩy Diệp Tống vào hố lửa!
Lại Bộ Thượng Thư bất đắc dĩ xin chỉ thị của Tô Nhược Thanh, Tô Nhược Thanh vẫn luôn nhìn Diệp Tống trên đài, nhướng mày không chút để ý mà nói: “Diệp Tống? Kia không phải là nữ nhi của Đại tướng quân Diệp Tống sao, cũng tới đây xem náo nhiệt?” Đại tướng quân vừa định tiến lên thỉnh tội, Tô Nhược Thanh liền đưa ra quyết định, “Nếu đã tới rồi, thì đánh thử xem đi.”
“Hoàng Thượng, A Tống chỉ là nữ nhân.” Đại tướng quân chưa từ bỏ ý định nói.
“Lúc trước đưa danh sách tới không thấy nói có nữ nhân.: Tô Nhược Thanh nói xong liền xoa xoa chân mày, “Có lẽ do trẫm bận trăm công ngàn việc, không nhìn kỹ tên của bọn họ. Bắt đầu đi.”
Đại tướng quân rầu rĩ không vui ngồi xuống, nhìn Diệp Tống trong sân, hận không thể ở trên người nàng đục hai lỗ.
Tô Tĩnh tấm tắc than: “Không nghĩ tới, Diệp gia tiểu thư còn có mặt này. Nếu có thể vào tam giáp, quan sử Bắc Hạ không phải sẽ vì thế mà đổi mới sao?”
Tô Thần lạnh lùng nói: “Hiền Vương đừng nói sớm, nàng ta chỉ đơn giản là tới tìm chết mà thôi.”
Tay trống gióng ba tiếng, có thể bắt đầu rồi.
Lưu Quang đi vài bước, còn khách khí ôm quyền nói: “Tại hạ Lưu Quang, là đệ nhất tiêu sư của Thanh Sơn.”
Diệp Tống không đáp lại hắn, mà quét mắt nhìn quầy binh khí nói: “Ngươi cứ tùy tiện chọn một loại bin khí cho mình đi.”
Lưu Quang sửng sốt một chút. Người luận võ trước khi đấu đều xưng tên họ, đây đã trở thành quy củ của anh hùng khắp nơi, sao Diệp Tống lại không tuân thủ quy củ, cũng quá cao ngạo rồi. Hắn nói: “Huynh đài không báo danh trước sao?”
Diệp Tống cười cười nói: “Sao, ngươi để ý à?”
Lưu Quang thận trọng gật gật đầu. Hắn để ý, để ý vô cùng. Đến lễ tiết cơ bản cũng không có, người như vậy tương lai sao có thể gánh được trọng trách?
Diệp Tống lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc ngươi có định chọn vũ khí không?”
Lưu Quang không vui nhấp môi nói: “Ngươi chọn trước đi.”
Vì thế Diệp Tống giả vờ nghiêm túc đi chọn binh khí, Lưu Quang ở bên một chú ý động thái Diệp Tống, vậy mà lại không chú tâm chọn binh khí. Bỗng nhiên khóe miệng Diệp Tống nhếch lên, hắn hoảng hốt, cảm thấy không ổn, không đợi Diệp Tống ra chiêu trước, hắn liền tay không đánh tới. Tay không đối tay không, cũng không gây nhiều thiệt hại, hắn dựa theo quyền cước đã học mà đánh.
Nhưng không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy hoa mắt, còn chưa ý thức lại đã thấy đau đớn truyền đến từ nắm tay. Hắn tập trung nhìn vào, trên mu bàn tay hiện lên một vết máu dài, lại nhìn chằm chằm Diệp Tống, không biết từ lúc nào trên tay nàng xuất hiện một sợi xích sắt. Xích sắt ở trong tay nàng linh hoạt chuyển động, giống như rồng uốn lượn, nhanh chóng trói chặt hai chân hắn, dùng sức cánh tay làm hắn ngã trên mặt đất.
Lưu Quang chưa gặp loại tình huống này bao giờ nên ra sức giãy giụa, Diệp Tống nắm lấy áo hắn, dùng lực ném ra ngoài.
