Diệp Thanh nhìn thấy thế nước mắt liền chảy ra, thái y nói đây là phản ứng bình thường, chỉ cần Diệp Tống cố gắng chịu được một chút là được. Quy Dĩ thi thoảng sẽ xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở tướng quân phủ, Tô Nhược Thanh không tiện ra khỏi cung nên bảo hắn tới xem xét và mang tin tức về cho Tô Nhược Thanh biết. Thấy Diệp Thanh mặt đầy lo lắng, trong khoảng thời gian này cũng không chịu ăn cơm với nghỉ ngơi cho tốt, người đã gầy đi không ít, hắn khuyên nhủ: “Ngươi không cần lo lắng, Hoàng Thượng đồng ý cho thái y thử loại thuốc này vì trước đó đã cho người khác thử trước.” Diệp Thanh vừa định há mồm nói chuyện, Quy Dĩ tựa hồ lường trước được nàng muốn nói cái gì, lại nói, “Hoàng Thượng để Nam Thị thử dược, để nàng ta phải chịu những vết thương như Diệp tiểu thư, nếu không sẽ không có hiệu quả.”
Diệp Thanh cuối cùng cũng không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, bóp bóp ngón tay, rầu rĩ nói nhỏ: “Nếu nhị tỷ vẫn không tỉnh lại, phải làm sao bây giờ?”
“Diệp tiểu thư cát nhân tự có thiên tướng.”
Tin tức Tô Thần bị tước phong hào, Nam thị bị hưu nhanh chóng truyền đi, sĩ khí của tướng quân phủ càng tăng cao. Các bá tánh trong kinh thành truyền tai nhau, thổn thức có, chế giễu cũng có. Nói Nam Xu là hồ ly tinh, cuối cùng là trứng chọi đá. Nếu muốn bay lên biến thành phượng hoàng nên chờ kiếp sau đi.
Bởi vì thân thể Diệp Tống nóng như lửa đốt, nửa đêm Diệp Thanh cùng nha hoàn đều thủ bên người nàng, sau nửa đêm nhiệt độ trên cơ thể nàng mới giảm một chút. Tối nay Tô Tĩnh cũng thức thời mà không tới. Nhưng ngày hôm sau nữa, chờ người của Thanh Hải viện đều ngủ hết, hắn ta lại tới.
Tô Tĩnh đứng dựa bên cửa sổ một lúc lâu, dưới ánh nến nhàn nhạt, sắc mắt Diệp Tống vẫn tái nhợt nhưng so với lúc trước đã khá hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn luôn luôn an tĩnh. Có vẻ như ngửi được hơi thở trên người Tô Tĩnh, mày liền như có như không nhíu lại.
Tô Tĩnh nhẹ nhàng cười hai tiếng, đi từng bước tới, rũ mắt nhìn nàng nói: “Ngươi có phải oán trách ta tối hôm qua không tới thăm ngươi đúng không? Xem ra ngươi so với ta còn nóng vội hơn.” Hắn ngồi xuống ghế để bên cạnh giường nàng, giải thích, “Tối hôm qua ở đây nhiều người, ta không tiện đến, ngoan, không cần nhíu mày.”
Nói xong liền duỗi tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán nàng.
Tô Tĩnh thanh âm ôn nhuận như mưa phùn tháng ba hỏi: “Ngươi đoán xem, tối hôm qua ta đi đâu?” Đợi nửa ngày không thấy Diệp Tống trả lời, hắn liền cười như không cười, “Ta lại đếm đến ba, nếu ngươi không trả lời ta lại...ngươi hiểu chứ. Một, hai, ba...”
Diệp Tống ở trong huyệt động phát điên đem lão thân côn lăn qua lộn lại mà đánh: “Ngươi nói xem ta có thể đi lên đánh cho tên kia một trận xong lại xuống được không? Có được hay không?”
Lão thần côn chạy vắt giò lên cổ: “Ngươi lên rồi cũng đừng mong xuống lại được. Huống hồ, dù bây giờ ngươi đi lên, sẽ có sức lực để đánh hắn sao, ai da ai da cứ kiên nhẫn, hãy tin vào nhân phẩm của tiểu tử kia.”
Diệp Tống bẻ tay kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đây tạm thời liền coi ngươi thành Tô Tĩnh mà đánh!”
