Mãi đến giữa trưa, sương mù mới tan đi, bến tàu Tô Châu dần dần hiện ra phía trước. Trên bến đang tụ tập rất nhiều người, những người trên thuyền đang liên tục vớt thi thể cá trên sông, mọi người đều cảm thấy vừa ly kỳ lại vừa kinh hoàng, chỉ trong một đêm lại có nhiều cá chết như vậy, tất cả xác cá không mất đầu cũng mất đuôi giống như bị xé rách, mấu chốt là những con cá này đều trông rất hung dữ, căn bản không phải loài cá thông thường.
Gần cập bến, Diệp Tống đến phòng Tô Tĩnh nhìn thêm một lần nữa, châm cứu đã xong, giờ chỉ để lại một thái y túc trực bên cạnh. Nàng ngồi lên mép giường, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn hồi lâu mới đem tầm mắt chuyển dịch lên chiếc tủ bên cạnh đầu giường, mặt trên để quần áo Tô Tĩnh được gấp gọn chỉnh tề. Diệp Tống sờ y phục của hắn, trong lòng cũng không biết giải được đã bị nước cuốn trôi mất hay chưa. Tìm khắp nơi cũng không thấy bình lưu ly tinh xảo Quỷ Y đưa cho, trong lòng không khỏi trầm xuống. Nhưng đột nhiên nàng sờ thấy được một vật lồi lên bên trong quần áo, nàng cẩn thận kiểm tra, mới phát hiện được tên gia hỏa Tô Tĩnh giảo hoạt này, đã bí mật may một ám túi sau vạt áo.
Bên trong đúng là cái bình lưu ly kia, nút bình cài rất chặt không có dấu hiệu bị nước xâm nhập vào.
Chỉ là trừ bỏ bình lưu ly, bên trong túi còn có thêm một thứ đồ khác. Diệp Tống thò tay vào lấy, lúc thấy được vô cùng sửng sốt.
Từ lúc bị dạt vào hòn đảo kia, đầu tóc nàng liền thả bung ra, do không tìm thấy cây trâm vấn tóc đâu nên đành phải dùng dây mây thay thế. Chỉ là không nghĩ tới, trâm cài của nàng lại bị Tô Tĩnh thu lại, để vào trong túi bí mật của mình.
Đối với hắn mà nói, đây hẳn là vật hắn rất coi trọng nên mới có thể bảo quản kỹ như vậy.
Diệp Tống ngơ ngẩn nhìn Tô Tĩnh đang ngủ say, đột nhiên cười nhạo ra tiếng: “Ngươi đúng là vô lại, dù có chết cũng không quên thu thập đồ vật của nữ nhân.” Nói xong nàng liền cảm giác được ngón tay thon dài của Tô Tĩnh có chút động không thể phát hiện, đúng lúc đụng phải tay nàng đang để trên mép giường.
Diệp Tống cũng không nhúc nhích.
Tay Tô Tĩnh chậm rãi lại gần, tựa hồ cảm thấy rốt cuộc cũng bắt được nàng, hắn cố gắng dùng sức nâng tay lên, nhẹ nhàng cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau.
Tựa như mạch máu dung hợp với tiếng tim đập. Diệp Tống hơi hơi cong ngón tay liền nghe được mạch đập của hắn.
Thật lâu sau, nàng bất động thanh sắc rút tay ra, ngón tay Tô Tĩnh đột nhiên trống vắng, yên lặng đặt xuống. Diệp Tống gợi lên khóe miệng, cười nói: “Chúng ta gặp nhau ở kinh thành.”
Lên bờ, Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ăn nhanh bữa trưa, sau đó mua hai con ngựa, hai người một trước một sau ra roi thúc ngựa rời khỏi Tô Châu. Nhiều ngày chưa trở về, trong kinh hết thảy vẫn như cũ, người đến người đi, phồn hoa náo nhiệt.