Nhóm quan chủ thẩm phía trên đều xem vô cùng chăm chú. Bọn họ đối với cặp đấu này vô cùng nghiêm túc. Đặc biệt là Đại tướng quân, vô cùng khẩn trương, bàn tay bóp chặt cái bàn tựa như sắp bóp vụn nó. Tâm tình của ông phức tạp, cũng không biết bản thân muốn Diệp Tống thắng hay muốn nàng thua. Nếu thắng, có nghĩa lát nữa sẽ phải đấu tiếp, không chừng nàng lại liên tục tiến về phía trước, nhưng nếu thua, phủ tướng quân không có người thua cuộc.
Không thể không thừa nhận, Diệp Tống tiến bộ rất nhanh, đều là do Diệp Tu ngày thường chỉ đạo. Nàng có bao nhiều tiềm năng, chỉ có mình Diệp Tu biết.
Lưu Quang bị ăn vài roi liền tìm cách thăm dò động tác của Diệp Tống, tiếc rằng Diệp Tống luôn đứng phía xa tấn công, hắn không có cách nào công kích nàng, đành phải vừa trốn tránh vừa tìm cơ hội tiếp cận phản kích.
Đột nhiên Lưu Quang túm chặt một đầu roi sắt, sức lực cực lớn, Diệp Tống căn bản không thu lại được. Hắn thở hồng hộc nói: “Roi này căn bản không được trưng bày trên quầy binh khí!”
Diệp Tống bình tĩnh ứng đói: “Có quy định nào bắt buộc phải dùng binh khí ở đây sao? Không có. Có quy định không được tự mang binh khí sao? Cũng không có.”
Khi Lưu Quang đã túm được một đầu, hắn sẽ không dễ dàng dừng tay, hắn dùng tốc độ nhanh thu ngắn từng đoạn roi, tiến lại gần Diệp Tống. Diệp Tống theo nhịp mà lui về phía sau, lùi đến đường biên của võ đài, nàng đã không còn đường lui nữa. Lúc này Lưu Quang tới gần, cho rằng mình đã nắm chắc cơ hội thắng lợi liền tung quyền ra đánh.
Diệp Tống nhìn hắn cười lãnh đạm, mềm dẻo nghiêng người, quyền kia sượt qua mặt nàng, Lưu Quang cả kinh, ngay sau đó Diệp Tống thuận thế đá vào mông hắn, khiến cho hắn bị bay ra ngoài võ đài.
Tay Lưu Quang vẫn đang dính vào roi sắt nên hắn định vươn tay bám trụ vào võ đài để nhảy lên cũng không có khả năng, chỉ có thể ngã xuống.
Trận tỷ thí này, dùng thời gian ngắn nhất, thoạt nhìn cũng nhẹ nhàng nhất. Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Lưu Quang rơi trên nền cát, miệng đầy cát vàng. Diệp Tống hai tay không, đứng sừng sững, góc áo tung bay. Nàng quay đầu nhìn phía trên, sau đó hướng tay trống quơ quơ.
Tiếng trống vang lên, giải quyết dứt khoát.
Lại Bộ Thượng Thư cảm thấy không ổn lắm, quan trọng là Đại tướng quân càng không ổn hơn a, hắn run run rẩy rẩy tuyên bố: “Trận này, Diệp, Diệp Tống thắng!”
Bên dưới vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, Diệp Tống cười, sau đó nhảy xuống võ đài, đi đến bên người Lưu Quang, rút xích sắt từ trong tay hắn ra, mới rũ mắt báo danh với hắn: “Tại hạ Diệp Tống, lão nhị tướng quân phủ ở kinh thành.”
Còn lại năm người, trong đó có một người sẽ trực tiếp được lọt vào tam giáp, người này là ai, nhóm quan chủ thẩm phải thảo luận thống nhất ý kiến, phải là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong 5 cặp thi đấu kia.
Diệp Tống không quan tâm, dù sao nàng cũng đi vào từ cửa sau, trực tiếp nhảy vào tam giáp sẽ khiến lòng người không phục, hơn nữa Đại tướng quân cũng sẽ không đồng ý.
