Diệp Tống biết trong kinh thành có một nhóm ăn mày, vậy nên việc có người túc trực ở cổng lớn chờ nàng cũng không lạ. Ngày trước lúc Xuân Xuân chạy ra khỏi Ninh Vương phủ cũng phải đóng giả thành ăn mày chờ ở cổng mấy ngày mấy đêm, không hề dễ dàng tí nào. Nếu không có mệnh lệnh của Diệp Tống, thủ vệ ở cổng sẽ không tự ý cho ăn mày vào cửa.
“Muội nói là một cô nương? Tìm ta?” Diệp Tống hỏi, “Nàng ta trông như thế nào?”
Xuân Xuân đáp: “Gầy gầy nhỏ nhỏ, trên người rất bẩn, không nhìn rõ được trông như thế nào.”
Diệp Tống hơi trầm ngâm suy nghĩ nói: “Muội ở lại chăm sóc A Thanh, ta đi xem thử.”
Lúc Diệp Tống tới cổng lớn, quả thật có một vị cô nương, nếu không phải do búi tóc lộn xộn của nàng thì cũng không nhìn ra được đây là một vị cô nương. Cô nương kia đang bảo thủ vệ cho nàng vào, nhưng thủ vệ kiên quyết không cho, nàng ta liền tức giận, trông nàng ta chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cặp mắt trong veo như nước hồ, chỉ là cảm giác như ẩn chứa bên trong đó rất nhiều tâm sự, hoàn toàn không giống vẻ trong sáng của một vị cô nương mà tầm tuổi đó nên có.
Diệp Tống vừa thấy, lập tức giật mình.
Cô nương kia định lấy một thứ gì đó từ trong tay áo rải về phía các thủ vệ.
Diệp Tống tay mắt lạnh lẹ, bước ra cửa bắt được tay nàng ta, cổ tay khô gầy đến đáng thương khiến Diệp Tống đau xót.
Cô nương kia cả kinh, tức giận trừng mắt quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Tống liền dừng lại, nàng mở to đôi mắt nhìn Diệp Tống không chớp mắt, hốc mắt nóng dần lên. Tay đang cầm bột phấn màu tím buông lỏng xuống, thả trôi theo gió.
Diệp Tống nhìn nàng, đau lòng gọi: “Anh cô nương.”
Ai có thể tưởng tượng được, vị tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi trước mắt này chính là Anh cô nương của Dược Vương Cốc trước kia. Một người từng ngây thơ, đáng yêu biết bao mà giờ đây lại bị hiện thực tàn khốc thay thế. Có lẽ nàng cũng hiểu rằng, bản thân không thể không nỗ lực sống sót, cho dù chỉ là kéo dài hơi tàn đi chăng nữa, nhưng chỉ có sống sót, nàng mới có cơ hội và hy vọng. Nếu không, nàng đã không xuất hiện ở tướng quân phủ.
Anh cô nương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lồng ngực Diệp Tống, gắt gao ôm nàng, hai vai kịch liệt run rẩy, một câu cũng không nói. Diệp Tống ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, ôn nhu nói nhỏ: “Không sao nữa rồi, tới đây rồi là tốt rồi, về sau sẽ không gặp lại chuyện như thế này nữa.” Nàng không biết Anh cô nương đã trôi dạt đi đâu, Diệp Tu đã phái người tìm khắp Giang Nam Cô Tô cũng như ven đường từ Cô Tô về kinh thành đều không phát hiện được bóng dáng nàng. Anh cô nương tuy rất thông minh, nhưng trải qua ngàn dặm xa xôi để tới được đây, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.
Dưới sự an ủi của Diệp Tống, Anh cô nương dần dần bình tĩnh lại, rầu rĩ nói: “Diệp tỷ tỷ, ta đói.”
Không kịp đưa nàng đi rửa mặt, Diệp Tống trực tiếp đưa nàng đi ăn cơm, phân phó hạ nhân dùng tốc độ nhanh nhất mang lên những món ăn vừa thanh đạm lại bổ dưỡng cho Anh cô nương. Anh cô nương cũng không bắt bẻ, ngồi xổm trên ghế, ngấu nghiến ăn.
Diệp Thanh nghe tin vội vàng chạy tới phòng ăn, lúc tới nơi, nàng nhìn thấy một cô nương trên người bẩn thỉu, trong miệng đang nhồm nhoàm đầy bánh bao. Nảng ngẩng đầu thấy Diệp Thanh, cố gắng nuốt xuống, hai mắt đỏ ửng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn.
Diệp Thanh hơi hé miệng, không biết nên nói gì cho phải. Toàn bộ phòng ăn rất yên tĩnh, chỉ còn dư lại âm thanh cắn nuốt của Anh cô nương. Diệp Thanh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Anh cô nương, đưa tay ra bắt lấy nửa cái bánh bao đã bị ngón tay dính đầy bùn đất của nàng làm bẩn, Anh cô nương ngơ ngẩn, lưu luyến nhìn nửa cái bánh bao kia.
