Diệp Tống chậm rì rì cười như không cười nói: “Hắn bất quá mới 4 tuổi mà thôi, phu nhân hà tất phải so đo với một tiểu hài tử?”
Hoàng thị sắc mặt phức tạp, có chút khó coi, nói ra ý đồ đến: “Không biết các vị định ở lại phủ mấy ngày?”
Diệp Tống đáp: “Còn chưa tính, phu nhân có gì muốn chỉ giáo?”
Hoàng thị cười lạnh, ánh mắt dừng ở khuôn mặt thanh lệ như phù dung của Diệp Thanh nói: “Lão gia nhà ta tuy thiện tâm, nhưng không phải kẻ ngốc. Không phải ai cũng có thể leo lên cây đại thụ này để tam đời được hóng mát, chớ nói bảy tám phòng thê thiếp chỉ có một mình Tạ Tiểu Bảo là nhi tử, một người tàn phế, tốt càng không thể kết ra trái ngọt. Ta khuyên các ngươi, tự giải quyết cho đi.”
Diệp Tống nhíu mày, còn chưa đợi nàng nói, Diệp Thanh vốn là do một tay Diệp gia dưỡng thành không phải người dễ chọc, không nhanh không chậm khẽ cười nói: “Thật không dám giấu diếm, Tạ lão gia đáng tuổi cha ta, chắc cũng chỉ có phu nhân đây mới xứng đôi với Tạ lão gia. Chẳng qua, nếu phu nhân có thể sinh được một nhi tử hiểu chuyện ngoan ngoãn như Tiểu Bảo, đâu chỉ là tam đời, mười đời đều đủ hóng mát, sẽ không đến mức có tới bảy tám phòng thê thiếp nha.”
“Ngươi!” Hoàng thị tức khắc thay đổi sắc mặt.
Diệp Tống nhướng mày nói: “Phu nhân thật đúng là không bám vào khuôn mẫu, thê thiếp bảy tám phòng kia đều đi dâng hương cho Tuyết nương, phu nhân lại rảnh rỗi tới đây mà không lộ mặt ở linh đường, không sợ Tạ lão gia và lão phu nhân không vui sao. Một khi trưởng bối không vui, vãn bối sẽ bị giáo huấn, giống như ban nãy vậy. Trượng phu mà không vui, sẽ đi yêu thương nữ nhân khác. Phu nhân không vội, ta cũng sốt ruột hộ phu nhân.”
Diệp Tống và Diệp Tống cứ một câu lại nhắc đến “Bảy tám phòng thê thiếp” làm Hoàng thị tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nửa ngày không tìm được từ để phản bác. Nàng ta hung tợn nhìn thoáng qua Tạ Tiểu Bảo đang nằm trên giường, lại trừng mắt nhìn ba người bọn họ, rồi phất khăn tay nói: “Cứ chờ xem! Tiện nhân cùng nghiệt chủng, tất cả sẽ không có được kết cục tốt!”
Tô Tĩnh thực thụ giáo, cười hì hì: “Thì ra khi nữ nhân cãi nhau là cái dạng này.”
Diệp Thanh đáp: “Đây mà tính là cãi nhau sao? Ta còn chưa nói đã đâu, mẹ nó, tiện nhân. Ta sẽ coi trọng loại người như Tạ Minh? Sẽ muốn dựa vào cây đại thụ Tạ gia để hóng mát sao? Quá buồn cười!”
Tô Tĩnh vuốt cằm, ý cười dạt dào: “Ngẫm lại, A Thanh thấy chướng mắt Tạ Minh, chẳng lẽ coi trọng nam nhân giống Quy Dĩ à?”
Diệp Thanh đột nhiên đỏ bừng mặt: “Ngươi đừng nói bậy.”
Diệp Tống tự cho là giúp đỡ Diệp Thanh nói: “Nam nhân như Quy Dĩ không kém chút nào, so với ngươi còn tốt hơn nhiều, A Thanh coi trọng Quy Dĩ có gì mất mặt?”
Diệp Thanh oán trách: “Tỷ tỷ!”
Tô Tĩnh sờ sờ cái mũi, nhíu mày: “Quy Dĩ thật sự tốt hơn ta sao? Cả ngày trưng ra cái bản mặt quan tài, chủ tử hắn nói cái gì chính là cái đó, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nói thêm, như vậy là tốt sao?”
