Tạ Tiểu Bảo cố gắng nhớ lại bởi vì hắn thực sự rất muốn ăn hồ lô đường, hắn ấp a ấp úng kể: “Rất tốt...Nương ta không ở đó, nhưng ta nghe được tiếng nương kêu...Tiếng nương ta khóc...” Hắn vừa nói vừa khóc, trong con ngươi tràn ngập sợ hãi, “Bọn họ nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn ăn cơm, nương ta sẽ không bị đánh nữa...” Nước mắt rơi xuống từng giọt, như là tích ở nhân tâm khiến cho lòng người đều mềm nhũn, “Sau đó nương tới tìm ta...Sau đó...”
“Sau đó?” Diệp Tống hỏi.
“Sau đó...Sau đó...” Tạ Tiểu Bảo lau nước mắt, tiếng khóc non nớt lớn dần lên, “Ta không biết...”
Hắn cứ thế khóc, không cách nào dừng được. Diệp Tống đành phải dùng hồ lô đường dụ hắn, hắn khóc không được, ánh mắt đáng thương nhìn hồ lô trước mắt, không xác định được liệu Diệp Tống có cho hắn ăn hay không. Diệp Tống dùng tay lau nước mắt trên mặt Tiêu Bảo, cười ôn hòa: “Nếu còn khóc nữa sẽ không cho ngươi ăn.”
Tiểu Bảo mặt mày hớn hở: “Cảm ơn nương.”
Diệp Thanh không xác định hỏi: “Nhị tỷ, tương lai Tiểu Bảo còn dài, liệu có hỗn loạn như bây giờ không?”
“Có lẽ giải trừ được bóng ma trong lòng hắn thì sẽ có thể tiếp tục đứng lên được.”
Đến Tạ gia, Tạ Minh đã chuẩn bị xong phòng nghỉ, hành lễ với bọn họ rồi đưa mọi người đi nhận phòng, còn hắn ở cửa chờ đón khách. Tạ phủ lúc này, đèn đuốc sáng ngời, bên trong là một mảng lụa trắng, ngay cả trên biển hiệu cũng gắn mấy đóa hoa lụa trắng.
Nha hoàn và gia đinh từ trên xuống dưới đang tấp nập sắp xếp đồ chuẩn bị cho pháp sư làm phép, nghe nói có vài vị cao tăng đang ở sương phòng hậu viện nghỉ ngơi, hình như là buổi chiều được mời đến.
Đại phòng chính thất Hoàng thị đang đứng trong sân chỉ huy mọi người làm, không giống với mấy thiếp thất khác một thân mặc áo tang, Hoàng thị vẫn ăn mặc quý khí như cũ, chẳng qua màu sắc quần áo nhạt hơn so với lúc gặp buổi chiều, trang sức trên đầu cũng không phải vàng bạc ngọc quý, khuôn mặt vẫn được trang điểm tỉ mỉ. Nàng ta một bên phất khăn tay một bên mở miệng không khách khí nói: “Không phải chỉ là một cái thiếp thất thôi sao, sau khi chết còn kéo cả nhà liên lụy theo! Tang sự còn gióng trống khua chiêng như vậy, cho nàng ta tấm bia đá thôi đã tốt lắm rồi!”
Tạ Minh vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hoàng thị quay người nhìn thấy, sắc mặt cũng khó coi, chỉ vào đoàn người Tô Tĩnh nói: “Khách quý mà lão gia nói, chính là bọn họ sao? Lão gia, ngươi đừng có để kẻ gian che mắt, kẻo dẫn sói vào nhà cũng không biết? Không nói tới Tiểu Bảo, ngươi vẫn còn bốn nữ nhi, cũng muốn bị bắt mất sao?”
Tạ Minh đang muốn phát tác lại thấy từ bên trong nhà phát ra tiếng động, lão thái thái người quyền uy nhất trong nhà đang bước ra. Lão thái thái chống gậy chậm rãi đi ra tiền viện, nói với Hoàng thị: “Lưu bộ khoái đã nói hắn oan uổng người tốt, ngươi vẫn còn ở đây nói nhăng nói quậy. Người tới là khách, ngươi như vậy là đạo đãi khách của Tạ gia chúng ta sao? Ngày thường đúng là dung túng cho ngươi quá rồi!”
Hoàng thị không sợ Tạ Minh nhưng lại không thể không sợ lão phu nhân. Lão phu nhân quát như vậy, nàng ta cũng chỉ có thể cúi đầu thụ giáo: “Nương nói đúng, là con lắm miệng.”
“Tuyết nương dù sao cũng là mẹ của Tiểu Bảo, ngươi làm trò trước mặt hài tử như vậy còn ra thể thống gì!” Lão phu nhân tiếp tục giáo huấn.
Hoàng thị liên tục nhận sai: “Vâng vâng vâng, con biết sai rồi.”
Lão phu nhân nói thêm vài câu, mới khôi phục lại bộ dáng ôn hòa, nghênh đón bọn Tô Tĩnh đi vào.
