“Sườn núi mười dặm?” Tô Tĩnh sửng sốt một chút. “Nghe nói nơi đó có sơn tặc a. Như vậy đi, ngươi ở đây chờ, khi nào vệ tướng quân từ trong cũng đi ra ngươi liền đi nói cho hắn, bảo hắn mang binh đi sườn núi mười dặm diệt thổ phỉ, bảo nhị tiểu thư đang ở đó, được không? Hiện tại không cần nói cho ai, bằng không tỷ tỷ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, biết chưa?”
Bánh Bao nghe xong hỏi: “Ngươi sẽ đi giúp tỷ tỷ sao?”
Tô Tĩnh chớp chớp mắt, thần thái thật sự không khác Diệp Tống lắm nói: “Xem tâm tình.” Dứt lời liền hướng về phía Diệp Tống mà đi, hắn đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi đâu.
Theo Tô Tĩnh dự đoán, chờ đến khi Diệp Tu ra khỏi cung có lẽ cũng đã là chạng vạng. Lời nói của xa phu lúc ở thao trường lọt vào tai hắn, hắn cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, chẳng qua nếu để Diệp Tống đơn độc rời đi, nàng lại vừa mới chiến đấu đã tiêu hao hết thể lực, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Diệp Tống, cứu Diệp Thanh ra, nhân tiện tiêu diệt thổ phỉ, cũng coi như giúp Diệp Tống lập công đầu.
Hắn cứ vậy mà quyết định, cũng có chút khó chịu với chính bản thân mình, sao còn quan tâm đến nàng như vậy. Chẳng lẽ chỉ bởi vì cùng nhau đi dạo thanh lâu vài lần liền sinh ra tình huynh đề buồn cười kia sao? Hắn quan tâm nàng, là vì cảm thấy nàng là một người hai mặt, lúc thấy nàng là con người rất chân thành lại phát hiện ra nàng cùng đại ca của mình có tư tình, ngươi nói xem có buồn cười hay không?
Có lẽ Diệp Tu chậm chạp không tự mình phái binh tới diệt hỉ có lẽ cũng tồn tại tâm tư này. Chờ Diệp Tống đoạt được Võ Trạng Nguyên sẽ đưa nàng đi lập công.
Lúc Tô Tĩnh đến sườn núi ngoại ô, dưới chân núi có một con ngựa bị buộc dưới gốc cây chính là con ngựa của Diệp Tống, không an phận đi vòng quanh thân cây, hiển nhiên cũng cảm thấy Diệp Tống đi một mình vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Diệp Tống giống như một mãng phủ, chỉ lo lắng mà tiến thẳng lên đỉnh núi không chút suy nghĩ. Trong lòng nàng sợ hãi, sợ chỉ cần mình muộn nửa khắc sẽ khiến cho Diệp Thanh và Xuân Xuân rơi vào vạn kiếp bất phục.
Mà sơn tặc ở đây sở dĩ quan binh nhiều lần diệt mà không thành công, không chỉ bởi rừng cây rậm rạp thích hợp phục kích, mà địa hình này cũng là dễ thủ khó công. Sơn tặc vô cùng giảo hoạt, cách một đoạn lại có một trạm gác, giám thị nhất cử nhất động trên núi.
Diệp Tống vừa vào núi đã rơi vào ánh mắt của bọn chúng.
Thủ lĩnh sơn tặc có lệnh, một khi Diệp Tống vào núi liền giết không tha. Bọn họ đã có bức họa của Diệp Tống, bao gồm cách ăn mặc và vũ khí đều viết rất rõ ràng. Chỉ cần Diệp Tống vừa xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ nhận ra.
Tô Tĩnh bất động thanh sắc đi theo phía sau Diệp Tống, giúp nàng giải quyết trạm gác bốn phía.
Đến giữa sườn núi, trong lùm cây có ba người ẩn nấp, đồng thời kéo cung tiễn, mũi tên kịch độc nhắm thẳng Diệp Tống. Trong rừng cây gió thổi khiến lá cây rung động soàn soạt, Diệp Tống rốt cuộc cũng dừng bước, nhìn khắp bốn phía, cảm giác không thích hợp.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cả ba mũi tên cùng phóng ra, Tô Tĩnh không kịp giải quyết ba tên kia, lập tức nhào tới, Diệp Tống quay đầu lại thình lình đối mặt với Tô Tĩnh rồi ngã xuống đất. Nàng không kịp kinh ngạc, Tô Tĩnh nhanh chóng lăn sang bên cạnh. Lăn hai vòng, trên người đều dính đầy lá rụng, Diệp Tống nằm trên người hắn, nhìn vê phía mặt đất vừa rồi có ba mũi tên cắm thẳng xuống. ngay sau đó Tô Tĩnh rút ba mũi tên kia ra, chặt đứt chỉ giữ lại đầu mũi tên, dùng lực đạo phi mũi tên thẳng tới hướng ba người kia đang ẩn nấp.
Ba tên kia kêu lên một tiếng rồi ngã từ trên cây xuống đất, tắt thở.
