Tô Tĩnh đỡ trán, ngồi trên bờ cát trầm tư, hắn nhìn Diệp Tống bằng ánh mắt xa lạ. Lần này, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nhớ ra, chần chừ hỏi: “Lần này cùng Nam Thiến giao tranh, khả năng thật lâu mới trở về. Nàng ở nhà tự chiếu cố chính mình cho tốt, có chuyện gì đi tìm hoàng huynh, huynh ấy sẽ giúp nàng. Nhất định phải mẫu tử bình an, chờ ta trở lại, Tung nhi.”
Giây phút ấy, Diệp Tống mới cảm thấy thực sợ hãi.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cười: “Ngươi hồ đồ rồi Tô Tĩnh, ta là Diệp Tống, không phải Tung nhi của ngươi.
Miệng nàng cười nhưng nước mắt lại theo chóp mũi đi xuống.
Tô Tĩnh cho nàng cảm giác, giống như một viên đường. Cho tới nay đều như thế này.
Hắn có vỏ bọc bên ngoài mỹ lệ rực rỡ như giấy gói kẹo, chỉ khi cầm trên tay lột ra bỏ vào miệng, mới biết là chua hay ngọt.
Hiện tại Diệp Tống chỉ cảm thấy chua xót bất kham, toan rụng răng tào, toan rớt chóp mũi. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy.
Diệp Tống nghiêng người qua, đầu nhẹ nhàng dựa trên vai hắn, giơ tay ôm lấy hắn, nàng nghĩ nếu Tung nhi còn sống, liệu sẽ dùng tư thế gì ôm hắn, dùng lời gì an ủi hắn, nàng nói: “Chàng cứ yên tâm đi, thiếp sẽ biết tự bảo hộ chính mình, còn có con của chúng ta, thiếp sẽ chờ chàng trở về.”
“Đầu đau quá...”
Buổi tối, Diệp Tống mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm thấy chóng mặt nhức đầu, khó chịu đến lợi hại. Gió sông thực lạnh, chỉ chốc lát sau đã thổi khiến nàng tỉnh lại, nàng sợ Tô Tĩnh bị cảm lạnh, liền đem áo ngoài đắp lên người hắn, thấy lửa đã bé đi, nàng vào rừng cây nhặt thêm ít củi khô đi ra.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên nàng bỗng giật mình. Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng nàng thấy trên mặt sông có ánh sáng, dường như có thuyền đi qua.
Diệp Tống ném củi khô xuống đất, vòng tay tạo thành chiếc loa hô to. Sông quá rộng, nàng sợ người trên thuyền không nghe thấy lại rời đi giống mấy con thuyền nhỏ lần trước, vì thế lập tức bổ nhào lên cát, cầm hai cây đuốc liên tục huơ huơ trên cao.
Con thuyền kia tựa hồ như phát hiện ra ánh lửa, chuyển hướng đi về phía đảo.
Tô Tĩnh bị tiếng kêu của Diệp Tống đánh thức, hắn nhoay nhoay chân mày nhìn về phương xa, gió đêm lạnh thổi, hai mắt hắn còn vương tơ máu. Diệp Tống còn chưa kịp cao hứng, trước mắt chợt tối xầm, người ngã về phía trước. Tô Tĩnh nhanh tay đỡ nàng vào trong ngực, thấy áo khoác trên vai, hắn sờ trán nàng, nóng bỏng dọa người.
Thuyền cập bến, đây là một con thuyền hoa rất lớn, hai bên treo một hàng đèn lưu ly, xa hoa lộng lẫy. Thị vệ thả thang gỗ đi xuống. Trên boong tàu là hai nam nhân áo đen, khi thấy Tô Tĩnh và Diệp Tống, mày nhăn lại, liền phi thân nhảy xuống thuyền, nhanh chân bước tới.
Tô Tĩnh ngẩng đầu thấy rõ khuôn mặt hắn, cười hai tiếng, nói: “Cư nhiên hoàng huynh lại tự mình thân chinh tới Cô Tô xa xôi này, nửa đêm lại còn lục soát bờ sông sao.”
Người này không phải ai khác, chính là Tô Nhược Thanh.
Chỉ là không nghĩ tới hắn đang ở kinh thành xa xôi kia, giờ phút này lại xuất hiện tại Cô Tô. Sắc mặt hắn âm lãnh như bóng đêm, khom người không nói gì đem Diệp Tống từ trong lòng Tô Tĩnh bế lên, nói: “Sao lại biến thành như vậy?”
Tô Tĩnh dường như không có việc gì nói: “Như huynh thấy, lúc ra ngoài không cẩn thận bị tập kích.”
Tô Nhược Thanh lên thuyền lập tức phân phó thái y tới trị thương cho Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Tới bình minh, ánh nến trên bàn đã sắp tàn, hương trầm cũng sắp hết. Diệp Tống cả người đau nhức tỉnh lại, mơ hồi thấy mép giường có bóng người, ngược sáng nên không nhìn rõ, tưởng là Tô Tĩnh, nàng dụi mắt theo bản năng nói: “Tô Tĩnh, có phải chúng ta ra ngoài được rồi không?”