Diệp Thanh múc cho nàng một chén cháo, kéo một cặp lồng đầy bánh bao nóng hổi đẩy đến trước mặt nàng nói: “Bánh bao khô cứng này có gì ngon, cẩn thận kẻo nghẹn. Ngươi nếm thử chút cháo và bánh bao này đi. Đầu bếp ở đây làm bánh bao rất ngon, về sau sáng nào ta cũng bảo họ chuẩn bị bánh bao cho ngươi.” Vừa nói vừa đưa cho Anh cô nương một đôi đũa.
Anh cô nương cẩn thận tiếp nhận, nghe theo lời Diệp Thanh uống hai ngụm cháo, lại run run gắp một cái bánh bao nhỏ, thử nhấm nháp vài cái, bánh bao có vỏ ngoài mềm, bên trong là thịt ngon đẫm nước sốt đậm vị, nàng hít hít, cảm thấy ăn rất ngon, vì thế liền nhét cả cái bánh bao nhỏ vào miệng, như sợ người khác đoạt mất của nàng.
Anh cô nương một bên lau nước mắt, một bên vẫn chăm chú ăn, trên khuôn mặt chỗ loang chỗ lổ, nàng nói: “Ta cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi ta mới được ăn một bữa no như thế này.” Nàng cảm thấy sau tất cả những chuyện đã trải qua, nàng đã không thể trở lại là một cô nương đơn thuần như trước kia nữa, nàng phải học cách trưởng thành. Là một người lớn thì không thể dễ dàng khóc trước mặt người khác, như vậy sẽ chỉ khiến cho người ta thấy nàng yếu đuối, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng ở thời khắc này vẫn là không thể nhịn được nữa.
Hốc mắt Diệp Thanh cũng đỏ lên, hỏi: “Chúng ta đã phái người tìm ngươi rất lâu nhưng không thấy, rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy?” Anh cô nương trầm mặc một lúc lâu, nước mắt giàn giụa, Diệp Thanh tưởng nàng không muốn nói, liền trấn an, “Được rồi, ngươi không muốn nói thì không cần nói. Về sau đây chính là nhà của ngươi, ngươi sẽ không cần phải phiêu bạt bên ngoài nữa, cũng sẽ không bị người khác khi dễ. Ngươi yên tâm, ta và nhị tỷ nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Nếu không phải Diệp Tống ngăn cản, chỉ sợ Anh cô nương vì đói mà ăn không ngừng, đến mức bội thực mà chết.
Diệp Thanh đưa Anh cô nương về viện của mình, sai người chuẩn bị nước tắm gột rửa sạch sẽ cho Anh cô nương. Lúc này Anh cô nương mới nhìn Diệp Thanh hỏi: “Chân của ngươi khỏi hoàn toàn rồi sao?”
Diệp Thanh đáp: “Đúng vậy, nếu không có sự giúp đỡ của hai người, có lẽ cả đời này ta cũng không thể đứng dậy được. Chỉ là ta vẫn chưa kịp cảm tạ, ta hy vọng mình sẽ có cơ hội làm được chút gì đó cho ngươi.”
Anh cô nương lại nói: “Còn có thể làm gì được nữa, đến chính bản thân ta cũng chưa kịp làm gì cả. Người giúp ngươi không phải là ta, mà là cha ta, nhưng ông ấy đã chết rồi.” Từ trước đến nay nàng vốn luôn là người không biết lựa lời mà nói, còn Diệp Thanh lại là người có tâm tư tỉ mỉ, nàng cứ thản nhiên mà nói thẳng ra như vậy khiến trong lòng Diệp Thanh trầm xuống.
Diệp Thanh dừng lại, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Lúc Anh cô nương chui vào thau tắm, Diệp Tống lại làm chuyện mà hạ nhân nên làm. Nàng vào nhà chuẩn bị quần áo cho Anh cô nương, tới thau tắm giúp nàng gột rửa đầu tóc rối bù. Khuôn mặt của Anh cô nương sau khi được rửa sạch sẽ lộ ra vẻ trắng bệch, không chút huyết sắc, toàn bộ chỉ có trên lòng bàn tay nàng lưu lại vết tích giúp nàng biết được mình đang ở ngày nào.
Anh cô nương dùng một tay vốc một nắm nước, cánh tay gầy còm xơ xác, bình tĩnh nói: “Ta một mình đi Nam Thiến, tìm nữ nhân độc ác kia báo thù. Chắc hẳn ngươi thấy rất buồn cười, rõ ràng bà ta là người cho ta một gia đình, nhưng rồi lại dùng chính tay mình hủy hoại làm ta không còn nhà để về. Ngay cả khi ta muốn báo thù, cũng làm không xong, ta so với ta tưởng tượng còn vô dụng hơn.”