Hương mai như có như không bay vào mũi, trong nội tâm nảy sinh ra một loại cảm giác kì lạ. Tô Tĩnh giữ lời hứa, cúi đầu xuống, đầu lưỡi ở cánh môi nàng nhẹ nhàng linh hoạt tách môi nàng ra, nhẹ đảo qua hàm răng, làm cả người nàng run rẩy. Nàng cắn chặt răng cũng không chịu nhả ra, Tô Tĩnh có biện pháp, tay hắn chế trụ hàm dưới nàng, nàng cảm giác hàm dưới tê dại, cứ vậy mà buông lỏng. Tô Tĩnh chớp thời cơ tiến nhập vào, tựa hồ còn phát ra tiếng cười vì mưu đồ thực hiện được.
Nếu Diệp Tống có thể cử động, nhất định sẽ bóp chết gia hỏa này. Cư nhiên biến thái đến mức tới đùa giỡn với người đang bất tỉnh.
Hắn ở trong miệng Diệp Tống lưu luyến, mút cái lưỡi nàng, bỗng nhiên đầu lưỡi thả ra, một viên thuốc ấm áp từ trong miệng Tô Tĩnh chuyển vào trong miệng Diệp Tống, Diệp Tống căn bản không thể phản ứng, mặc hắn đem viên thuốc đẩy xuống cổ họng nàng, hòa tan một lúc sau rồi nuốt xuống. Tô Tĩnh rời ra, ngón tay lau nước miếng bên môi, môi đỏ tươi đẹp ướt át, cười hề hề đê tiện nói: “Cho ngươi giải độc, thuận tiện mà thôi, không cần cảm tạ ta.”
Hắn còn muốn cùng Diệp Tống chơi thêm chút nữa, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Tô Tĩnh khẽ vuốt qua gò má Diệp Tống nói: “Thời gian không còn sớm, ta đi trước, bằng không lát nữa bị bắt, nói ta là gian phu của ngươi sẽ không tốt. Cố gắng dưỡng thương, ngày mai ta lại đến.”
Còn có ngày mai...Chỉ cần Diệp Tống một ngày còn chưa tỉnh lại, sẽ còn có ngày mai, ngày kia...
Hắn thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có người đẩy cửa tiến vào. Lúc này cửa sổ bên kia lại giật giật, một bóng người cũng nhảy qua cửa sổ tiến vào. Lần sau có lẽ nên chắn một phiến đá lên cửa sổ phòng nàng.
Người tới trên người tràn ngập hơi thở lạnh lùng, kết hợp với không khí lạnh ban đêm. Hắn đứng ở mép giường nhìn một lúc lâu, hai mắt gắt gao khóa chặt khuôn mặt Diệp Tống, Diệp Tống hiện tại cùng Diệp Tống trong đầu hắn giống như hai người khác nhau. Diệp Tống trong đầu hắn luôn tràn đầy sức sống khiến lực chú ý của hắn không biết từ bao giờ đã bị hấp dẫn, nhưng hắn là một người cực kỳ tự chủ, từ khi hắn biết trong lòng Diệp Tống chứa một nam nhân khác, hắn liền không còn đủ lí trí để tin tưởng hay nhân nhượng nàng.
Hắn nói: “Nếu ngươi còn muốn khiến ta tin ngươi, muốn ta đối tốt với ngươi thì ngươi tỉnh lại đi, chứng minh là ta sai.”
Nhưng mà, Diệp Tống đã sớm khinh thường chuyện chứng minh rồi. Nàng khinh thường tín nhiệm của hắn, khinh thường hắn đối tốt với nàng.
Tô Thần bồi nàng cho đến khi trời hưng hửng sáng mới đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, lúc Diệp Thanh lau người cho Diệp Tống, thân thể của nàng vẫn còn hơi ấm nhưng lại không thấy có hô hấp.
Chậu nước liền rơi xuống, tướng quân phủ đại loạn.
Thái y tiến lên kiểm tra, phát hiện không có bất kì dị trạng gì. Khả năng duy nhất chính là phương thuốc mới đã thất bại.
Diệp Thanh sắc mặt trắng bệch, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, phân phó Xuân Xuân: “Mau, mau...Đi tìm Tô Nhược Thanh...Đi tìm đầu gỗ...”