Diệp Thanh không vui: “Nhưng hắn mang lại cảm giác an toàn lại không hoa tâm mà thành thật, tốt hơn ngươi rất nhiều!”
Lúc này trên nóc nhà, người nào đó vô ý dẫm trượt một miếng ngói, tạo ra tiếng vang rất nhỏ.
“A?” Tô Tĩnh chống cằm, hơi ngửa đầu nhìn xà nhà, khóe miệng nhếch lên, “Không biết nếu Quy Dĩ nghe ngươi khen hắn như vậy liệu có bị kích động không?” Diệp Tống cũng ngửa đầu nhìn xem, hình như đã hiểu rõ cái gì.
Diệp Thanh không hề để ý tới hắn, nhớ tới Hoàng thị, lại căm giận nói: “Hoàng thị kia nói năng quá khó nghe. Giống như ở Tạ gia này, người không mong đợi Tạ Tiểu Bảo trở về nhất chính là nàng ta, ta cảm thấy nàng ta rất đáng nghi...Ai nhị tỷ, tỷ nói xem buổi chiều nàng ta lắm miệng khiến quan phủ hiểu lầm mọi người nên bắt nhốt vào tù, có phải cố ý hay muốn che giấu chân tướng gì không.”
Nữ nhân một khi không quen nhìn một nữ nhân, nghiêm túc lên sẽ rất đáng sợ. Tội danh gì cũng có thể hợp tình hợp lý mà đổ lên đầu người khác. Chẳng qua...Diệp Tống cùng Tô Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, hình như cách nói này cũng không phải không có lý.
Pháp sư làm xong, người Tạ phủ suốt cả đêm đưa quan tài Tuyết nương táng nhập vào mộ địa Tạ gia. Đêm đen có hai phân dọa người, tiếng khóc của bọn nha hoàn càng thêm âm trầm. Nhóm tăng lữ vẫn tiếp tục tụng tiếng Phạn đi trước ra cửa lớn, mấy nha hoàn đuổi kịp theo sau, một bên khóc, một bên trải tiền giấy, bốn gia đinh nâng quan tài chậm rãi đi ra từ linh đường, theo sau có thêm mấy nha hoàn, có thể thấy những người này không ai thật lòng khổ sở mà khóc, cảm giác như loại chuyện khóc lóc này giống như khổ sai thì đúng hơn.
Tạ Minh muốn đuổi theo nhưng lại bị mấy thiếp thất nhát gan và lão thái thái giữ lại, Hoàng thị mặc kệ chuyện này nên chỉ có từ nhị phu nhân và mấy thiếp thất khác đi cùng với Tạ Minh.
Diệp Tống nói bóng gió cố ý hỏi thăm một chút vì sao Hoàng thị lại chán ghét Tuyết nương và Tạ Tiểu Bảo. Từ trong miệng một nha hoàn biết được, lúc trước vốn dĩ là Hoàng thị có hỉ, nhưng sau đó lại bị đẻ non. Mà cùng ngày nàng ta sinh non, Tuyết nương lại được cưới vào phủ, Hoàng thị là người cực kì ghen tị, cho rằng Tuyết nương chính là người khắc chết hài tử nàng ta. Toàn phủ đều biết nàng ta hận Tuyết nương, thường xuyên ác khẩu không phải không biết, chẳng qua niệm tình nàng ta là thê tử kết tóc của Tạ Minh, năm đó nhà mẹ đẻ nàng ta cũng có ơn trợ giúp Tạ phủ, lão phu nhân mới luôn luôn khoan thứ nàng ta, chỉ cần nàng ta không phạm tội gì lớn.
Lần này Tuyết nương vừa chết, Tiểu Bảo liền trở thành hài tử không có mẹ. Hoàng thị chính là người thứ nhất vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Cho nên trong phủ hơn một nửa người đều lén phỏng đoán, Tuyết nương liệu có phải bị Hoàng thị hại chết hay không
Tạ Minh dù không nói gì nhưng kỳ thật cả hắn và lão phu nhân đều hoài nghi Hoàng thị. Lúc Lưu bộ khoái tới nhà tra tìm manh mối, Tạ Minh còn cố ý nhắc tới Hoàng thị, lão phu nhân nhờ Lưu bộ khoái tra xét phòng Hoàng thị, nhưng không phát hiện được bất kì dấu vết gì.
