Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 135: Chương 135: Tam tiểu thư mất tích




Diệp Tống phỉ nhổ bỏ máu trong miệng, chậm rãi nâng nỏ lên, đặt lên hai mũi tên mộc, nói: “Đúng vậy, tướng quân phủ sẽ không có người lùi bước, nếu chỉ lấy đệ nhị hoặc đệ tam sẽ khiến người ta để ý mất mặt.” Không chỉ là tướng quân phủ, còn có Tô Nhược Thanh. Người nàng muốn chia sẻ thắng lợi nhất chính là Tô Nhược Thanh, mà trước mắt, Tô Nhược Thanh cũng đang ngồi phía trên nhìn xuống.

Diệp Tống nghiêng nghiêng đầu, có chút nịnh mà nhìn Trần Minh Quang cười nói: “Thế nào, hiện tại còn muốn đấu nưuã không, một mũi tên bắn qua có thể khiến ngươi tàn phế, đừng cho là ta không thể hạ thủ. Ở chỗ này sinh tử có số.”

Trần Minh Quang nhấp môi, Diệp Tống lại chớp chớp mắt nhìn hắn. Quả thực quá muốn mệnh mà. Tuy rằng một thân nàng đầy máu không chút mỹ cảm, nhưng cử chỉ và thần thái kia lại khiến cho biểu tình của nàng càng thêm sáng rọi, dường như cho dù cả người tắm máu vẫn có thể bình thản ung dung. Trần Minh Quang né tránh ánh mắt, Diệp Tống liền hỏi: “Ngươi muốn thành toàn cho ta, hay muốn để ta tự thành toàn cho bản thân?”

Thật lâu sau Trần Minh Quang mới mở miệng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta thành toàn cho ngươi.” Dứt lời đi tới bên cạnh võ đài, nhảy xuống, hai chân đạp lên cát vàng, giống như một thiếu niên quang minh lỗi lạc đứng trên đỉnh thiên lập địa.

Xung quanh liền vang lên tiếng reo hò. Những huynh đệ ngày thường ở cùng Diệp Tống thi nhau vừa huýt sáo vừa hô “Nhị tiểu thư giỏi lắm!”

Diệp Tống lau vết máu nơi khóe miệng, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười bình yên.

Một khắc kia, Tô Nhược Thanh mới nhẹ nhàng thở phào, trên mặt hiện lên ý cười phức tạp. Diệp Tu cũng không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng, Đại tướng quân thì tương đối kích động, trừng mắt to nhìn Diệp Tống, thở gấp gáp hỏi: “Hoàng Thượng, có thể gióng trống được chưa?”

Tô Nhược Thanh gật gật đầu: “Gióng trống đi.”

Tiếng trống vang lên cho biết trận đấu đã kết thúc. Diệp Tống đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà đạt giải nhất, Trần Minh Quang thứ hai, Vương Đại Truy thứ ba. Tô Nhược Thanh nhìn Lại Bộ Thượng Thư nói: “Đi, bảo Diệp gia nhị tiểu thư cầm thứ trên tay mang tới cho trẫm xem.”

Lại Bộ Thượng Thư run rẩy ngầm đi, kết quả Diệp Tống xoay người lỡ đãng mà đem nỏ nhắm ngay vào hắn, hắn sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống. Nghe xong lời hắn nói, nàng mới thoải mái đưa nỏ cho hắn giao lên.

Lại Bộ Thượng Thư truyền lại ý chỉ của Hoàng Thượng, võ chiêu kết thúc, tam giáp đợi ngày nghe phong. Mọi người bắt đầu rời khỏi thao trường, đang làm dở việc gì thì về làm nốt. Mấy vị quan chủ thẩm đi cùng Tô Nhược Thanh hồi cung, khó khăn lắm mới đi ngang qua người Diệp Tống, Tô Nhược Thanh dừng một chút, nghiêng người nhìn nàng, cười khen: “Không hổ là nữ nhi Đại tướng quân.”

Cũng không hổ là nữ nhân của Tô Nhược Thanh hắn.