Diệp Tống không nhịn được thở dốc, nàng không có nội công, hô hấp bởi vì mất sức mà trở nên dồn dập. So sánh với người đang bị đè phía dưới là Tô Tĩnh thì yên lặng hơn nhiều.
Thật lâu sau, trong không khí thoang thoảng mùi hoa mai. Giờ đã là mùa hè, hoa mai sớm đã tàn.
Nhưng trên người Tô Tĩnh lúc nào cũng có.
Có đôi khi vẻ mặt của hắn khiến cho người ta có cảm giác như đang mùa đông. Giống như lúc sinh thần ở phủ Hiền Vương, trong viện hoa mai rào rạt, trên mặt đất rụng đầy cánh hoa trắng như tuyết. Nhóm trẻ con vui đùa náo nhiệt xuyên qua lùm cây đã là chuyện của quá khứ.
Trên mặt Diệp Tống có vài vết máu, vậy mà lại khiến Tô Tĩnh nổi lên xúc động. Diệp Tống giật giật khóe miệng, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nếu biết đối phương muốn nhắm vào ngươi, vậy mà ngươi định cứ lỗ mãng hấp tấp mà xông lên núi, không thèm thăm dò kĩ càng, không màng nguy hiểm như vậy sao?” Tô Tĩnh hỏi lại, “Ngươi không biết bọn họ muốn dồn ngươi vào chỗ chết sao? Từ trước đến nay chưa từng thấy Diệp Tống ngu xuẩn như vậy.”
Diệp Tống trầm mặc, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại nói: “Biết, nhưng không nghĩ được nhiều như vậy. Ngươi cũng biết, A Thanh vì ta nên mới mất đi hai chân, nàng không thể mất thêm gì nữa. Nếu không, cả đời này ta cũng không trả được.”
Hắn hiểu. Có lẽ chỉ có hắn mới hiểu.
Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, buổi tối hôm Diệp Thanh bị gãy chân, Diệp Tống có bao nhiêu bất lực cùng điên cuồng. Nói không rõ rốt cuộc là tâm tình gì nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cũng là bởi vì như vậy, hắn mới tới đây.
Diệp Tống đột nhiên hỏi: “Tô Tĩnh, ngươi sẽ giúp ta sao?”
Tô Tĩnh ngẩn ra, sau đó cười, vươn tay chế trụ eo Diệp Tống, như có như không ôm nàng, an ủi vỗ vỗ sau lưng nàng nói: “Ngươi nghĩ sao, tưởng ta tới xem náo nhiệt à? Nơi này có sơn tặc, muốn xem náo nhiệt cũng không thể tùy tiện a. Lên.”
Diệp Tống nghe vậy cũng nở nụ cười, chậm rãi ngồi dậy, hai người đối mặt nhau, tươi đẹp như lúc ban đầu, Tô Tĩnh nhìn có chút thất thần. Diệp Tống vào thẳng chủ đề hỏi: “Hiện tại chúng ta phải làm thế nào để lên núi?”
Tô Tĩnh việc nào ra việc đó, nghiêm túc nói: “Ta nói trước cho ngươi biết, dù ta có tới giúp ngươi cũng không có nghĩa là ta đã cùng ngươi tiêu tan hiềm khích lúc trước, vẫn phải tính cho rõ ràng.”
Diệp Tống gật gật đầu: “Ta biết, chờ ta cứu được A Thanh và Xuân Xuân, ngươi nói cho ta biết ta không đúng chỗ nào, ta sẽ tận lực cho ngươi một lời giải thích.”
Tô Tĩnh nhìn nàng, đi đến cây cối lật thi thể mấy tên kia nói: “Ngươi không cảm thấy trong lòng có gì hổ thẹn sao?”
“Ai chẳng có điều hổ thẹn trong lòng”, Diệp Tống nghĩ nghĩ nói, “Nếu chuyện liên quan đến ngươi, ta không có cái gì cả.”
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh lột quần áo mấy tên kia ra rồi nhanh chóng mặc lên người. Tô Tĩnh cởi ra áo gấm màu tím, động tác ưu nhã tùy ý, giống như nơi này không phải là rừng hoang dã, mà là gian phòng thanh nhã. Hắn mặc áo lên, buộc cao tóc dài, dùng khăn vải cuốn lấy, hết thảy đều làm rất thuẩn thục. Chỉ là dù thay sang một bộ trang phục không thể bình thường hơn, nhưng gương mặt kia vẫn vô cùng quyến rũ, đôi mắt đào hoa long lanh thu hút tâm trí của người khác.
Diệp Tống trên người có thương tích, khi cởi quần áo khó tránh được động vào vết thương, nàng cũng không kiêng dè, dù sao bên trong cũng mặc trung y, lúc cởi ra, máu tươi tràn ra ngoài nhiễm đỏ một vùng áo trắng, như là đóa hoa hồng độc nhất trên núi rừng.
Tô Tĩnh nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, nhíu mày nói: “Không được, trước tiên ngươi cần phải cầm máu đã.”