Diệp Tống đưa Diệp Thanh tới sương phòng Tạ phụ trước, Tạ Minh thuận tiện nhờ Diệp Thanh trông chừng Tiểu Bảo. Hắn không muốn để Tiểu Bảo thấy mấy pháp sư làm phép cho Tuyết nương, vì sợ hắn đau khổ.Tạ Minh đưa Diệp Tống và Tô Tĩnh tới linh đường, linh đường đã bố trí ổn thỏa, quan tài màu đen an tĩnh nằm ở giữa linh đường, xung quanh là từng hàng nến được thắp sáng và các loại đồ vật sẽ chôn cùng người chết. Tạ gia là gia đình giàu có, xem ra Tạ Minh thật sự để ý Tuyết nương, sau khi Tuyết nương chết lại cho nàng nhiều đồ như vậy, chắc hẳn muốn nàng ở dưới suối vàng không phải chịu khổ.
Thời tiết nóng bức, dù linh đường có dùng băng ướp lạnh nhưng vẫn tỏa ra một loại mùi hôi thối. Nha hoàn gia đinh không ai dám thủ ở đây, cho nên khi mấy người đi vào, linh đường không có một bóng người.
Diệp Tống đi quanh quan tài một vòng, nói với Tạ Minh: “Ngươi không để ý việc ta mở quan tài ra xem sao?”
Tạ Minh đáp: “Còn chưa nhập quan, nếu tiểu thư không sợ hãi, xin cứ tự nhiên.”
Tô Tĩnh dùng sức giúp Diệp Tống đẩy nắp quan tài ra. Một cỗ tanh tưởi xông thẳng vào mũi, khiến người ta phải buồn nôn.
Thi thể hư thối bắt đầu từ lục phủ ngũ tạng, nên nhìn bên ngoài bộ dáng của Tuyết nương vẫn được bảo trì tốt, chỉ có làn da trở nên tím ngắt nên nhìn vẫn rất đáng sợ. Diệp Tống không phải ngỗ tác, đương nhiên không biết nghiệm thi, nàng chỉ giỏi về quan sát mà thôi. Nàng liếc mắt một cái liền thấy phần đầu bị trọng thương của Tuyết nương, máu đã sớm đông lại biến thành màu đen, đầu tóc bết dính một chỗ, đây hẳn là vết thương chí mạng. Còn lại vẫn chưa phát hiện được cái gì dị thường.
Tô Tĩnh ở bên cạnh nàng chê cười nói: “Xem ra, ngươi và tam ca ta cùng phá án, khẩu vị cũng nặng lên không ít.”
Tạ Minh đứng bên ngoài linh đường, nhìn như túc trực bên linh cữu, kỳ thật là đang canh chừng, không để cho bất kì kẻ nào quấy rầy Diệp Tống xem thi. Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng Tạ Minh nói chuyện với người khác, hắn cố ý dùng thanh âm to hơn thường ngày để ra hiệu cho Diệp Tống và Tô Tĩnh bên trong.
Diệp Tống vốn ngầm tiếp nhận án này, Tạ phủ lớn như vậy, hung thủ có khả năng là người ngoài nhưng cũng có khả năng chính là người trong phủ, vì không muốn rút dây động rừng, tốt nhất vẫn nên ẩn nấp thì hơn.
Tô Tĩnh đang muốn khép lại quan tài, Diệp Tống đột nhiên nói: “Từ từ.”
Nàng thấy móng tay Tuyết nương có vết màu đen. Nàng lấy một cánh hoa giấy xuống, soi đèn gần lại để nhìn rõ ngón tay Tuyết nương, sau đó móc thứ trong móng tay Tuyết nương ra.
Chờ làm xong việc, Tô Tĩnh nhanh chóng dùng một chưởng đẩy nắp quan tài trở về chỗ cũ.
Lúc nhóm pháp sư tăng lữ tiến vào, Diệp Tống và Tô Tĩnh trông giống như đang thắp hương, kính người đã khuất. Lão phu nhân chống gậy đi vào, Tạ Minh khuyên bảo: “Nương, người thân thể không tốt, cứ ra ngoài đi, ở đây có hài nhi là được.”
Lão phu nhân gương mặt hiền từ thở dài nói: “Sinh thời, Tuyết nương không được hưởng phúc, chết rồi còn không để lão bà ta đây đưa nàng đi a?”
Tạ Minh không nói thêm gì nữa.
Lão phu nhân ngẩng đầu thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh liền ngẩn người, áy náy nói: “Hai vị khách quý sao lại tới đây, lát nữa các cao tăng sẽ làm phép, mời hai vị tới nơi khác nghỉ ngơi, tránh cái gì đen đủi rơi xuống người.”
Tô Tĩnh tao nhã đáp: “Lại nói đến cái duyên, chúng ta nhặt được Tiểu Bảo ở trên đường, cũng đụng phải mẹ hắn, lão phu nhân còn không sợ đen đủi kiên trì muốn đưa một đoạn đường, chúng ta há có thể thờ ơ lạnh nhạt, thắp nén hương cũng tốt rồi.”