Diệp Tống gật đầu cung tiễn. Lúc mọi người đã đi rồi, nàng ngẩng đầu lên đột nhiên thấy một người đứng trước mặt. Tô Tĩnh thân tình anh tuấn, biểu tình lười nhác, nghiền ngẫm mà cười nói: “Muốn tiếp cận Hoàng Thượng cần gì phải liều mạng như vậy, ngươi nhìn ngươi xem, khiến cho mình đầy vết thương. Rõ ràng chỉ cần tiến cung là được rồi.”

Diệp Tống cười lạnh một tiếng, xoay người xuống đài nói: “Ta không nhớ rõ bản thân đã chọc ngươi chỗ nào, nếu ngươi không quen nhìn thì chỉ cần tránh xa là được. Ta và ngươi, nước sông không phạm nước giếng.”

Tô Tĩnh nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng tràn lên một cảm xúc phức tạp không rõ là gì, nói: “Rõ ràng là ngươi có thể giải thích với ta.”

Diệp Tống nghiêng đầu, nhếch khóe miệng, cười nhạt nói: “Ngươi cũng không nói cho ta biết rốt cuộc ta đã chọc ngươi chỗ nào, sao ta có thể biết đường mà giải thích cho ngươi? Bất qua ta cũng không đoạt người ngươi thích, không trộm tài sản của ngươi, ta cảm thấy bản thân không làm gì ngươi nên cũng không cần phải giải thích.”

Lưu Ngoạt đi lên, nhìn Tô Tĩnh lịch sự cười sau đó kéo Diệp Tống sang một bên, Quý gia huynh đệ cũng đi lên hỏi: “Thương thế của nhị tiểu thư có sao không?”

Diệp Tống cười cười, sửa lại tóc tai, Lưu Ngoạt không e dè mà đưa trâm gỗ của mình cho nàng dùng, nàng vừa cài tóc vừa nói: “Vết thương nhỏ thế này, vẫn chưa chết được. Huống hồ, ý chí muốn sống của ta rất mạnh.”

Lưu Ngoạt lộ vẻ vui sướng nói: “Lưu mỗ biết một khi nhị tiểu thư ra tay, nhất định có thể thành công.”

“Hừ”, Diệp Tống cười, “Xem ngươi trong khoảng thời gian này cũng không tìm cách hố ta tí nào, khi khác sẽ mời ngươi uống rượu.”

Lưu Ngoạt cười tủm tỉm xòe tay: “Nhị tiểu thư, mười lượng bạc.”

Diệp Tống nhướng mày, không tỏ ý kiến. Đúng lúc Trần Minh Quang đi ra, Lưu Ngoạt chỉ vào hắn nói: “Lúc trước không phải đã nói, Lưu mỗ cùng nhị tiểu thư đánh cuộc mười lượng bạc, nhị tiểu thư chỉ cần cười với họ Trần kia một cái, đảm bảo hắn sẽ mặt đỏ tới tai. Sự thật chứng minh, Lưu mỗ thắng, nhị tiểu thư đã đánh cuộc thì phải chịu thua.

Lời này lọt vào lỗ tai Trần Minh Quang, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Ngoạt, đuôi mắt đảo qua người Diệp Tống, mặt lập tức lại đỏ khiến người xung quanh cười ha ha. Trần Minh Quang mặt xám xịt nhanh chóng rời khỏi.

Diệp Tống nhìn xung quanh bốn phía, rốt cuộc nhớ tới cái gì nói: “Có nhìn thấy Diệp Thanh không?”

Nàng nhắc mọi người mới nhớ, trận đấu quan trọng thế này tam tiểu thư nhất định sẽ tới, chỉ là từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cũng không thấy Diệp Thanh đâu, đều lắc đầu.

Đoàn người đang định đi ra khỏi thao trường, không nghĩ tới cửa đã xảy ra rối loạn. Mấy binh lính đang ngăn cản một người đội mũ, thấy Diệp Tống ra, như được đại xá, cả kinh kêu lên: “Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Tiểu nhân là xa phu của tam tiểu thư!”

Diệp Tống cản lại binh lính, mày nhảy dựng hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này, A Thanh đâu?”

