Anh cô nương khóc tới mức ngất xỉu trong thau tắm. Diệp Tống ôm nàng ra ra, cẩn thận mặc y phục cho nàng rồi bế nàng lên giường. Trong lúc Anh cô nương hôn mê, đại phu đã tới chẩn bệnh, không có vết thương gì nặng, nhưng cơ thể lại không ổn lắm. Nói đơn giản hơn, chính là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Đại phu kê một phương thuốc, mỗi ngày phải nấu dược thiện để bồi bổ cho nàng.
Đại tướng quân và Diệp Tu biết Anh cô nương đã tìm được tới tướng quân phủ, trong lòng đều vô cùng cảm kích. Diệp Tống muốn bố trí thế nào cũng được, hai đại nam nhân bọn họ sẽ không chen vào, huống chi trong nhà cũng không thiếu một bộ chén đũa.
Anh cô nương ngủ no giấc đến buổi chiều, dược thiện đã hầm xong, Diệp Thanh sai người bưng tới cho nàng, nhìn nàng uống không dư lại chút nào mới nói: “Tuy vị của nó hơi khó uống nhưng sẽ tốt cho thân thể của ngươi, đại phu nói, về sau ngày nào cũng phải bồi bổ mới được.”
Anh cô nương đáp: “Ta không thấy khó uống, vì từ nhỏ ta đã quen với dược liệu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Anh cô nương trầm mặc một lúc mới ngửa đầu lên nhìn Diệp Thanh nói: “Diệp Thanh tỷ tỷ, chuyện lúc trước ta nói là do không kiềm chế được tức giận, thực xin lỗi.”
Cửa sổ trong phòng cứ để mở, bên ngoài vẫn còn dư lại một chút oi bức của mùa hè. Anh cô nương sảng khoái ngồi dưới bóng cây, bên cạnh chất đống một đống vật liệu gỗ.
Diệp Thanh cũng ngồi bên cạnh nàng, bừng bừng khí thế suy nghĩ lại cách chế tạo pháo cơ nỏ thất bại buổi sáng.
Anh cô nương nhìn trong chốc lát nói: “Ngươi làm cái này để làm gì?”
Diệp Thanh vẻ mặt đầy tự tin, cười nói: “Đây là vũ khí, ngươi nói xem dùng làm gì?”
Bản thiết kế đủ thể loại trải ra trên mặt đất, Anh cô nương cũng nhặt hai miếng gỗ, dùng một thanh đao nhỏ chăm chú gọt đẽo. Đợi đến khi Diệp Thanh phát hiện ra, Anh cô nương đã làm xong một phần, chẳng qua nàng không được khéo tay lắm, nên chỗ lồi chỗ lõm không cân xứng nhau. Tấm gỗ phía dưới chân nàng thì khắc thành từng cuộn sóng, Diệp Thanh liền hỏi: “Ngươi khắc cuộn sóng làm gì?”
Anh cô nương nhìn nàng đáp: “Cái ta khắc là mây mà.”
Diệp Thanh ngầm cảm thấy, cái nàng khắc rõ ràng là cuộn sóng mà.
Anh cô nương muốn khắc thêm vài chữ lên ván gỗ, nhưng dùng đao khắc không dễ dàng như dùng bút viết, nếu muốn khắc đẹp phải là phải tốn chút công phu, kết quả Anh cô nương khắc thế nào cũng không đẹp, còn làm bị thương ngón tay mình, Diệp Thanh nhìn thấy cũng không biết phải nói gì, nàng không thể nói ra sự thật rằng Anh cô nương điêu khắc rất khó coi được.
Bởi vì cái nàng đang làm chính là bài vị. Một cái dành cho cha nàng là Quỷ Y, cái còn lại dành cho hộ vệ của Tô Tĩnh, Tô Mạc.
Nàng về phòng, đặt hai bài vị lên cái bàn gần cửa sổ, hỏi xin Diệp Thanh một ít hương, trịnh trọng tế bái. Diệp Thanh còn cẩn thận mang theo hai mâm đựng trái cây, coi như đồ cúng.
(Theo dõi và ủng hộ mình trên wattpad alexhaley303 nhé)
Buổi tối, Anh cô nương tới phòng ăn cùng mọi người. Trước giờ đều là Diệp Tống chăm sóc cho Diệp Thanh, giờ có thêm Anh cô nương, Diệp Thanh cũng cảm thấy mình có trách nhiệm lên, không cần Diệp Tống chăm sóc nữa mà nàng quay ra chăm sóc cho Anh cô nương.
Anh cô nương vừa mới tới, chưa quen biết ai nên không nói nhiều lắm. Nhưng mỗi khi nàng mở miệng đều nói đúng vào trọng điểm, nàng nhìn Diệp Tống hỏi: “Tỷ và Tô ca ca cãi nhau à, sao không thấy hắn?”
Diệp Tống dừng một chút đáp: “Không có, hai chúng ta không phải người một nhà, nên hắn đương nhiên phải ở nhà của mình rồi.”