Diệp Tống không thèm để ý mà cười cười nói: “Nhưng ở nơi núi rừng hoang dã này lấy đâu ra thuốc?”
Tô Tĩnh đem áo khoác tím của mình khoác lên người nàng, dắt tay nàng nói: “Đi cùng ta.” Hai người đi một vòng quanh sườn núi, Tô Tĩnh hái vài cọng thảo dược cho vào trong miệng vừa nhai vừa nói, “Lúc ta lâm vào hiểm cảnh dùng cái này có thể tạm thời cầm máu.” Nâng mắt nhìn Diệp Tống không tỏ ý kiến gì, cười, “Ngươi không tin? Vậy thử xem.”
“Lại là lúc trước khi ngươi đánh giặc trên chiến trường học được?” Diệp Tống cởi đai lưng, đưa lưng về phía Tô Tĩnh, trên da thịt trắng nõn hiện lên vết thương chồng chất, một số là vết thương cũ, một số là vết thương mới. Chỗ vai lưng bị Vương Đại Truy đánh một cú hiện lên một mảng xanh tím, nàng còn có thể vân đạm phong khinh mà trêu đùa, “Nhưng rốt cuộc cũng đã qua nhiều năm rồi, ngươi đừng có nhớ sai dược, vạn nhất không những không cầm máu được lại gây xuất huyết, ta sẽ tìm ngươi đền mạng.”
Lời nói rõ ràng không tín nhiệm hắn. Nhưng hành động thực tế lại là đối với hắn mười phạn phần tín nhiệm.
Tô Tĩnh dừng một cút, đem đống thảo dược đã nhai nát bôi lên vết thương sau lưng Diệp Tống, động tác vô cùng mềm nhẹ, trong miệng vui đùa nói: “Cùng lắm thì, ta lấy mạng đền cho ngươi. Mạng của ta chỉ là một cái mạng tiện, không đáng giá mấy đồng tiền.”
“Mệnh Hiền Vương sao có thể tiện được.” Diệp Tống dừng một chút nói, “Chỉ là ngươi tự xem nhẹ bản thân mình.”
“A, là sao?” Bôi xong rồi, ngữ khí Tô Tĩnh lại bắt đầu tùy tiện nói, “Có muốn bôi dược phía trước không, ta có thể làm cho a.”
“Không cần, ta tự mình bôi.” Diệp Tống trừng hắn một cái, vươn tay lấy dược trong tay Tô Tĩnh, bôi vào vết thương phía trước. Đã chuẩn bị tốt, nàng liền mặc quần áo vào, buộc đai lưng, mặc quần áo của tên lính gác kia bên ngoài, cũng học Tô Tĩnh cách buộc tóc, dùng mũ bố che lại. Trong tay Tô Tĩnh còn sót lại ít thuốc, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cằm Diệp Tống.
Những trạm gác ở rừng cây sở dĩ khó có thể bị phát hiện bởi trên người bọn chúng thường cắm đầy lá cây, trên mặt cũng dùng nước lá bôi xanh. Vì thế Diệp Tống và Tô Tĩnh cũng dùng cách đó, hy vọng có thể dễ dàng qua được trạm gác.
Hai người bôi mặt xanh lè xong, Diệp Tống kéo kéo góc áo nói: “Đi, chúng ta lên núi.”
Tô Tĩnh lại đưa Diệp Tống đi theo một hướng khác, hai người ở sau gốc cây chờ một lúc, rốt cuộc cũng thấy một con sơn lộc nhỏ đi ra, Tô Tĩnh ra tay cực nhanh, bắn trúng con sơn lộc kia. Sơn lộc giãy giụa vài cái, ngã xuống đất không đứng lên được nữa, Tô Tĩnh đi qua xách nó lên, sau đó mới đưa Diệp Tống lên núi nói: “Ngươi là tới giúp ta hay là muốn lên núi săn thú vậy?”
“Ta thấy ngươi cả ngày không ăn gì, cần phải bổ sung thể lực.” Tô Tĩnh nói thẳng không cố kỵ.
Diệp Tống ngẩn người nói: “Nhưng chúng ta chỉ cần chậm một nhịp, A Thanh với Xuân Xuân sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Phía trước không xa có mấy trạm gác ẩn ở sau lùm cây, Tô Tĩnh mắt rất tinh, xách đầu sơn lộc kia lên nói: “Đừng khẩn trương, đều là người một nhà.” Trạm gác thấy quần áo trên người bọn họ, liền buông xuống cảnh giác, nhảy xuống gốc cây. Tô Tĩnh ở bên tai Diệp Tống nhỏ giọng nói, “Tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, ngươi tin tưởng ta. Nam nhân chúng ta muốn khi dễ nữ nhân, thông thường đều sẽ muốn vào buổi tối, như vậy mới có không khí.”
Diệp Tống xuy một tiếng, nói: “Trời sắp tối rồi.”
“Khi đó chúng ta đã lên tới đỉnh núi.”