Ngày hôm nay chưa kịp lâm triều, Tô Nhược Thanh đã vội vàng chạy tới Thanh Hải viện, nhìn thấy Diệp Thanh như phát điên nắm lấy quần áo thái y kêu gào muốn bọn họ đền mạng. Thần sắc thái y đều suy sụp uể oải, bận rộn lâu như vậy cuối cùng lại thất bại trong gang tấc không nói, mạng của bọn họ có thể giữ lại được hay không cũng không biết nữa.
“Các ngươi trả lại nhị tỷ cho ta! Trả nhị tỷ cho ta!” Diệp Thanh liều mạng muốn đứng lên, định đi lấy con dao gọt hoa quả, “Một đám lang băm! Phế vật!”
Quy Dĩ đi vào ôm lấy nàng, đẩy nàng ngồi lại lên xe lăn. Diệp Thanh ngẩng đầu vừa nhìn thấy Quy Dĩ, giống như hài tử lạc đường ủy khuất, vòng tay ôm lấy eo hắn khóc rống lên.
Tô Nhược Thanh đi vào giường Diệp Tống, nhìn nàng ngủ an tĩnh khiến hắn cũng không đành lòng đi quấy rầy. Nhưng bàn tay hắn vươn ra thăm dò hô hấp Diệp Tống, dù cực lực khống chế cũng không nhịn được run rẩy, phát tiết tâm tình của hắn.
Diệp Tống thật sự đã không còn hô hấp.
Một khắc kia, tay hắt đột nhiên rũ xuống, cúi đầu, nghiêng thân chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt đã tái nhợt.
Diệp Thanh khóc càng ngày càng thảm thiết, nhóm thái y run sợ quỳ xuống, người đi đầu run rẩy nói: “Hoàng Thượng...theo lý thuyết, dược hiệu vào mấy đêm trước cũng đã ổn định, thân thể Diệp tiểu thư cũng đã hồi phục lại như cũ, không có lí do gì sẽ...”
Hắn là Hoàng Đế, là ngôi cửu ngũ chí tôn của Bắc Hạ quốc. Từ khi bước lên long ỷ cao cao tại thượng ngày đó, hắn biết sẽ không thể là chính hắn được nữa..
Cho tới nay, Tô Nhược Thanh đều che giấu cảm xúc của mình rất tốt, che giấu tâm tình, che giấu hỉ nộ, bởi vì đó mới là khuôn mặt tự vệ cơ bản nhất của hoàng đế. Hậu cung có rất nhiều nữ nhân vì liên hôn chính trị mà cưới vào, nhưng đều không phải người hắn yêu.
Ai cũng nói hậu cung của hoàng đế có 3000 giai lệ đẹp không sao tả xiết, diễm phúc không cạn, chỉ là không ở trong đó, nên mới không hiểu đó chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
Hắn cùng Diệp Tống, tình cờ gặp gỡ. Trời cao chiếu cố hắn, liên tục để hắn gặp nàng hết lần này đến lần khác, rồi lại tàn nhẫn, vào lúc hắn sinh ra quyến luyến, đem đoạn tình cảm kia rút sạch ra khỏi trái tim hắn, sau đó huyết nhục mơ hồ.
Đó là nữ nhân của đệ đệ hắn, hắn mạo hiểm thiên hạ to lớn sơ suất yêu nữ nhân của đệ đệ hắn. hắn không có lúc nào là không ghen ghét, không có lúc nào là không chờ đợi, chờ đợi nàng tự do.
Chờ tới bây giờ vậy mà lại thành kết quả như thế này, rốt cuộc phải tính là gì? Là hoàn toàn không có, hay là hoàn toàn tự do?
A Tống, nàng là một kẻ lửa đảo.
Nàng đã nói sẽ không phản bội ta, vậy mà chính nàng lại ruồng bỏ ta.
Tô Nhược Thanh buông xuống đôi mắt đong đầy nước mắt đã sắp trào ra, nhẹ nhàng cúi xuống bên tai nàng, thấp giọng nói: “Nếu đây là điều nàng muốn, ta sẽ thành toàn cho nàng. Mặc kệ nàng lựa chọn thế nào, ta đều sẽ thành toàn cho nàng.”
Tay Diệp Tống đang để dưới chăn, đầu ngón tay nhẹ nhàng giật giật, chậm rãi khôi phục tri giác. Sau đó cảm giác trên người nóng rất đau đớn, còn có lời nói của Tô Nhược Thanh. Thanh âm của hắn thực ôn nhu, nhưng lại giống một lưỡi dao mỏng, cứa vào lòng nàng, không hề dễ chịu hơn đau đớn trên cơ thể. Nàng cố gắng cử động tay, vươn ra ngoài chăn, nhẹ nhàng đặt lên tay Tô Nhược Thanh.