“A Tống.”
Tiếng gọi này, khiến động tác của nàng cứng lại. Thanh âm thực thanh thiển, như có thể quăng vào đáy lòng âm u nhất một ánh mặt trời, rất êm tai, nhưng nàng lại sợ đây chỉ là ảo giác. Nàng cười lắc đầu, tưởng gì chứ, Tô Nhược Thanh đang ở kinh thành xa xôi, sao có thể ở đây được. Nhất định là nàng đang mơ.
Tô Nhược Thanh dường như biết suy nghĩ của nàng, nói: “Đều không phải, nàng mở to mắt nhìn không phải sẽ rõ ràng sao.”
Diệp Tống buông tay xuống, trong mắt thấp thoáng ánh nến, nàng chậm rãi ngồi dậy, thấy rõ mặt người trước mắt. Là bóng dáng luôn hiện hữu trong đầu nàng, là người mà ngày đêm nàng mong nhớ, kể cả nụ cươi thanh đạm trên môi hắn cũng không hề thay đổi. Diệp Tống đưa tay qua, ở trên mặt hắn sờ soạng một phen, không nặng không nhẹ nhéo một cái, hỏi: “Đau hay không đau?”
Tô Nhược Thanh cười như không cười đáp: “Có một chút.”
Nàng lập tức vươn người tới ôm chặt lấy hắn. Chóp mũi chạm chóp mũi hắn, tinh tế quan sát đường nét trên khuôn mặt hắn, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, khóe mắt hàm chứa nhu tình cùng ý cười ngọt ngào: “Nhược Thanh, chắc huynh đang nói đùa cho ta vui phải không, sao huynh lại tới đây?”
Tô Nhược Thanh lười nói lời vô nghĩa, tay hắn vòng qua eo nàng, kéo lại triền miên hôn.
Diệp Tống bám vào hai vai Tô Nhược Thanh, chân đá văng chăn đi, trên người chỉ mặc một cái áo đơn bạc, nàng hướng vào lồng ngực Tô Nhược Thanh cọ cọ.
Tô Nhược Thanh ôm chặt nàng không cho nghịch ngợm, lấy chăn bao lấy người nàng, nói: “Đừng nháo, trên người nàng còn có thương tích.” Diệp Tống nhìn chính mình, lúc này mới chú ý thấy trên thân thể có nhiều chỗ băng bó. Tô Nhược Thanh sờ lên trán Diệp Tống, “Hạ nhiệt rồi.” Hắn đưa tới một chén thuốc độ ấm vừa đủ, “Lại đây, uống hết chén thuốc này đi.”
Trong lúc Diệp Tống bị hôn mê, Tô Nhược Thanh đã mạnh mẽ đút cho nàng một chén thuốc, nên vừa nhìn thấy đã cảm giác yết hầu có chút đau khổ. Nhưng nàng vẫn mỉm cười tiếp nhận, một hơi uống cạn, hỏi: “Huynh không phải đang ở kinh thành sao, như thế nào lại tới đây?”
Tô Nhược Thanh đáp: “Thấy mọi người đã lâu không trở lại, ta không yên tâm.”
“Tô Tĩnh đâu, hắn thế nào rồi?”
Ánh mắt Tô Nhược Thanh dừng một chút, đáp: “Hắn đã được thái y xử lý vết thương, giờ đang ngủ.”
“Vết thương của hắn như thế nào?” Diệp Tống lại hỏi, “Đầu hắn bị va đập mạnh, lúc ở trên đảo thường xuyên không thanh tỉnh, có thể hay không...”
Tô Nhược Thanh nắm tay nàng, an ủi nói: “Yên tâm đi, không có việc gì. Thương thế của Hiền Vương có chút nghiêm trọng, nhưng sau khi băng bó và uống thuốc, bên người thái y luôn túc trực không một phút nghỉ ngơi, hắn sẽ mau khỏe lên thôi.” Diệp Tống nhẹ nhàng thở ra, nàng biết từ trước tới nay Tô Nhược Thanh làm việc đều chu toàn. Tô Nhược Thanh lại nói, “Giờ sắc trời vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi.”
Diệp Tống kéo hắn lên giường: “Huynh hẳn là cũng một đêm không ngủ đi, sao không biết tự chăm sóc chính mình. Cùng nhau ngủ đi.”
Nói xong liền cùng Tô Nhược Thanh song song nằm xuống. Diệp Tống tìm tư thế thoải mái trong ngực hắn, Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng ôm nàng, đã là thấy đủ. Tô Nhược Thanh mới vừa nhắm mắt lại, Diệp Tống lại đột nhiên lên tiếng nói: “Huynh tìm được A Thanh và Quy Dĩ chưa, lúc trước bọn ta có chia nhau ra. Đúng rồi, còn có một tiểu cô nương trạc tuổi A Thanh nữa.”
