Diệp Tống cười an bình, nhìn hắn thâm thúy nói: “Huynh là Hoàng Thượng, không cảm thấy ở nơi này không thích hợp sao?”
Tô Nhược Thanh trả lời thành thật: “Biết, nhưng là ta nhịn không được.”
“Nhược Thanh, huynh cúi đầu xuống đi.”
Tô Nhược Thanh nghe lời nàng, chậm rãi cúi đầu xuống. Diệp Tống ngẩng cằm, ở bên môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái.
Cảm tình của bọn họ vô cùng thuần túy, không có một tia tạp niệm hay lợi ích trộn lẫn trong đó.
Khi thái y tiến vào kiểm tra thân thể Diệp Tống, Tô Nhược Thanh biểu tình lãnh đạm đứng một bên. Thái y lật mắt Diệp Tống, lại xem mạch nàng nói: “Thương thế của Diệp tiểu thư về cơ bản đã ổn định, kế tiếp cần điều dưỡng cho tốt, lát nữa lão thần sẽ phối dược, đắp ngoại thương.”
Diệp Tống nhìn một vòng người vây quanh giường, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đại tướng quân có chút kích động, thiếu chút nữa lệ nóng vòng quanh, nhưng ông là một hán tử, không thể để cho ngươi khác thấy bộ dáng của mình như vậy được, cất bước hướng ra phía ngoài nói: “A Tống con nghỉ ngơi cho tốt, cha có việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa lại đến thăm con.”
Diệp Tu cũng là thập phần cảm khái, lần đầu tiên lộ ra tươi cười anh tuấn sau mấy ngày qua, đồng thời lúc này mới hiện lên vẻ mệt mỏi. Hắn nói: “Tỉnh lại thì tốt rồi.” Sau đó xoay người đối Tô Nhược Thanh nói, “Hoàng Thượng quan tâm với A Tống như vậy, vi thần vô cùng cảm kích. Mời Hoàng Thượng ra ngoài đại sảnh nghỉ ngơi.”
Tô Nhược Thanh liếc mắt nhìn Diệp Tống, sau đó liền đi ra ngoài.
Diệp Tống lúc này mới nói: “Ta đói bụng.”
Xuân Xuân cười vội vàng bưng tới một chén cháo thịt chuẩn bị cho Diệp Tống, bởi vì không biết Diệp Tống khi nào mới tỉnh lại, cho nên mỗi ngày đều hầm sẵn một nồi cháo.
Diệp Thanh tiếp nhận cháo, nức nở nói: “Để muội bón cho nhị tỷ.”
Nàng để khăn lót chỗ cằm Diệp Tống, sau đó bón cho nàng từng ngụm một. Lâu rồi không được ăn, nàng càng ăn càng đói, ăn có chút ngấu nghiến, Diệp Thanh liền oán trách nàng: “Nhị tỷ đừng nóng vội, không ai tránh với tỷ đâu.”
Diệp Tống nghiền ngẫm nói: “Dù không ai tranh, nhưng ta sợ muội rơi nước mắt vào làm hỏng hết hương vị.”
Dứt lời, nước mắt Diệp Thanh như nước vỡ bờ, khóc ròng nói: “Tỷ làm ta sợ muốn chết, tỷ biết không...”
“Biết a, ta biết”, nước mắt Diệp Tống cũng chảy ra. Mấy ngày nay nàng tuy ngủ, nhưng những lời mọi người nói, tâm sự với nàng, nàng lại không phải đã chết nên sao có thể không cảm nhận được. “Cho nên không phải ta đã trở lại sao.” Nàng nhìn Xuân Xuân bên cạnh, lại nói, “Xuân Xuân, cảm ơn ngươi.”
Một câu cảm tạ này làm Xuân Xuân không biết phải đáp lại thế nào, nàng xoắn ngón tay nói: “Chỉ cần tiểu thư tỉnh là tốt rồi, hết thảy những gì Xuân Xuân làm dều không uổng phí.”
Hiện giờ Xuân Xuân đã không thể trở về vương phủ, nàng liền lưu lại tướng quân phủ. Diệp Tống là nghĩa muội Diệp Tống, không thể hầu hạ Diệp Tống như trước, liền để Xuân Xuân làm nha hoàn bên người Diệp Tống.