Diệp Tống thanh âm bình tĩnh lại ôn hòa, lấy khăn lông mềm mại nhẹ lau lưng nàng nói: “Ngươi mới bao lớn, loại chuyện này đâu phải có thể dễ dàng tiếp nhận.”
“Trước kia ta luôn mong bản thân mau trở thành người lớn, nhưng nào ngờ khi làm người lớn lại vất vả như vậy.” Anh cô nương từ từ nói, “Trước kia ta không sợ gì cả, cứ thể sinh hoạt trong thế giới của riêng mình, nhưng khi vừa ra khỏi mới phát hiện, thế giới của ta chỉ là một góc nhỏ bé trong một thế giới rộng lớn, Diệp tỷ tỷ, ta đã quá sai lầm rồi.”
“Ở Nam Thiến đã xảy ra chuyện gì? Có tìm được mẹ của ngươi không?” Diệp Tống hỏi sang vấn đề khác.
“Bà ta không phải mẹ của ta, bà ta muốn giết ta.” Anh cô nương quay đầu tuyệt vọng nhìn Diệp Tống, “Ngươi có từng gặp mẹ ruột nào muốn giết nữ nhi của mình không? Ta không báo được thù nên đã tự mình trốn khỏi Nam Thiến.”
“Có thể nhặt về một mạng, chứng tỏ ngươi không phải người vô dụng.” Diệp Tống chậm rãi nói, “Một người vô dụng là khi, người đó gặp phải một chuyện nhưng dù có dùng bất cứ cách nào đi nữa cũng bất lực, cuối cùng còn chết không rõ ràng. Ngươi nhặt về một mạng, điều này là quan trọng hơn cả, chỉ khi ngươi còn sống ngươi mới có cơ hội lật ngược lại.”
Anh cô nương ngơ ngẩn, chớp chớp mắt, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống. Nàng nói: “Ta đột nhiên không biết, mười mấy năm qua mình đã sống cùng nữ nhân kia như thế nào, chỉ sau một đêm, ta đã trở thành hai bàn tay trắng.”
Diệp Tống nói: “Ngươi không nên trách A Thanh, trong lòng muội ấy cũng rất khổ sở. Nếu ngươi buộc phải có một hai oán niệm để chống đỡ, thì hãy oán ta, nếu không phải ta khăng khăng muốn đưa A Thanh tới Dược Vương cốc tìm Quỷ Y chữa trị, thì sẽ không kéo theo đám người Nam Thiến tới, bọn chúng cũng sẽ không đại khai sát giới ở Dược Vương cốc.”
Anh cô nương ghé vào bên thành thau tắm, lắc đầu, “Dù ngươi không đi, nữ nhân kia sớm hay muộn cũng sẽ huyết tẩy Dược Vương cốc. Cha ta không chịu đi cùng bà ta tới Nam Thiến, cống hiến cho người Nam Thiến. Ta cũng không trách Diệp Thanh, ta chỉ là...chỉ là hâm mộ...”
Diệp Tống nhẹ nhàng chà lau mái tóc cho Anh cô nương nói: “Cả đời này ta sẽ cố hết sức mình chăm sóc ngươi, cho đến ngày ngươi không cần ta nữa.”
“Diệp tỷ tỷ...” Anh cô nương nghẹn ngào nói: “Ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu ngày nào đó, ta không xuống tay được với mẹ ta, ngươi có thể giúp ta giết bà ta được không...” Anh cô nương rơi nước mắt, “Ta không muốn trở thành giống như bà ta, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình...”
Diệp Tống đáp: “Được.”
“Suốt quãng đường vừa qua, ngày nào ta cũng vì tính mạng của bản thân mà bôn ba, không kịp dừng lại suy nghĩ gì. Ngươi có thể để ta một mình một lúc được không...”
Diệp Tống vắt khăn lên thau tắm, đứng dậy nói: “Được.”
Nàng ra khỏi phòng, vào khoảnh khắc xoay người đóng cửa phòng lại, bên trong liền truyền ra tiếng khóc bi thương thống thiết.
Diệp Thanh vẫn luôn chờ trong sân, nghe thấy tiếng khóc vội đi lên kéo tay áo Diệp Tống hỏi: “Nhị tỷ, nàng khóc thương tâm như vậy sao tỷ còn ra đây?”
Diệp Tống vỗ vỗ vai nàng nói: “Nàng muốn ở một mình.”
“Nhị tỷ...Liệu Anh cô nương có hận chúng ta không?”
“Không đâu, muội đừng nghĩ quá nhiều. Đại phu ban nãy tới kê thuốc cho muội đi rồi sao? Lát nữa bảo hắn tới xem cho Anh cô nương, điều dưỡng thân thể cho nàng.”
Diệp Thanh cuối cùng cũng thấy bản thân có việc để làm, lập tức chạy đi so với thỏ còn nhanh hơn: “Hắn vẫn chưa đi xa, nhị tỷ yên tâm, muội sẽ gọi hắn quay lại!”