Tô Nhược Thanh đáp: “Quy Dĩ và Diệp Thanh đã hội hợp, chân Diệp Thanh không tiện nên để bọn họ nghỉ lại phủ thái thú. Còn tiểu cô nương mà nàng nói không tìm được, ta sẽ phái người tiếp tục tìm.”
“Nàng và thị vệ bên người Tô Tĩnh ở bên nhau, có thể tìm xung quanh Dược Vương Cốc thử xe, hẳn là không khó tìm. Chân A Thanh thế nào?”
“Hẳn là không còn trở ngại nữa.”
Hai người cứ ta một câu ngươi một câu mà nói, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi. Một giấc này lại thẳng đến hừng đông, lúc Diệp Tống tỉnh dậy, Tô Nhược Thanh đã không ở trong phòng.
Nàng đi ra boong tàu, hôm nay là một ngày mù sương, sương mù bao phủ khắp nơi. Tô Nhược Thanh đang đứng trên boong tàu, gió thổi gợi lên góc áo cùng mái tóc dài của hắn.
Diệp Tống nghĩ nghĩ, không muốn quấy rầy mà lại kéo một thị vệ hỏi nơi Tô Tĩnh ở, rồi đi thăm hắn. Vừa bước vào phòng, mùi thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi, gian phòng rộng mở, đang có thái y đi qua đi lại quan sát tình trạng của hắn.
Tô Tĩnh không tỉnh, an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Trước giường có thái y đang châm cứu, Diệp Tống không tiện tiến lên quấy rầy, chỉ có thể ở bên ngoài quan sát. Tùy tay giữ một thái y lại hỏi: “Hắn thế nào?”
Thái y đáp: “Hết thảy còn chưa biết, chỉ có thể chờ Hiền Vương tỉnh lại mới có thể kết luận. Nhị tiểu thư nếu không có việc gì liền đi ra ngoài đi.”
Diệp Tống đứng một lúc, thấy bản thân gây vương chấn vướng tay. Nàng có chút nôn nóng, đột nhiên muốn nhìn thấy cặp mắt đào hoa kia rộng mở. Nhưng nàng biết, hiện tại có sốt ruột cũng không được gì, nơi này không có gì nàng có thể giúp, liền xoay người đi ra ngoài.
Vừa bước lên boong tàu, gió mạnh thổi, tâm tình Diệp Tống tựa như sương mù trên dòng sông, nặng nề không nói nên lời.
Tô Nhược Thanh xoay người lại nhìn nàng, hỏi: “Qua thăm Hiền Vương?”
Diệp Tống gật gật đầu, “Hắn vì ta mới biến thành như vậy.”
Tô Nhược Thanh ôm nàng, “Không cần lo lắng, hắn sẽ tỉnh lại. A Tống, thương thế của nàng sao rồi, còn khó chịu không?” Diệp Tống lắc đầu, thực hưởng thụ cái ôm của Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh liền nói, “Hôm nay ta phải hồi kinh, không thể tiếp tục ở lại được, nàng thì sao, muốn lưu lại hay cùng ta trở về?”
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn hắn, “Đi gấp vậy? Chúng ta không thể tới đón A Thanh rồi cùng trở về sao?”
Tô Nhược Thanh nói: “Lão tam không giữ được lâu nữa, cần nhanh chóng mang giải dược trở về. Mọi người đã lấy được giải dược cổ độc chưa?”
Diệp Tống gật gật đầu đáp: “Giải dược ở chỗ Tô Tĩnh, lát nữa ta sẽ đi lấy, sau đó cùng huynh trở về.” Nàng cười đến vân đạm phong khinh, nhưng lời nói ra lại nghiêm túc, “Tuy nói Tam Vương gia cùng ta không có quan hệ gì, chuyến này tới Giang Nam cũng chủ yếu là để trị chân cho A Thanh, lấy giải dược cho Tam Vương gia thuần túy là vì thuận tiện. Nhưng cái thuận tiện này, suýt nữa đã khiến tính mạng của mọi người gặp nguy hiểm. Sao có thể không tự mình đưa cho hắn được.”
Tô Nhược Thanh chưa nói gì, chỉ nói: “Chờ lát nữa thuyền cập bờ, chúng ta sẽ đi luôn.”
Diệp Tống dựa vào lan can, nghiêng đầu liếc Tô Nhược Thanh, cười như không cười nói: “Nhược Thanh, huynh thành thật nói cho ta, huynh là thật sự lo lắng ta lâu rồi không trở về mới tới tìm ta hay là vì mệnh của Tam Vương gia đã sắp không thể giữ được nữa?”
Hết chương
Ủng hộ mình trên wattpad alexhaley303 và truyenhd.com nhé