“Nhà hắn có xa không, lát nữa ta qua thăm hắn được không?” Anh cô nương hỏi.
Diệp Tống đáp: “Ngươi muốn tìm hắn làm gì?”
Anh cô nương liền nói: “Tô Mạc đại ca, là người bên cạnh Tô ca ca, ta nghĩ dù huynh ấy không còn nữa, ta cũng nên báo cho Tô ca ca một tiếng. Còn nữa, ta muốn đưa Tô Mạc về nhà. Nếu xa quá, thì để ngày mai...”
Đến việc đi trả lệnh bài Diệp Tống còn phải lén lút, lúc này nàng đánh gãy lời Anh cô nương nói: “Không sao, cũng không xa lắm, cơm nước xong ta sẽ đưa ngươi đi.”
Ai ngờ, cơm còn chưa ăn xong, trời đột nhiên nổi sấm, xem ra một lát nữa sẽ có mưa to.
Anh cô nương trở về phòng thu thập một chút rồi cẩn thận ôm bài vị Tô Mạc, sợ hắn bị dính nước mưa nên dùng vải bố che lại. Lúc ra cửa, Diệp Tu mang tới một cây dù: “Cầm lấy, phòng khi đi đường trời đổ mưa.”
Diệp Tống tiếp nhận, Diệp Thanh mang một cây đèn đi đến nói: “Nhị tỷ, hai người cẩn thận một chút, đừng trì hoãn nữa, đi sớm về sớm.” Diệp Tống đưa Anh cô nương ra cổng.
Trời bên ngoài đã tối, trên trời mây đen giăng đầy, đèn cầy trong tay chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng được con đường dưới chân. Anh cô nương ôm bài vị, nói: “Diệp Tu ca ca lớn lên thật anh tuấn, trước khi gặp Tô Mạc, ta cũng rất thích những nam nhân anh tuấn.”
“Tô Mạc lớn lên cũng dễ nhìn mà.”
Anh cô nương hiện lên nụ cười ngọt ngào mang chút chua xót: “Ừm, trước đây ta lại chưa phát hiện ra điểm này.”
“Cái này người ta gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi.” Diệp Tống nói, “Anh tử, ngươi vẫn còn trẻ, phía trước vẫn còn rất nhiều cuộc gặp gỡ đang chờ đón ngươi, đừng vì một lần té ngã liền nghĩ hai chân không đứng dậy được nữa. Ngươi cũng không phải hai bàn tay trắng, về sau chúng ta chính là người thân của ngươi, ngươi càng phải sống một cuộc đời thật xuất sắc, có như vậy, Quỷ Y và Tô Mạc dưới suối vàng mới có thể yên tâm. Ở đây sẽ không ai bắt ngươi khóc hay cười, bởi suy cho cùng, chỉ thời gian mới có thể chữa lành vết thương, nhưng bọn ta vẫn muốn được nhìn thấy một Anh tử sống thật với lòng mình, mọi hỉ nộ ái ố đều xuất phát từ tận đáy lòng.”
Anh cô nương rơi nước mắt, cằm chống lên lớp vải bố bọc bài vị, hít hít cái mũi nói: “Ta trơ mắt nhìn cha ta bị giết chết, cũng trơ mắt nhìn Tô Mạc vì bảo vệ ta mà chết. Dược Vương Cốc trở thành phế tích, ta đã cố gắng bới tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thể tìm thấy thi thể của bọn họ. Người rời bỏ ta, đều là những người ta yêu nhất, ta sẽ không bao giờ trở lại như trước kia được nữa.”
Diệp Tống sờ đầu nàng: “Ta đã nói rồi, sẽ không có ai bắt ép ngươi, thời gian còn dài, ngươi cứ từ từ mà đi.”
Tuy nói Hiền Vương phủ không cách tướng quân phủ quá xa nhưng theo tốc độ của Anh cô nương, chắc cũng phải mất gần một canh giờ mới tới được. Ai ngờ chưa đi được một nửa, đột nhiên xuất hiện sấm sét vang trời, trời ngay lập tức đổ mưa tầm tã, dập tắt cả ngọn đèn trong tay hai người.
Diệp Tống luống cuống tay chân căng dù ra, hạt mưa rơi xuống tán dù kêu lộp độp.
Trận mưa này tới quá mãnh liệt mang theo không khí lạnh lẽo, loại bỏ hoàn toàn tia nhiệt cuối cùng của mùa hè.
Diệp Tống cầm chắc cán dù che cho Anh cô nương, đồng thời cũng bảo vệ bài vị Tô Mạc không bị mưa ướt. Còn bản thân nàng bị mưa xối lạnh tới thấu tim, tóc cũng ướt đẫm bám dính vào cổ.
Được một lúc, váy của Anh cô nương đã ướt hơn phân nửa, nàng che lại bài vị rồi cùng Diệp Tống chạy đi trong mưa.