Nếu một nữ nhân chưa từng giết người lần nào lại giết người, nàng ta nhất định sẽ cảm thấy hoảng loạn cùng sỡ hãi, một khi loạn sẽ lộ ra dấu vết. Lưu bộ khoái không tra được manh mối, hoặc là do Hoàng thị che giấu quá sâu, hoặc căn bản là nàng ta không làm. Diệp Tống trong đầu nhanh chóng quét qua một lần, nếu án hài tử mất tích trong thành có liên quan tới nàng ta, thứ nhất là vì nàng ta từng mất đi hài tử nên nhất định có động cơ, thứ hai là việc có vài hài tử mất tích không rõ chứng minh nàng ta đã phạm án rất nhiều lần, như vậy có thể biết cách che giấu bản thân cũng không chừng.
Chính vì nghĩ như vậy, Tô Tĩnh hỏi: “Chúng ta có cần đi ra mộ địa nhìn thử không?”
Diệp Tống phục hồi tinh thần lại, còn không đợi nàng trả lời, Tô Tĩnh lại đẩy nhẹ nàng một cái, ý bảo nàng nghiêng đầu nhìn sang bên trái. Lúc này mọi người đều vội vàng đưa tiễn, căn bản không chú ý tới nàng ta, nàng ta trang điểm rất tốt không quá lộng lẫy, vội vội vàng vàng đi ra từ cửa hông.
Khóe miệng Diệp Tống nhếch lên một mạt cười nói: “Ý ngươi là đi bên kia?”
Tô Tĩnh cũng không trả lời. Cả hai đều bất động thanh sắc rời khỏi tầm mắt mọi người, không hẹn mà cùng hướng về phía cửa hông. Hoàng thị quả nhiên tử cửa hông đi ra.
Nửa đêm nửa hôm, một nữ nhân như nàng ta ra ngoài làm gì?
Diệp Tống sở dĩ yên tâm để Diệp Thanh một mình lưu lại trong sương phòng vì nàng cũng xác định có người âm thầm bảo hộ. Thấy Hoàng thị đóng cửa hông, Tô Tĩnh dắt tay Diệp Tống, tay còn lại ôm eo nàng, lấy đà bay ra khỏi tường viện, vững chắc đáp xuống mặt đất.
Hai người thấy Hoàng thị rẽ vào ngõ nhỏ, liền nhanh chóng đuổi theo. Diệp Tống bỗng nhiên hỏi: “Quy Dĩ tới thật sao? Ngươi phát hiện ra lúc nào?”
Tô Tĩnh hừ một tiếng: “Đại ca ta là người nghi thần nghi quỷ, Quy Dĩ không tới mới lạ. Lúc ra khỏi kinh thành ta mới phát hiện.” Hắn nghiêng người liếc nhìn Diệp Tống một cái, “Hắn hẳn là sợ ta đem ngươi ăn mất. Bắc Hạ keo kiệt nhất nam nhân, chỉ sợ cũng là hắn.”
Diệp Tống đột nhiên cười, giống như khoảng khắc pháo hoa, phồn hoa hoảng thế, Tô Tĩnh nhìn đến ngơ ngẩn. Nàng chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu như vậy. Diệp Tống nói: “Có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Tô Nhược Thanh keo kiệt, trong mắt ta cũng rất tốt.”
“Thích.” Từ kẽ răng Tô Tĩnh tràn ra một tiếng khinh thường.
Hoàng thị không hề chú ý tới Tô Tĩnh và Diệp Tống phía sau. Bỗng nhiên nàng ta quẹo vào một ngõ nhỏ, ngó trái ngó phải, Tô Tĩnh ép Diệp Tống cùng nhau dán vào tường, Hoàng thị thấy không có người mới gõ cửa, rất nhanh có người tới mở cửa cho nàng ta đi vào.
Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh hỏi: “Còn có đồng lõa?”
