Hắn dừng bước, yên lặng nhìn Diệp Tống. Sóng mắt đào hoa như nước ngầm cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó mà hắn không dám thừa nhận muốn thoát ra ngoài.
Diệp Tống giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, vẻ tươi cười mang theo chua xót mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra. Nàng không nói gì, quay đầu rời đi.
Tô Tĩnh thấy nàng sắp đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn nổi lên tiếng: “Nhị tiểu thư nếu muốn đi theo hướng này mà không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ tránh ra, cần gì phải chuyển sang đường khác.”
Diệp Tống đưa lưng về phía hắn, bước chân chậm dần rồi dừng lại, nàng xoay người nhìn hắn, nụ cười tươi rói: “Đâu có.”
Tô Tĩnh cũng cười, biểu tình có chút cô đơn: “Nhị tiểu thư đang muốn đi đâu?”
“Tùy ý đi dạo mà thôi, Vương gia, xin cáo từ.”
Diệp Tống khó khăn lắm mới đi qua người Tô Tĩnh, Tô Tĩnh hạ mi mắt, đột nhiên hắn kéo lấy cánh tay Diệp Tống, Diệp Tống sửng sốt. Dưới lớp quần áo mỏng, độ ấm của lòng bàn tay hắn thấm vào da khiến nàng giật mình.
“Ngươi thật sự không cần phải tránh mặt ta, nếu ngươi cảm thấy ta khiến ngươi khó chịu, ta có thể thử...”
Diệp Tống chậm rãi gỡ tay hắn ra, bàn tay hắn dần dần trượt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay nàng. Diệp Tống không nhìn hắn, trả lời: “Không phải do ngươi, nguyên nhân ở ta. Ta cũng không cố trốn tránh Vương gia, chỉ là Vương gia có chuyện của Vương gia, ta cũng có chuyện của ta, không liên quan gì tới nhau cả.”
“Vậy sao”, Tô Tĩnh cười, “Trễ thế này rồi nhị tiểu thư còn muốn đi đâu? Nếu ta không nhầm, nhị tiểu thư hẳn là đang đi đến chỗ của Nhung Địch trưởng công chúa.”
Diệp Tống ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh lại nói: “Nhị tiểu thư muốn giải oan cho Lưu quân sư, cách tốt nhất là xuống tay từ chỗ trưởng công chúa. Nhưng hành cung canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có lệnh bài thông hành thì không được vào.” Hắn gỡ xuống một chiếc lệnh bài từ trên hông mình đưa cho Diệp Tống, “Cầm đi đi.”
Diệp Tống nhìn hắn, không nói gì cũng không nhận lấy.
Đuôi lông mày Tô Tĩnh nhẹ giương, thanh âm nhẹ nhàng, từ tốn: “Không dám cầm sao? Không cần người, chỉ cần có lệnh bài là được.”
Diệp Tống lấy lại tinh thần, do dự một chút vẫn quyết định nhận lấy, sau đó nàng nhanh chóng đi tiếp, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Tô Tĩnh nghiêng người, bóng hắn kéo dài trên mặt đất có chút cô liêu. Hắn nhìn Diệp Tống biến mất ở ngã rẽ rồi mới quay đầu đi tiếp con đường của mình.
Lúc Diệp Tống tới ngoài hành cung, nơi đó đúng thực là có cấm vệ quân thay phiên nhau canh gác, nhưng không thấy bóng dáng Trần Minh Quang đâu cả. Diệp Tống cúi đầu nhìn lệnh bài trên tay, nhẹ thở ra một hơi rồi đi tiếp. Nhìn thấy lệnh bài, cấm về quân liền lui sang hai bên để Diệp Tống đi vào. Bước chân Diệp Tống chợt dừng lại, quay đầu hỏi: “Trần Minh Quang đại nhân có ở đây không?”
Một cấm vệ quân đáp: “Trần đại nhân đang trấn thủ ở Doanh Hoa cung.”
“Kia chính là chỗ ở của trưởng công chúa Nhung Địch sao?”
“Đúng vậy.”
Nơi hành cung này cũng thật là xa hoa, đình đài lầu các cùng hoa cỏ cây cối được bố trí rất tỉ mỉ. Trên hành lang cũng được bày trí đèn lưu li sáu cạnh tinh xảo, loại chuyên dùng trong cung, hoa văn trên đèn vô cùng bắt mắt.
Chỉ là trên hành lang có thủ vệ canh gác đã làm mất đi bầu không khí đẹp đẽ này.