Diệp Tống ăn một hơi hết hai chén cháo, toàn bộ tướng quân phủ đều thật cao hứng, thay cho âm u mấy ngày nay.
Buổi tối, Diệp Thanh cùng Xuân Xuân bồi nàng một lúc, nàng liền lên tiếng đuổi người: “Không còn sớm nữa, ta mệt rồi, muốn ngủ, các ngươi cũng trở về ngủ đi.”
Phỏng chừng hai nha đầu này đã lâu rồi không có một đêm ngon giấc, hiện tại y theo lời Diệp Tống về phòng ngủ ngon lành. Hai nha đầu vừa rời đi, nàng cố ý dặn dò không tắt đèn.
Diệp Tống nhắm hai mắt, nhàn nhã nghỉ ngơi.
Ước chửng đến nửa đêm, cửa sổ phát ra động tĩnh nhỏ, khóe môi Diệp Tống cong lên một chút, rất nhanh lại biến mất không còn dấu vết
Tô Tĩnh lén lút tiến vào, ngồi xuống mép giường, ngón tay véo véo mặt Diệp Tống, nghi hoặc hỏi: “Không phải nói là đã tỉnh rồi sao, chẳng lẽ lại ngủ rồi? Kết quả hắn véo mấy cái Diệp Tống cũng không thấy tỉnh, trong giọng nói khó nén được mất mát, “Rốt cuộc ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa?”
Vừa nói xong, Diệp Tống thỉnh lình mở mắt, Tô Tĩnh sợ tới mức rụt tay về, phảng phất như chỉ cần chậm một chút sẽ bị cắn cho một phát. Hắn lùi lại hai bước, phát hiện Diệp Tống thật sự đã tỉnh, cười đến rực rỡ lung linh, phảng phất như hoa đào nở rộ. Hắn cười xấu xa nói: “Thì ra là ngươi giả bộ ngủ, quá nghịch ngợm.”
Diệp Tống cười ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi lại đây.”
Tô Tĩnh nhướng mày, có kẻ ngốc mới đi qua, nói: “Ngươi có bản lĩnh thì lại đây.”
Ai ngờ Diệp Tống thật sự chống người dậy muốn xuống giường, Tô Tĩnh lập tức đi tới, nhẹ nhàng ấn bả vai bắt nàng nằm xuống, nhận thua nói: “Được rồi, ta lại đây.”
“Ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi.” Dứt lời, không chút khách khí mà vung quyền tới.
Đánh vào mặt hắn.
Tô Tĩnh bụm mặt không giận mà cười: “Thật là không biết ý tốt của người ta a.” Hiện tại sức lực Diệp Tống không lớn, đánh vào mặt Tô Tĩnh cũng không đau không ngứa, nhưng vì muốn Diệp Tống hả giận, hắn rất phối hợp mà rên lên một tiếng.
Diệp Tống tức giận nói: “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là tiểu nhân, lão tử phải đánh ngươi.”
Tô Tĩnh tận tình khuyên bảo mà giải thích: “Ngươi xem, nếu không phải mỗi ngày ta đều tới kích thích ngươi, ngươi có thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy sao? Ta thật sự chỉ là có ý tốt mà thôi”, vừa nói vừa đánh giá thân thể dưới chăn của Diệp Tống, ánh mắt kia nhìn phảng phất như trên người Diệp Tống không có chăn giống nhau, “Ngươi biết ta thích ngực bự, hiện tại ngươi lại gầy rồi băng bó thành như vậy, ta dù muốn làm gì cũng không lên nổi cảm giác a.”
Diệp Tống nhắm hai mắt lại, thờ phì phò nói: “Cút.”
Tô Tĩnh cười hề hề đê tiện nói: “Ta mới đến, còn muốn bồi ngươi nói chuyện. Ngươi hẳn là cũng muốn nói chuyện với ta, bằng không ngươi chờ đến đêm khuya làm gì.”
Diệp Tống: “Ta chỉ muốn đánh ngươi.”