Giờ đâu thể lại trèo tường đi vào, Diệp Tống đưa Anh cô nương đường đường chính chính đi tới cổng lớn. Thủ vệ cổng sao có thể không nhận ra nàng, nhanh chóng chạy vào thông báo, lúc này Tô Tĩnh cũng vừa mới trở về, hắn tự mình bung dù đi ra.
Lúc Tô Tĩnh nhìn thấy Diệp Tống, trên mặt nàng đã dính đầy nước mưa, lông mi còn vương bọt nước, chớp chớp mắt: “Anh cô nương nói muốn gặp ngươi nên ta đưa nàng tới gặp.”
Tô Tĩnh không biết Anh cô nương là ai, hắn chỉ thấy đây là một cô nương tuổi đời còn rất trẻ, ngũ quan có chút quen thuộc, nói: “Đi vào trước rồi nói.”
Vào đại sảnh, Tô Tĩnh sai người hầu mang cho hai nàng cốc trà gừng, do dự một chút mới lên tiếng: “Mưa ướt hết rồi, để ta sai người mang y phục tới cho các ngươi thay.”
Diệp Tống dựa vào cửa sổ, nhìn nước mưa theo mái hiên chảy xuống, tay cầm lấy vạt áo vặn cho nước chảy ra, làm như không có việc gì nói: “Không cần, chúng ta chỉ đến một lúc rồi sẽ đi. Anh cô nương đưa Tô Mạc trở về.”
“Tô Mạc?” Tô Tĩnh giật mình, hắn nhớ rõ Tô Mạc là hộ vệ bên cạnh hắn trước kia, nhưng xoay người nhìn Anh cô nương, hắn thật sự không nhớ nổi nàng là ai, hắn cố gắng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại vô số hình ảnh đứt đoạn lướt thoáng qua, đầu đau dữ dội. Tô Tĩnh xoa hai chân mày nói, “Tô Mạc bị sao vậy?”
Diệp Tống thấy hắn như thế, hai bọng mắt thâm quầng, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Nếu nhớ không ra thì đừng nhớ.” Nàng nhìn Anh cô nương đem bài vị của Tô Mạc đặt lên bàn, mở vải bố ra, dùng miếng vải ôn nhu lau bọt nước dính trên bài vị, đè thấp thanh âm nói vài câu đơn giản với Tô Tĩnh, “Anh cô nương là tiểu cô nương có duyên kết bạn với ngươi ở Giang Nam Cô Tô, nàng thích Tô Mạc, nhưng Tô Mạc đã chết. Lúc này nàng muốn đưa Tô Mạc trở về.”
Tô Tĩnh trầm mặc, hỏi: “Có phải ở Cô Tô đã xảy ra chuyện gì không, ta...Ta bị mất trí nhớ ở đó sao?” Diệp Tống giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười chua xót, giơ tay gõ cái trán, “Chỉ tùy tiện suy đoán mà thôi.”
“Ngươi tội gì phải miễn cưỡng bản thân như vậy.”
Lúc này Anh cô nương mới nhìn lại, hai mắt trông mong nói; “Tô ca ca, Tô Mạc tốt xấu gì cũng là hộ vệ bên cạnh huynh, giờ ta đưa huynh ấy trở lại, huynh có thể giúp ta cho huynh ấy một nơi che mưa chắn gió được không?”
Tô Tĩnh nhìn Diệp Tống, sau đó đưa các nàng tới từ đường của vương phủ. Trong từ đường là các bài vị của hoàng thất, ngoại trừ dòng họ có công lớn được sắp xếp ở bên trong, các dòng khác sẽ được xếp ở bên ngoài, còn lại gần như không có vị trí gì. Tô Tĩnh quyết định đặt Tô Mạc ở bên trong từ đường.
Không chỉ bởi vì Tô Mạc là người thân cận của hắn, mà còn bởi vì đây là người có thế khiến Diệp Tống lặn lội mưa gió cũng muốn đưa tới đây, nên hắn muốn nghiêm túc đối đãi.
Anh cô nương ở trong từ đường nói mấy câu với Tô Mạc, Diệp Tống liền ngồi dưới mái hiên bên ngoài từ đường. Tô Tĩnh sợ nàng lạnh, cởi áo của mình ra khoác lên người nàng, Diệp Tống quay đầu thấy hắn, theo bản năng định cự tuyệt.
Tô Tĩnh nói: “Ngươi không chịu thay quần áo, nhưng khoác một cái áo sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Anh cô nương nói xong, nàng từ từ bước ra bên ngoài hàn huyên với Tô Tĩnh vài câu. Nhưng mấy nội dung này Tô Tĩnh cũng không có mấy ấn tượng, Anh cô nương là người mẫn cảm, lập tức hỏi; “Tô ca ca, huynh làm sao vậy?”
Ba người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Tô Tĩnh nghĩ một lát mới đáp: “Lúc trước bị thương nên mấy chuyện trước đây quả thực không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ? Có phải là lúc bị sát thủ đuối giết ở Dược Vương Cốc không?” Anh cô nương hỏi.