Xa phu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhăn mặt nói: “Tam tiểu thư, tam tiểu thư lúc đi qua con đường vẫn từng đi, đã không thấy nữa.”

Diệp Tống nâng cao giọng: “Sao có thể không thấy? Sao bây giờ ngươi mới nói?”

Xa phu nói: “Tiểu nhân đã đợi ở đây rất lâu rồi, nhưng quan gia không cho tiểu nhân tiến vào thông báo. Mới vừa rồi thấy Đại tướng quân từ bên trong đi ra, tiểu nhân cũng không dám chống đối đi lên, chỉ có thể ở đây chờ nhị tiểu thư. Tam tiểu thư nói muốn nhanh tới nên bảo tiểu nhân đi đường tắt, kết quả đi được nửa đường không biết sao tiểu nhân liền hôn mê, lúc tỉnh lại, trong xe ngựa đã không còn ai cả!”

Diệp Tống nóng nảy, nàng lập tức xoay người đá vào mấy binh linh bên cạnh. Lưu Ngoạt vững vàng mà bình tĩnh, giữ chặt Diệp Tống nói: “Nhị tiểu thư bình tĩnh lại! Bây giờ đi tới chỗ xảy ra sự việc xem sao.”

Diệp Tống không nói một lời xoay người lên người, Quý Lâm cũng xách xa phu đi theo, mấy người thúc ngựa theo hướng xa phu chỉ mà chạy. Kết quả lúc đến chỗ kia liền thấy xe ngựa đang nghiêng một nửa xuống ruộng, ngựa đã giật khỏi dây cương không biết chạy đi chỗ nào. Toàn bộ con đường ruộng sạch sẽ, không có dấu vết gì lưu lại. Diệp Tống cưỡng bách chính mình phải bình tâm để tinh tế xem xét, nhưng cũng không phát hiện được bất cứ điều gì, hiển nhiên Lưu Ngoạt đi kiểm tra hiện trường sau một lúc lâu cũng không đưa ra được kết luận gì.

Diệp Tống hỏi xa phủ: “Ngươi bị hôn mê thế nào? Bị người đánh hay bị trúng thuốc mê?”

Xa phu đáp: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ cảm thấy trước mắt tê rần, sau đó không còn tri giác gì nữa.”

Diệp Tống tức giận một roi đem xe ngựa chia thành hai nửa. Lưu Ngoạt còn đang ở bụi cỏ ven đường tìm kiếm cũng không có kết quả. Hắn luôn có rất nhiều chủ ý, Diệp Tống liền hỏi hắn: “Bây giờ phải làm gì tiếp?

Lưu Ngoạt biểu tình nghiêm túc, nhìn xe lăn trên trần xe ngựa, suy nghĩ một lát nói: “Tiểu thư chớ hoảng, khả năng người cướp tam tiểu thư đi biết thân phận của nàng.” Tầm mắt Diệp Tống cũng dừng trên xe lăn, trên dưới kinh thành có ai lại không biết tam tiểu thư đi ra ngoài luôn treo xe lăn trên đỉnh. “Cho nên Lưu mỗ cảm thấy những người này sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt cóc tam tiểu thư, nhất định là có ý đồ gì đó. Khi chưa đạt được mục đích, tam tiểu thư sẽ tạm thời không có nguy hiểm gì. Chúng ta chi bằng cứ yên lặng chờ đợi, nhất định sẽ có người đưa yêu cầu tới.”

Lời hắn nói không phải không có lý. Nhưng Diệp Thanh đã không thể đi, hai tay trói gà không chặt, sao có thể không khiến người khác lo lắng được. Diệp Tống cắn răng hỏi: “Nếu bọn họ khi dễ A Thanh thì phải làm sao bây giờ? Mà dù cho bọn họ không thể động A Thanh thì vẫn còn có Xuân Xuân.”

Lưu Ngoạt híp híp mắt, nói: “Đó chính là tự tìm đường chết, ngu ngốc.”