Hai người cưỡi ngựa cả đường dài vô cùng mệt mỏi. Cửa tiệm bánh trôi mà mỗi lần Diệp Tống đi ngang qua đều sẽ phải ghé qua một lần, ăn một chén bánh trôi rồi lại đi. Nhưng hôm nay căn bản không có thời gian, vừa vào thành, Diệp Tống và Tô Nhược Thanh đã cưỡi ngựa thẳng đến Tam vương phủ.
Thủ vệ trước phủ thấy bọn họ trở về lập tức đi vào thông báo. Thái y cùng hạ nhân vương phủ đều ra nghênh đón.
Diệp Tống đưa roi ngựa cho người hầu, cùng Tô Nhược Thanh đi vào. Câu đầu tiên không chút để ý hỏi thái y: “Tình trạng Tam vương gia thế nào, có thể kéo dài bao lâu nữa?”
Thái y không chút hàm hồ trả lời: “May mắn Hoàng Thượng và nhị tiểu thư trở về kịp thời, tình trạng Vương gia liên tục lặp đi lặp lại, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được ba ngày!”
Nha hoàn đưa khăn mặt lên để Tô Nhược Thanh và Diệp Tống rửa mặt và lau tay xong mới đi vào phòng.
Trong phòng quạnh quẽ, trên giường nơi đó may mắn còn có một tia nhân khí. Tô Thần nằm trên giường ngủ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vàng vọt như ánh nến, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, khi ngủ mày cũng không yên mà nhíu chặt.
Diệp Tống đứng trước giường, rũ mi mắt vô biểu tình nhìn hắn. Nhiều ngày không thấy, xem ra hắn đúng là sắp dầu hết đèn tắt.
Mặc dù đang ngủ nhưng Tô Thần trời sinh tính cảnh giác, bị Diệp Tống nhìn chằm chằm, trong chốc lát liền tỉnh dậy, mở to mắt, trong mắt là mảng mây mù xám xịt không chút ánh sáng, chỉ là vào khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tống, liền hiện lên một tia ánh sáng.
Tô Thần di rời ánh mắt thấy bên cạnh là Tô Nhược Thanh, Tô Nhược Thanh ra hiệu ý bảo hắn không cần đa lễ, hắn liền nhờ thái y nâng người, gian nan ngồi dậy, thân mình dựa vào đầu giường cùng Diệp Tống nói: “Nghe hoàng huynh nói, ngươi đi Giang Nam, trên đường có thuận lợi không?”
Diệp Tống giật khóe miệng không tỏ ý kiến cười một chút: “Nếu nhược Thanh đã nói cho ngươi biết chúng ta đi Giang Nam, vậy hẳn cũng nói với ngươi việc chúng ta thuận tiện tìm thuốc giải cổ độc. Tam Vương gia hà tất phải quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ta có mang giải dược về hay không chẳng phải tốt hơn sao?”
Tô Thần một chút cũng không ngoài dự đoán nhướng mày, nhìn góc áo Diệp Tống dính đầy phong trần: “Ngươi đã trở lại, trước tiên tới vương phủ của ta, chẳng lẽ là muốn nói cho ta không tìm được giải được? Tất nhiên là ngươi tới đưa giải dược cho ta rồi.”
“Tam vương gia sắp chết đến nơi mà nói chuyện vẫn có phần nắm chắc như vậy, thật không biết sự tự tin này có phải đã có từ trong bụng mẹ hay không, sao nào, có phải ngươi cảm thấy ta nên đưa cho ngươi giải dược?” Diệp Tống dùng mũi chân kéo ghế dựa lại gần ngồi xuống, gác một chân lên, lấy ra một bình lưu ly, bên trong là một viên thuốc vừa đủ cứu sinh mệnh Tô Thần, các thái y thấy vậy tức khắc mừng rỡ như điên, định tiến lên lấy, lại thấy Diệp Tống thu vào, nói, “Đều lui ra ngoài.”