Tô Tĩnh đuổi cũng không đi, lại ngồi ở giường nàng, chống cằm nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Nếu ngày nào đó ta thật sự muốn cưới nàng làm Vương phi, ngươi có thể giúp ta không?”
Diệp Tống mở mắt, đối diện với tầm mắt Tô Tĩnh. Ánh mắt hắn có khoảnh khắc chuyên chú, còn không đợi Diệp Tống bắt giữ, lại trở về như cũ. Diệp Tống hỏi: “Ý ngươi là hoa khôi trong thanh lâu kia?”
Tô Tĩnh đáp: “Ta sẽ không cưới nữ tử ham mê vị trí Vương phi. Có thể đưa về nhà, tất nhiên phải là người ta yêu.”
Diệp Tống cười nhạo: “Nếu ngươi muốn cưới, chẳng phải đơn giản sao, chỉ cần bảo hoàng huynh ngươi ra một đạo thánh chỉ tứ hôn là được.”
Tô Tĩnh ánh mắt uyển chuyển lại nở nụ cười: “Cái này chỉ là quy củ mà thôi.”
Thương thế của Diệp Tống dần dần khỏi hẳn, đã không cần phải quấn băng vải nữa, nhưng vẫn cần thay thuốc hàng ngày. Vết thương đầy người thoạt nhìn có chút khủng bố.
Tô Nhược Thanh cơ hồ mỗi ngày đều tới vào sau bữa tối. Hắn sẽ mang bữa khuya trong cung làm đến cho nàng, lúc đưa đến vẫn còn nóng hổi. Hắn không đi cửa chính, trực tiếp đi cửa sau tiến vào hậu viện, dù sao một hoàng đế ngày nào cũng đến tướng quân phủ cũng không tốt lắm.
Mà Diệp Tống, sau bữa tối đều cho mọi người lui ra ngoài, đây là nàng dần dần dưỡng thành thói quen yên tĩnh một đoạn thời gian. Đọc sách, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, chờ Tô Nhược Thanh.
Đêm nay, Tô Nhược Thanh mang tới đồ ngọt thanh dạm, thấy Diệp Tống mang theo ý cười trên mặt, hắn cũng bất tri bất giác nở nụ cười theo. Hắn cười rộ lên thực ấm áp, có thể khiến tâm người ta thoải mái.
Tô Nhược Thanh nắm tay Diệp Tống, nhìn những vết thương trên cánh tay của nàng, có chút thất thần. Diệp Tống nhìn theo ánh mắt hắn, trong miệng ăn đồ ngọt, ra vẻ chẳng hề để ý mà nói: “Rất khó nhìn đi, huynh ghét bỏ sao?”
Thái y cũng nói, bởi vị nàng bị thương quá sâu, thâm nhập làn da, mặc dù khỏi hẳn, nhưng vết sẹo cũng không thể ngày một ngày hai mà biến mất, khả năng sẽ vĩnh viễn gắn liền với nàng.
Nàng cũng không ghét bỏ cái dạng này. Nàng cũng từng nói qua, nàng thích nam nhân tương lai của mình sẽ không ghét bỏ vết sẹo trên người nàng. Nhưng là từ đáy lòng, kỳ thật nàng có chút sợ Tô Nhược Thanh sẽ ghét bỏ.
Có nam nhân nào không thích nữ nhân của mình làn da mịn màng như em bé đâu.
Tô Nhược Thanh nhìn những vết thương kia, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, trầm thấp nói: “Ta cũng rất đâu.”
Diệp Tống nâng đầu hắn lên, nhìn ánh mắt hắn hàm chứa đau thương, nhẹ nhỏm hắn lên, nàng liền hôn lên đôi môi lương bạc kia. Tô Nhược Thanh bất giờ, hô hấp bị đình trệ, tiện đã đỡ gáy nàng, biến bị động thành chủ động.
Sau một lát, Tô Nhược Thanh mới buông nàng ra, hai tay vòng sau cổ nhau, chóp mũi chống chóp mũi. Diệp Tống nhẹ nhàng cười. Thần thái kia, vũ mị cực kì. Trong mắt Tô Nhược Thanh dần dần nhiễm sắc thái mờ mit, hắn lần thứ hai tới gần, ôn nhu mà hôn môi.