Diệp Tống thấy Trần Minh Quang đang đứng ở phía xa, dáng người thẳng tắp, phong thái tuấn lãng. Nàng nấp ở trong một gốc cây hoa hải đường, huýt sáo về phía hắn, ai ngờ thủ vệ ở Doanh Hoa cung vô cùng nhạy bén, Trần Minh Quang nhìn về phía phát ra tiếng, những người khác cũng đã nhanh chóng cầm binh khí vây quanh Diệp Tống ở giữa. Nếu Diệp Tống không giơ lệnh bài lên chỉ sợ nàng đã bị coi như thích khách.
Một thủ vệ đứng giữa lên tiếng hỏi: “Ai? Hoàng Thượng có lệnh, không cho bất kỳ người nào tới đây.”
Ở trong tẩm điện vốn đã chán muốn chết, Bách Lý Minh Xu vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã bị đánh thức, nàng mở to hai mắt ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nàng thân là con tin, hai nước mới chỉ bắt đầu hòa đàm nên nàng chỉ có thể hoạt động ở hành cung, không được gây ra bất kỳ sai lầm nào. Tuy phạm vi hoạt động bị hạn chế nhưng hai chân hai tay vẫn tự do, đôi mắt có thể nhìn, đôi tai có thể nghe, vừa nhìn thấy Diệp Tống, nàng liền chống tay lên cửa sổ thích thú nhìn ra ngoài.
Diệp Tống cũng nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra nụ cười khiêu khích, nàng quay đầu nhìn Trần Minh Quang đang đi tới, xoa cằm nói: “Không phải ta tới thăm nữ nhân điên kia, ta tới gặp hắn.”
Bách Lý Minh Xu vừa nghe liền nổi trận lôi đình đấm lên song cửa sổ: “Ngươi mẹ nó mới là nữ nhân điên! Có bệnh!”
Trần Minh Quang có chút xấu hổ, nhìn thủ vệ nói: “Không cần khẩn trương, nàng là phó tướng bên người vệ tướng quân. Đều lui ra đi.” Một lúc sau chỉ còn dư lại Trần Minh Quang và Diệp Tống, vành tai Trần Minh Quang dần dần đỏ lên: “Không biết nhị tiểu thư tới...là vì chuyện gì?”
Diệp Tống cười tủm tỉm: “Không biết Trần đại nhân có thể cho ta vào nói mấy câu với Nhung Địch trưởng công chúa được không?”
Trần Minh Quang khó xử đáp: “Hoàng Thượng có lệnh, trưởng công chúa vẫn còn chưa quen thuộc với Bắc Hạ nên tạm thời không cho người tới hành cung bái phỏng. Mong nhị tiểu thư thứ lỗi, ta không thể cho ngài vào.”
Diệp Tống liếc mắt nhìn xung quanh nói: “Ở đây Trần đại nhân là to nhất, cho hay không cho chẳng lẽ không phải do ngài quyết định sao?”
“Nhưng ta không thể lấy việc công làm việc riêng, nhị tiểu thư vẫn nên trở về đi.” Lời hắn nói ra vô cùng cương trực, dường như không gì có thể lay động được hắn.
Diệp Tống thấy khó mà làm hắn thay đổi quyết định, không cưỡng ép thêm nữa, nhìn Bách Lý Minh Xu huýt sáo, chuẩn bị rời đi.
Bách Lý Minh Xu khó thở nói: “Đừng đi! Có giỏi thì một mình đấu với ta! Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Diệp Tống không thèm quay đầu lại, đáp: “Không xem lại bản thân ngươi đi, giờ có khác gì đang ngồi tù không? Chờ ngươi thu phục vị tướng quân này rồi mạnh miệng cũng chưa muộn.”
Trần Minh Quang không ngờ Diệp Tống lại không chút dây dưa mà rời đi luôn. Nhưng trong ấn tượng của hắn, Diệp Tống là người nếu không đạt được mục đích sẽ quyết không từ bỏ. Hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng quay lại vị trí của mình.
Chờ đến lúc giao ca đã là nửa đêm, Trần Minh Quang từ Doanh Hoa cung đi ra. Lúc hắn ra khỏi ngoài cung, mới đi được mấy bước, hắn liền dừng lại, quay đầu thấy một người đang đứng dựa vào tường, không phải Diệp Tống thì ai, hắn kinh ngạc nói: “Nhị tiểu thư?”
Diệp Tống đứng thẳng người, hoạt động tay chân đã có chút tê mỏi, từ từ đi về phía hắn nói: “Đợi Trần đại nhân tan tầm thật không dễ dàng a.”
“Ta...”
Trần Minh Quang cao hơn một cái đầu so với Diệp Tống. Hắn còn chưa nói hết câu, Diệp Tống liền khoác tay lên vai hắn cướp lời: “Không phải ta đã nói hôm nào sẽ mời ngươi uống rượu sao, hôm nay ta cảm thấy không tồi, đi uống rượu đi.”