Lão phu nhân động dung: “Gặp được khách quý là phúc khí của Tuyết nương.”
Nghe nói các tăng lữ này đều do lão phu nhân mời đến, bà thường tới miếu dâng hương cầu phúc, các phương trượng trong miếu đều biết bà nên mới cho chút mặt mũi. Một lát sau, nhóm tăng lữ ngồi vây quanh linh đường, một bên gõ mõ một bên tụng tiếng Phạn, linh đường tràn ngập một cỗ nhàn nhạt hương khói.
Diệp Tống đứng ở cửa nhìn một lúc, có cơn gió nhẹ thổi vào, các ngọn nến càng sáng rực rỡ. Tro hương rơi xuống, dừng ở lư hương.
Diệp Tống và Tô Tĩnh trở lại hậu viện nghỉ ngơi, Tạ Tiểu Bảo ở chỗ Diệp Thanh đã ngủ rồi. Thấy bọn họ trở về, liền vội vàng rót trà cho họ, liền hỏi: “Sao rồi, nhị tỷ có phát hiện được gì không?”
Diệp Tống cầm bao giấy màu trắng đặt lên trên bàn mở ra, ngửi ngửi, không thấy mùi gì nói: “Cái này tìm thấy trong móng tay Tuyết nương, các người nghĩ xem đây là cái gì?”
Diệp Thanh thuận miệng đáp: “Bùn? Cái này cũng không có gì kỳ lạ, Tuyết nương bị chôn dưới đất một hai người, trong móng tay dính bùn cũng là chuyện bình thường.”
“Bùn màu đen?” Tô Tĩnh cũng nhìn ra điểm dị thường, nói, “Bùn đất trong thành này hầu hết là màu đỏ nâu, màu đen rất hiếm khi có.”
Diệp Thanh lại thuận miệng nói: “Cái này cũng không lạ, Tuyết nương được chôn ở bãi tha ma, bãi tha ma chôn nhiều người như vậy, bùn đất không giống với chỗ khác cũng bình thường a.”
Tô Tĩnh cười liếc Diệp Thanh một cái nói: “A, nhìn không ra, A Thanh ngươi cũng có thiên phú ở phương diện này.”
Diệp Thanh đáp: “Thiên phú cái gì, người bình thường đều biết mấy cái này.”
“Sáng mai cho người đi đào bùn đất ở bãi tha ma về so sánh sẽ biết.” Diệp Tống nói.
Vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân. Cửa chưa đóng, mấy người quay đầu nhìn ra bên ngoài liền biết là ai tới.
Người đến, không phải là Hoàng thị chính phòng của Tạ Minh sao, bên người còn mang theo mấy nha hoàn, vẻ mặt cao ngạo. Từng bước đi còn không quên ngoe nguẩy vòng eo hơi mập.
Diệp Thanh ở bên tai Diệp Tống nhỏ giọng nói thầm: “Không phải nói các thiếp thất khác đều tới linh đường thắp hương sao, Hoàng thị này không chỉ không đi mà còn tới đây khoe khoang yêu diễm, quả thật nhìn thế nào cũng không thể vừa mắt nổi.”
Nói xong thì Hoàng thị cũng đã vào tới cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nha, ân nhân đều ở đây, buổi chiều là ta lắm miệng, khiến cho các ngươi bị hiểu lầm, thật ngại quá. Không biết ân nhân ở chỗ này nghỉ ngơi có tốt không? Có thiếu đồ gì cứ nói cho ta, ta phân phó hạn nhân đi chuẩn bị.”
Tô Tĩnh giữ nguyên biểu cảm, nở nụ cười không chê vào đâu được đáp: “Làm phiền phu nhân, tạm thời chúng ta chưa thấy thiếu cái gì, nếu có sẽ báo cho phu nhân a. Đêm nay phu nhân trang điểm, đúng là không tồi.”
Diệp Tống đỡ trán, chẳng lẽ hắn bụng đói nên ăn quàng, ai cũng không cự tuyệt sao?
Hoàng thị cầm khăn tay che miệng cười khanh khách, hình như cũng bị chọc cười nói: “Miệng lưỡi công tử thật là trơn tru, hy vọng nương tử ngươi sẽ không hiểu lầm.”
Tô Tĩnh nhấp trà, giọng chua lè: “Lòng dạ nàng ấy rộng lớn, sẽ không hiểu lầm.”
Hoàng thị vừa vào cửa nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm trên giường, hàn huyền thêm vài ba câu mới nói: “Tiểu Bảo ngủ rồi, toàn gia ai cũng vội nên không chiếu cố tốt.” Vừa nói vừa cười lạnh, “Bất quá người ngốc cũng có phúc của người ngốc a, nương hắn còn chưa nhập quan, lại không biết xấu hổ ở đây ngủ ngon. Ngày mai, nói không chừng cha hắn lại muốn nạp thêm mấy phòng thiếp thất, a, lại nhiều thêm mấy mẹ kế.”