Tiếng rên từ khóe miệng tràn ra, nhẹ nhàng nỉ non. Tô Nhược Thanh lướt qua tai nàng, nói: “Chỉ cần nàng là Diệp Tống, mặc kệ biến thành bộ dáng gì, ta đều sẽ thích.”
Nàng cười: “Nhược Thanh, đây là khuê phòng của ta.”
Tô Nhược Thanh nghe vậy hít sâu, nỗ lực bình tĩnh trở lại, đỡ nàng nằm lại xuống giường.
Kết quả Diệp Tống lại câu lấy cổ hắn kéo xuống, nhìn Tô Nhược Thanh ẩn nhẫn, nheo mắt cười, lại nói: “Chính là, ta cũng thích huynh thích ta.”
Ngón tay Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng đẩy y phục của nàng ra, không dám làm động tác quá lớn, sợ động tới miệng vết thương của nàng, liền dùng chăn gấm bọc nàng. Nàng vươn hai tay tới, ngón tay tinh tế mà linh hoạt, cởi đai lưng Tô Nhược Thanh, giúp hắn cởi áo.
Trời sáng, lúc Diệp Tống tỉnh lại hết thảy đều nguyên dạng, một chút dấu vết cũng không lưu lạ. Chỉ có cả người ê ẩm ngứa đau nói cho nàng biết đêm qua Tô Nhược Thanh và nàng đã có một thời gian vui vẻ. Nàng cũng không biết Tô Nhược Thanh rời đi lúc nào.
Mùa đông đi qua, ngoài cửa sổ cành liễu bắt đầu đâm chồi nảy lộc, sáng sớm ánh mặt trời cũng đã rực rỡ ấm áp, chiếu lên khung cửa sổ. Diệp Thanh bày biện một chậu hoa lan bên cửa sổ, lá cây ưu nhã rũ xuống, vô cùng xinh đẹp. . truyện teen hay
Diệp Tống cầm trong tay thoại bản mới nhất, cười như không cười nói: “Để hoa lan ở đó, có khi lại bị đạp hư.”
Bởi vì người qua người lại bò vào qua cửa sổ nhiều lắm.
Diệp Thanh không cho là đúng, còn cầm một cây kéo nhỏ cắt cắt tỉa tỉa nói: “Hoa lan này có chút giống nhị tỷ. Đặt ở trong phòng nhị tỷ là thích hợp nhất, sao có thể bị đạp hư được. Đầu xuân, chờ vết thương của nhị tỷ tốt hơn, thời tiết ấm áp thế này, chúng ta đi du xuân đi.”
Diệp Tống nhãn nhã lật từng trang sách đáp: “Được a.”
Hơn phân nửa thời gian của một ngày, Diệp Thanh đều ở Thanh Hải viện bồi Diệp Tống, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tâm sự. Diệp Tống ngoại trừ thời gian đọc thoại bản, còn một nửa thời gian đều lấy binh thưu ra xem, phải biết rằng tướng quân phủ không thiếu nhất chính là mấy thứ này. Đại tướng quân cùng Diệp Tu biết Diệp Tống thích cái này, phàm là có đồ tốt đều đưa tới cho nàng, Diệp Thanh đi theo học tập được không ít.
Chẳng qua mỗi người có sở thích khác nhau. Diệp Tống thích xem binh pháp, Diệp Thanh thích xem binh khí.
Diệp Thanh nói, nàng muốn bảo hộ nhị tỷ, về sau không cho bất kỳ kẻ nào tổn thương nhị tỷ.
Diệp Tống trong lòng ấm áp, cũng để kệ nàng đi.
Hết chương 117
Ờ thì, chỉ muốn thắc mắc một chút là...hai người ấy “làm” hay chỉ là “cởi áo đắp chăn tâm sự”? Tỉnh dậy người mệt mỏi, nhưng mà còn đang bị thương như thế cơ mà. Hay chỉ là như lần trước vờn nhau tí cho vui thôi =))))
Thêm nữa là, Tĩnh ca ca đêm nào cũng tới, liệu có nhìn thấy cảnh này không? Nhìn thấy rồi thì sẽ có phản ứng như nào nhỉ?