“Nhưng mà nhị tiểu thư...” Trần Minh Quang không kịp nghĩ lý do tại sao Diệp Tống lại đột nhiên nhiệt tình với hắn như vậy. Hắn chỉ cảm giác bàn tay đang đặt trên vai của hắn giống như một khối bông ấm, vừa ngứa lại vừa mềm khiến mỏi mệt của hắn như tiêu tan hết.
“Nhưng cái rắm, nam nhân phải dứt khoát lên, đừng ấp a ấp úng.”
Giữa hè có không ít quán rượu mở cửa tới tận sáng sớm, Diệp Tống nhanh chóng đưa Trần Minh Quang vào một quán rượu, gọi hai bầu rượu cùng mấy đĩa đồ nhắm.
Một bên vành tai Trần Minh Quang đỏ bừng, hắn nói: “Nhưng mà nhị tiểu thư, tửu lượng của ta thực sự không tốt...”
Diệp Tống nào cho hắn cơ hội thoái thác, trực tiếp rót rượu, không uống không phải bạn tốt.
Trần Minh Quang bất đắc dĩ, Diệp Tống bắt đầu uống rượu, hắn cũng không thể không uống. Nhưng hắn vốn là người kiềm chế rất tốt, ngày thường không cao ngạo không nóng nảy, khi uống say cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, Diệp Tống hỏi hắn câu gì hắn liền thật thà trả lời.
Diệp Tống chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Trần Minh Quang, hắn đã gục xuống bàn, ánh nến mờ nhạt rọi lên sườn mặt hắn, nhìn kỹ cũng cảm thấy hắn khá tuấn tú.
Nàng nói: “Trần đại nhân, lúc chiều ta với trưởng công chúa Nhung Địch cũng chỉ đứng cách có một cái sửa sổ, nếu ngươi cho ta vào nói vài lời với nàng, chắc cũng không có khó khăn gì?”
“Thực xin lỗi nhị tiểu thư...Thật sự...Hoàng mệnh không thể trái.”
“Lúc ở trên triều ngươi đứng ra nói giúp ta, ta còn cho rằng ngươi nguyện ý giúp ta.”
Trần Minh Quang trầm mặc trong chốc lát, Diệp Tống nếu không phải thấy ngón tay hắn mân mê chén rượu còn tưởng là hắn ngủ rồi. Kết quả hắn lại nói: “Giúp, đương nhiên nguyên ý giúp...Chỉ cần nhị tiểu thư cần giúp gì, ta nguyện dùng hết súc...”
Diệp Tống cười nhu hòa: “Vậy ngươi cho ta gặp Bách Lý Minh Xu, ta muốn thuyết phục nàng ta chứng minh sự trong sạch cho Lưu Ngoạt.”
“Không được...Hoàng mệnh khó trái, nhị tiểu thư thứ tội...”
“Hừm, hoàng mệnh có nói không cho người tới thăm hành cung, nhưng nếu cho nàng ta ra ngoài thì sao?” Trần Minh Quang vừa nghe liền giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, Diệp Tống nhịp ngón tay lên bàn, cười như không cười, “Trần đại nhân, cái này không tính là vi phạm hoàng mệnh chứ?”
“Ta...Ta say rồi...Nhị tiểu thư, xin cáo từ.”
Cách một ngày, lại là một buổi chiều tà trong ca trực của Trần Minh Quang, trên người hắn đeo trường kiếm, ngón tay chỉ về các hướng nói: “Chia làm ba đội, tuần tra Doanh Hoa cung, bảo đảm an toàn cho trưởng công chúa.”
Cấm vệ quân lĩnh mệnh mà đi.
Lúc Diệp Tống tới, Doanh Hoa cung không còn một bóng người. Đương nhiên, ngoại trừ trưởng công chúa Bách Lý Minh Xu.
Bách Lý Minh Xu vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Tống, không khỏi bước tới châm chọc nói: “Sao, ngươi lại tới nữa? Ta chỉ là một con tin bị cấm túc, không đáng để ngươi mong nhớ chứ?”
Diệp Tống cũng cười nói: “Sao lại không nhớ, ngươi ở lại Bắc Hạ tới giờ đã quen chưa? Ta nghĩ một nơi cẩm y ngọc thực như này liệu có ai lại không thể quen nổi chứ, chỉ là không giống lúc còn ở Tây mạc có thể thoải mái chạy nhảy lung tung, ở đây khó tránh khỏi cảm thấy bức bối.” Nàng kéo tay Bách Lý Minh Xu, “Không nói lời vô nghĩa nữa, bây giờ ngươi đi với ta.”