Tô Tĩnh nhún nhún vai: “Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Vì thế hai người nhẹ nhàng tiến đến, bên trong truyền ra tiếng nữ nhân nũng nịu. Lỗ tai Tô Tĩnh so với Diệp Tống nhanh nhạy hơn, còn chưa tới gần đã nhìn ra manh mối. Thấy cửa đóng chặt, bên cạnh có một thân cây, Diệp Tống nheo nheo mắt chuẩn bị leo cây. Tô Tĩnh kéo tay Diệp Tống nói: “Này, nửa đêm rình mò người ta không tốt lắm đâu, ngươi xác định muốn như vậy?”
Diệp Tống mờ mịt hỏi: “Bằng không ngươi cảm thấy nửa đêm theo dõi thế này làm gì?”
Tô Tĩnh buông lỏng tay, cười giảo hoạt: “Vậy ngươi cứ leo lên trước, ta theo sau.”
Thân cây không quá to nhưng vẫn đủ để che khuất người Diệp Tống, nhưng Tô Tĩnh đi theo thì có vẻ hơi chật. Lá cây bị rung kêu sàn sạt, khiến cho người bên trong cảnh giác. Lúc Diệp Tống thành công bò lên, khi thấy rõ hình ảnh trong viện, nàng suýt nữa thì trượt chân rơi xuống, may mắn có Tô Tĩnh ở phía sau kịp thời đỡ được nàng.
Hoàng thị lúc này đang bị một nam nhân đè lên tường, từng lời nói nũng nịu trong miệng dần dần trở thành từng tiếng ngắt quãng, khó trách Diệp Tống nghe được âm thanh lại không nghe được cụ thể đang nói cái gì. Nam nhân kia không nhịn được xé quần áo Hoàng thị, chui đầu vào ngực nàng ta, một tay xoa nắn, miệng mút vào, Hoàng thị ngửa đầu ôm gáy nam nhân, vui thích mà thở dốc nói: “Tâm can của ta...ah...có phải rất muốn ta không...”
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó thô lỗ xé quần Hoàng thị, tách hai chân nàng ta nhanh chóng tiến vào, Hoàng thị chịu không nổi kích thích này, hét lên. Nam nhân không cho nàng ta thét lên, một bên ngăn chặn miệng nàng ta, một bên ra sức vận động trong thân thể nàng ta.
Được một lúc, thân thể Hoàng thị liền mềm nhũn.
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh xem đến ngon lành. Ánh nến trong phòng phản chiếu dáng người to lớn của nam nhân kia, một bên không ngừng vận động, một bên ôm Hoàng thị vào phòng. Trong phòng truyền ra tiếng Hoàng thị vui sướng kêu: “Dùng sức nữa đi...Đừng ngừng lại...ân...a...Ta muốn hài tử...”
Xem ra đêm nay được xem miễn phí một hồi đông cung sống động bên ngoài, hẳn là không thu hoạch được gì. Trong phòng thi thoảng lại truyền ra tiếng nam nữ ân ái, Diệp Tống nghe mà hứng thú rã rời, nhẹ buông tay nhảy xuống. Mới vừa rồi, hô hấp Tô Tĩnh bên tai nàng nóng rực.
Tô Tĩnh cũng nhảy xuống, hai chân chạm đất không chút tiếng động, ở phía sau nàng vỗ vỗ tay, vui sướng khi người gặp họa: “Không phải ta đã nói rồi sao, rình mò người khác là không tốt, ngươi lại kiên trì muốn tiếp tục, thấy thế nào?”
Ai cũng không nghĩ tới, đêm nay ra ngoài theo dõi, không những không tìm được dấu vết chứng minh Hoàng thị là hung thủ, mà lại trùng hợp bắt được nàng ta gian díu với gian phu, cũng không biết có được tính là thu hoạch không nữa.
Diệp Tống nhìn sườn mặt Tô Tĩnh, dưới ánh trăng, đôi mắt đào hoa của hắn ánh lên ý cười, lưu quang diễm liễm. Nàng đột nhiên đánh tới, may mắn Tô Tĩnh đã sớm phòng bị nên tránh được.
Tô Tĩnh cười nói: “Ai, ngươi không định đánh nhau ở đây chứ?”
Diệp Tống híp mắt nói: “Ngươi biết rõ bọn họ bên trong làm gì lại không nói cho ta, không phải thiếu đòn thì là gì!”