Được Tô Nhược Thanh gật đầu cho phép, các thái y đành phải kiềm chế tâm tình xúc động, nhanh chóng rời khỏi.
Tô Thần hơi nghiêng người: “Ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi.”
Diệp Tống cười to: “Tam vương gia đúng là người cảm khái. Chúng ta phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể lấy được viên giải dược này, đến tận lúc ta rời đi Tô Tĩnh vẫn còn đang nằm trên thuyền chưa tỉnh, hắn cùng ngươi và Nhược Thanh là huynh đệ nên có thể vì ngươi vào sinh ra tử, nhưng Diệp Tống ta nửa điểm quan hệ cùng ngươi cũng không có, dựa vào cái gì phải vất vả vì ngươi, theo lẽ thường phải có báo đáp.”
“Ngươi muốn cái gì?”
Diệp Tống chống khuỷu tay lên đầu gối nâng cằm, yên lặng nhìn hắn, như không có việc gì nói: “Ngươi có còn nhớ lúc sinh tử của ta còn bị ngươi khống chế trên tay, lúc ấy tâm tình của ngươi hiện giờ ta có thể đại khái hiểu được, là sảng khoái.”
Tô Thần sửng sốt, nghĩ về quá khứ phủ đầy bụi bặm trước đây, trong lòng liền cảm thấy thống khổ. Xưa nay là do hắn quá tự phụ hay là quá ngây thơ?
Chỉ có thể nói do trời đất luôn thay đổi, một người không thể vĩnh viễn ở trong nghịch cảnh, cũng không thể vĩnh viễn luôn gặp thuận lợi, sẽ có một lúc hai điểm giao thoa. Lúc trước Diệp Tống không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.
Ngay sau đó Diệp Tống lại nói: “Ta hết thảy đều không có hứng thú với ngươi, ta cũng sẽ không giống như ngươi dùng roi tra tấn, như vậy đi, Tô Thần ngươi bước xuống giường, quỳ gối cảm tạ ta, coi như báo đáp ân cứu mạng, ngươi ta thanh toán xong.”
Lời này vừa dứt, không chỉ có Tô Thần, ngay cả Tô Nhược Thanh cũng có chút khiếp sợ.
Tô Thần sắc mặt khó coi nay càng thêm khó coi: “Ngươi muốn bản vương quỳ xuống trước ngươi?”
Diệp Tống khẳng định gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Không phải Tam vương gia, là Tô Thần.”
Tô Thần lạnh lùng cười nhạo ra tiếng: “Chê cười, bổn vương chỉ có thể quỳ dưới chân thiên tử, há có đạo lý quỳ dưới chân một nữ nhân hèn mọn như ngươi! Diệp Tống, ngươi biết chính mình đang nói gì không, sao có thể bắt một Vương gia quỳ xuống, ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì bắt bổn vương quỳ?”
Diệp Tống cũng cười: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta chỉ hỏi ngươi, có quỳ hay không?”
Tô Thần cắn răng trừng mắt: “Đừng mơ!”
Diệp Tống đứng dậy, phất phất góc áo, đuôi lông mày hơi nâng lên: “Không sao, ngươi còn có ba ngày suy xét, ngươi cho rằng ta thật sự không thể để ngươi chết? Vậy ngươi sai hoàn toàn rồi.” Dứt lời xoay người muốn đi.
Tô Thần ở sau cả giận nói: “Diệp Tống, ngươi thật to gan!”
Tô Nhược Thanh nhíu mày gọi nàng, nghe không ra hỉ nộ, nhưng nếu cứ tiếp tục để nàng đi hiển nhiên có chút khó hiểu: “A Tống.”
Diệp Tống quay đầu nhìn Tô Nhược Thanh khẽ cười: “Thái y đều nói Tam vương gia còn ba ngày, cũng không để bụng nửa khắc này đâu. Chuyện này hoặc là huynh đừng nhìn, hoặc là huynh đừng khuyên.”