Cuối cùng người được lọt trực tiếp vào vòng trong là một nam nhân mặt lạnh. Thương pháp của hắn vô cùng tốt, khi đánh vẫn lui lại đường sống cho đối thủ, coi như là có phong độ, xuất thân thế gia võ học, tên là Trần Minh Phong.
Còn lại bốn người tiếp tục chia cặp tỉ thí.
Bốn người tiến hành rút thăm. Bọn họ đều nhường đối phương rút trước. Diệp Tống không khách khí bước lên rút một lá, cầm lên nhìn thấy tên, nhướng mày đọc: “Lý Cố.”
Người tên Lý Cố đứng ra trước một trước, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhất định phải chiến thắng, đương nhiên không quá coi trọng chuyện Diệp Tống đi cửa sau.
Cặp còn lại chính là Vương Đại Truy cùng một đối thủ khác.
Trận tỷ thí tiếp theo được tổ chức vào ba ngày sau. Mọi người lần lượt đi ra khỏi thao trường, Diệp Tống đẩy Diệp Thanh tụ họp cùng nhóm Lưu Ngoạt. Lưu Ngoạt lại bắt đầu lải nhải còn mang theo chút lo lắng: “Nhị tiểu thư, Lý Cố này chuyên sử dụng song kiếm, kiếm pháp âm ngoan độc ác, người phải vô cùng cẩn thận. Nhìn ra được hắn là người cao ngạo không ai bì nổi. Còn có xuất thân của hắn...”
“Nhị công tử của Lý Thừa Tướng, thân đệ đệ của đương kim Quý Phi đúng không?” Diệp Tống liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn ngượng ngùng ngậm miệng, Diệp Tống liền tiếp tục nói, “Đi, đi uống rượu.”
Đoàn người đi tới tửu quán, bày hai bàn rượu thịt bắt đầu ăn. Đừng tưởng cái gì mà thiên kim quý gia, đến Diệp Thanh cũng đang phồng miệng vừa ăn vừa cười to. Quý Cùng tương đối tri kỷ, sợ nàng uống không được rượu mạnh liền bảo chủ quán đổi thành nước lọc cho nàng.
Diệp Tống thấy vậy, cười như không cười vỗ bả vai Quý Cùng: “Huynh đệ, tốt nhất nên chết tâm đi, trong lòng nàng đã có người khác.”
“Là ai?” Quý Cùng hỏi ngược lại, lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác không thích hợp, vội vàng sửa lại, có chút mất mát, “Tam tiểu thư lớn lên đáng yêu, chắc chắn được không ít nam nhân yêu thích.”
“Mặc kệ có bao nhiêu người thích, quan trọng là nàng cũng phải thích nam nhân kia mới được.” Đúng lúc ngước mắt nhìn thoáng qua cửa sổ thấy một bóng dáng cao lớn, Quy Dĩ mặt không biểu tình đứng trên cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy xuống đi tới. Diệp Tống bĩu môi, “Thấy không, đầu gỗ tới.”
Diệp Thanh còn đang ăn một mồm thịt to, uống, nghe Diệp Tống cười tủm tỉm nói với Quy Dĩ: “A, Quy Dĩ tới a.”
Diệp Thanh thình lình bị sặc, liều mạng nuốt xuống nhưng bị nghẹn lại, gấp gáp vỗ ngực. Quy Dĩ vẫn như cũ là mặt không biểu tình, đưa một chén nước cho nàng uống xong, lúc này mới giảm bớt, chỉ là thoắt cái mặt đã đỏ ửng.
Quý Cùng vừa thấy phản ứng này của Diệp Thanh liền hiểu rõ.
Đối mặt với người mình thích, luôn rất chú trọng tới hình tượng của mình.
Diệp Thanh xấu hổ hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Quy Dĩ nhìn thoáng qua Diệp Tống, an tĩnh nói: “Đại tướng quân đang tìm nhị tiểu thư và tam tiểu thư khắp nơi, vệ tướng quân đang tìm cách để Đại tướng quân hết giận. Chủ tử bảo ta tới tìm hai vị.”
“Tô công tử cũng tới?” Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi.
Hết chương 128
Quàng thượng đúng là tạo điều kiện cho chị đủ đường luôn. Chị thích làm gì thì mình tạo điều kiện cho chị làm cái đó. Chịu thật sự =)))))