Diệp Tống không thể ngồi yên chờ chết, Diệp Thanh và Xuân Xuân chỉ là hai nữ tử yếu đuối, nàng không thể nào chờ được một khắc. Nên không thèm nghỉ ngơi dù chỉ một chút, nàng cứ mang một thân đầy máu chạy khắp nơi tìm kiếm Diệp Thanh và Xuân Xuân. Chỉ cần Diệp Tống chạy trên đường cái thì người truyền tin cũng sẽ tìm được dễ dàng hơn.

Trên đường, bọn ăn mày tranh nhau bôn tẩu, có đôi khi tiểu ăn mày cũng truyền một ít tin tức không thể cho ai biết mà thu được chút tiền. Đang lúc Diệp Tống cưỡi Hách Trần chạy đi, phía trước đột nhiên xông ra một tiểu ăn mày, kia không phải là tiểu Bao tử sao.

Tiểu Bao tử đôi mắt đen láy mà sáng ngời, non nớt lớn tiếng gọi: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

Diệp Tống dừng lại, sắc mặt cố gắng không nôn nóng, tận lực hạ ngữ khí hỏi: “Bánh Bao, ngươi có việc gì sao?”

Bánh Bao vội vàng lấy từ trong vạt áo rách nát ra một phong thử, nhón chân đưa cho Diệp Tống, nói: “Đây là thủ hạ của ta thu được, hắn muốn truyền tới cho nhị tiểu thư tướng quân phủ. Ta đã ngăn lại, biết tỷ tỷ sốt ruột nên nhanh chóng đưa tới.”

Diệp Tống một bên lấy thư bên trong ra một bên hỏi: “Sao ngươi lại biết tin này là cho ta?”

“Tỷ tỷ chính là nhị tiểu thư, ta biết, hiện tại kinh thành cũng đã truyền tin năm nay tỷ tỷ đoạt được Võ Trạng Nguyên.” Bánh Bao nói, “ăn mày bọn ta tin thức rất nhanh nhạy, nếu không sẽ không thể sống sót được.”

Trên bức thư viết một câu: Muốn cứu người, mời nhị tiểu thư một mình ra sườn núi ngoại ô cách mười dặm.

Diệp Tống xem xong liền xé bức thư thành từng mảnh, phi ngựa chạy như điên ra ngoại ô, một câu cũng không nói. Nàng vừa nhìn thấy đã hiểu rõ, đối phương là hướng về phía nàng.

Tiểu Bao tử nhìn Diệp Tống cưỡi ngựa rời đi, khuôn mặt hiện ra biểu tình rối rắm. Bỗng nhiên có một người đứng trước mặt hắn, cao to, áo bào màu tím, một khuôn mặt so với nữ tử còn đẹp hơn, thanh diễm chi sắc nhìn quanh rực rỡ.

Hắn từ từ nói: “Để ta đoán thử, ngươi đang rối rắm vì không biết có nên nói tin tức trên bức thư kia cho người khác hay không?”

Bánh Bao ngơ ngác hoàn hồn lại, tràn ngập đề phòng: “Ngươi nói bậy, ta sao có thể biết nội dung trên bức thư kia được.”

Tô Tĩnh ngồi xổm xuống, buồn cười mà nhướng mày: “Ngươi vừa nói, ăn mày tin tức rất nhanh nhạy, mấy tin tức này còn không phải là chỉ là tin tức bình thường sao. Ngươi đừng vội phủ nhận, ngươi nói cho ta biết trên bức thư kia viết cái gì, ta sẽ cho ngươi cái này.” Nói xong Tô Tĩnh liền rút ra một thỏi bạc.

Tiểu Bao tử hỏi: “Ngươi là bằng hữu của tỷ tỷ hay là địch nhân?”

Tô Tĩnh cười cười, híp mắt thở dài: “Nàng không coi ta là bằng hữu, ta cũng không coi nàng là địch nhân. Nhưng ngươi cũng không muốn tỷ tỷ xinh đẹp kia một mình mạo hiểm đúng không? Nàng đi rồi có khi sẽ không về được nữa.”

Bánh Bao cân nhắc mãi cuối cùng cầm lấy thỏi bạc trên tay Tô Tĩnh nói: “Trên bức thư viết, bảo tỷ tỷ một mình ra sườn núi ngoại ô cách mười dặm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.