Tô Nhược Thanh nói: “Nàng cũng biết nàng đang định làm mất mặt mũi hoàng gia?” Hắn dù che chở Diệp Tống, cũng không thể trơ mắt mặc kệ.
Diệp Tống như không có việc gì nhún nhún vai: “Ta nói rồi, ta muốn hắn quỳ xuống không phải là Tam vương gia, là Tô Thần.”
“Nhưng Tam vương gia chính là Tô Thần, Tô Thần chính là Tam vương gia.”
Diệp Tống nghĩ nghĩ, đưa ra kiến nghị: “Vậy huynh có thể đem hắn biếm thành thứ dân, chờ quỳ xong rồi lại khôi phục thân phận Vương gia.”
Tô Nhược Thanh muốn nói thêm gì đó, Diệp Tống đã xoay người ra khỏi cửa.
Ra khỏi đại môn vương phủ, Diệp Tống chọn hẻm nhỏ yên tĩnh mà đi, bên ngoài là đường phố náo nhiệt phồn hoa, cùng hẻm nhỏ hai bên đường bất tương xứng, trên tường bám đầy rêu xanh, thi thoảng còn có vài nhành cỏ dại ngoan cường chui ra.
Nhập thu thời tiết mát mẻ hơn, ánh mặt trời phá lệ không chói lóa. Thanh phong thổi tới, nàng một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhàng.
Thì ra tư vị của báo thù không thống khoái giống như trong tưởng tượng. Nhưng vì sao còn muốn làm như vậy, Diệp Tống ngẫm lại, cảm thấy có lẽ là do kiêu ngạo không muốn rút lại mà thôi.
Nàng đã từng mang bộ dáng cửu tử nhất sinh trên tay Tô Thần, không phải nói quên là có thể quên, không phải bởi vì hắn là Vương gia, liền có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dựa vào cái gì mà mặt mũi hoàng gia thì coi là mặt mũi, chẳng lẽ mặt mũi một nữ nhân như nàng lại không phải là mặt mũi?
Không bao lâu cũng đã tới tướng quân phủ. Thủ vệ thấy nàng liền vui mừng: “Nhị tiểu thư đã trở lại!”
Hôm nay Đại tướng quân và Diệp Tu đều không ở nhà, nhưng trong nhà nghe thấy nhị tiểu thư đã trở lại, không tránh khỏi kích động một phen. Diệp Tống cảm giác được tình cảm gia đình ấm áp ập vào trước mặt, tự đáy lòng nàng bật cười.
Vào cửa mới đi chưa được mấy bước đã thấy Xuân Xuân cầm váy chạy tới, trên mặt khó nén vui mừng, Diệp Tống cười hì hì giang hai tay nghênh đón Xuân Xuân nhào vào ngực. Kết quả Xuân Xuân kịp thời phanh lại, ném cho Diệp Tống ánh mắt u oán “Chết không đứng đắn”, thật là giống biểu tình của Diệp Thanh lúc trước. Nàng đỡ cánh tay Diệp Tống, nhìn một lượt đánh giá: “Nhị tiểu thư sao lâu như vậy mới trở về, lúc đi cũng không thèm gửi tin về nhà, đại tướng quân mỗi ngày đều nhắc người. Người nhìn người xem, cả người đầy sương gió.”
Diệp Tống cười híp mắt nghe Xuân Xuân oán giận, nàng cảm thấy như vậy cũng là một loại hạnh phúc, chờ Xuân Xuân oán giận xong, liền nói: “Ta lâu như vậy không trở về, muội càng ngày càng đẹp ra, mà cũng càng ngày càng dong dài.”
Hết chương 2-Q2
Ủng hộ t trên wattpad alexhaley303 hoặc truyenhd.com nhé. Các chỗ khác reup ghi nguồn giúp t.