Tay nàng ấm áp, tay Tô Nhược Thanh lại lạnh lẽo.
Một khắc kia, cả người Tô Nhược Thanh cứng đờ.
Diệp Tống gian nan bỏ tay mình vào trong tay hắn. Vẫn nhắm mắt như cũ nhưng khóe miệng lại hơi giơ lên, thanh âm khàn khàn, như là cửu biệt gặp lại: “Ta còn chưa có chết đâu, sao huynh lại như sắp khóc thế kia.”
Tức khắc, mọi người trong phòng đều sửng sốt, tiện đà lấy lại tinh thần, lộ ra biểu tình vô cùng sung sướng.
Tô Nhược Thanh nắm chặt tay nàng.
Thật lâu sau, nàng mới mở to mắt, trong mắt trong trẻo vô cùng, trên cánh tay đều quấn đầy băng vải, Tô Nhược Thanh không cho nàng đồng, nhưng nàng kiên trì nâng lên, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt Tô Nhược Thanh, lại nói: “Khóc lớn tiếng như vậy, ồn muốn chết.”
Những lời này hiển nhiên là nói cho Diệp Thanh nghe. Diệp Thanh lau nước mắt, nở nụ cười, nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài nói; “Được rồi, được rồi, là chúng ta nóng nảy, hiện ta đều đi ra ngoài cả đi.”
Cả Diệp Tu cùng Đại tướng quân cũng bị Diệp Thanh kéo ra ngoài. Đại tướng quân là người thần kinh thô, chỉ cần nữ nhi tưởng đã mất lại sống lại được, ông đều cao hứng, chỉ là Tô Nhược Thanh là hoàng đế, hoàng đế đáng lý nên để người thần tử như ông cùng Diệp Tống nói chuyện trước mới phải. Nhưng Diệp Tu lại khác, tâm tư Diệp Tu càng thêm tinh tế.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách hết thảy ổn ào bên ngoài.
Diệp Tống xê dịch thân thể, đầu gối lên chân Tô Nhược Thanh nói: “Mặc kệ ta thống khổ thế nào, cuối cùng ta vẫn lựa chọn trở về. Ánh mắt đầu tiên có thể thấy huynh, thật cao hứng a.” Trải qua mấy ngày này luôn có người thay phiên nói chuyện bên tai nàng, buổi tối còn có lưu manh tới phòng nàng, nàng bừng bừng khí thế rốt cuộc quyết định phải quay về. Chẳng qua, lúc lão thân côn đưa nàng nhập vào thân thể, tạm thời phong bế hết cảm giác của nàng, chờ đến khi hồn phách cùng thân thể dung hợp, mới chậm rãi khôi phục lại tri giác.
Nàng có chút minh bạch dụng ý của lão nhân này, bởi vì cảm giác đầu tiên nhất khi tỉnh lại đó là --- thật con mẹ nó rất đau a.
Tô Nhược Thanh rất sợ, ngay sau đó nàng sẽ nhắm hai mắt lại, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Hắn vẫn luôn nhìn vào đôi mắt nàng, vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nói: “Ta cho rằng, nàng muốn rời đi.”
Hết chương 116
- ------------------------------------------------------------------------------------------
Ta cho rằng, lão nhân gia muốn nhìn thấy.... nước mắt của Hoàng đế a =)))
Mà đây có lẽ cũng được coi là Diệp Tống đã chết, chỉ là được “buff” bất tử hồn phách nên có thể sống lại thôi. Cũng best chị nhà thật, nữ chính truyện khác được đủ loại buff bàn tay vàng, tài giỏi thông minh, đập chết tra nam tiện nữ, còn chị nhà lại được cho loại buff này, phải chăng ý của tác giả là muốn chị có một thân thể dẻo dai vững chắc, không chết được nên có thể mặc người ta giày xéo, hãm hại? Nói thật là ta méo thích cái buff này tí nào đâu nhé ><
Tô Thần - người coi như đã “giết” chị nhà một lần, chắc chắn sẽ không bao giờ được tha thứ, kể cả là do ảnh hưởng của Nam Xu.