Lúc Trần Minh Quang còn đang do dự, Diệp Tống đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, cười như không cười nói: “Hình như ta khiến Trần đại nhân khó xử? Lúc ở trên triều, Trần đại nhân nói năng hùng hồn lắm cơ mà.”
Trần Minh Quang cười một cái đáp: “Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi.”
“Không ngờ một người ăn ngay nói thẳng lại đắc tội Lý tướng, không sợ sau này hắn làm khó ngươi sao.” Nói xong Diệp Tống ôm quyền cúi xuống, “Dù sao đi nữa, lúc nãy cũng đa tạ Trần đại nhân.”
“Không cần khách khí.”
Diệp Tống xoay người đi xuống bậc thang, đi được vài bước quay lại, ánh mắt lấp lánh, “Nghe nói hôm ta say là ngươi đưa ta về.”
Trần Minh Quang nhìn có chút ngây ngốc đáp: “Chuyện nhỏ không đáng nói, nhị tiểu thư không cần khách khí.”
Diệp Tống nhìn hắn chớp chớp mắt: “Hôm nào mời ngươi uống rượu.”
Diệp Tống đi xa dần, Trần Minh Quang mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vành tai hồng hồng lẩm bẩm nói: “Được a.”
Tô Thần trở lại Đại Lý Tự cũng không nghỉ ngơi chút nào, cơm không kịp ăn liền đưa người chạy tới tướng quân phủ thẩm tra. Lúc bước vào đại môn, chứng kiến một mãnh hỗn độn phía trước, quả thật giống như vừa bị bọn thổ phỉ cướp bóc, trên mặt đất đâu đâu cũng có vết máu.
Ngay cả cửa phòng ăn cũng bị rụng xuống. Lúc này quản gia tiến lên, cung kính nói: “Vương gia tới, tướng quân đã ở bên trong đợi ngài, nếu không phiền, mời Vương gia tới phòng ăn dùng thiện rồi bắt đầu điều tra cũng chưa muộn.”
Tô Thần cũng không khách khí theo quản gia tới phòng ăn, thấy đại tướng quân, Diệp Tu, Diệp Tống và Diệp Thanh đều đã ngồi ở đây chờ hắn.
Đại tướng quân nói: “Trong nhà chuẩn bị chút đồ ăn đạm bạc, mong Vương gia không chê.”
Tô Thần đi đến bên người Diệp Tống phất áo ngồi xuống, khẽ cười nói: “Đại tướng quân khách khí rồi, bổn vương đến đây cũng chưa kịp ăn, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Diệp Tu cầm bầu rượu lên mặt không đổi sắc rót rượu cho Tô Thần nói: “Vừa nãy chắc Vương gia cũng thấy, Lý tướng sai người tới phá tướng quân phủ của chúng tôi, rốt cuộc ai đúng ai sai, mong Vương gia định đoạt rõ ràng.”
Tô Thần đáp: “Vệ tướng quân yên tâm, bổn vương sẽ không nói oan cho người tốt, cũng sẽ không dung túng kẻ xấu.”
“Nếu được thế thì tốt.”
Tô Thần uống chén rượu, bắt đầu ăn cơm. Diệp Tống chưa thèm liếc hắn một cái, chỉ chiếu cố Diệp Thanh ở bên cạnh. Chiếc đũa trên tay Tô Thần ngưng lại rồi gắp đồ ăn để vào bát cho Diệp Tống.
Diệp Tống dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Tô Thần làm như không có việc gì, lộ ra nụ cười ôn nhu nói: “Ta nhớ đây là mấy món ngươi thích ăn.”
Mấy người khác đồng thời nhìn về phía Diệp Tống.
Diệp Tống cảm thấy khó hiểu, nhíu nhíu mày, phân phó nha hoàn: “Đổi bát cơm mới cho ta.” Nha hoàn lấy một bát khác tới, Diệp Tống đổi bát ăn, không cho Tô Thần chút mặt mũi nào, nói, “Vương gia đừng tự cho mình là đúng, sao lại cho rằng ta thích ăn mấy món đó. Cứ cho là trước đây ta thích đi, nhưng giờ sẽ không thích nữa, Vương gia cứ ăn tự nhiên, không cần để ý đến ta.”
Sắc mặt Tô Thần khó nén sự cô đơn, nhưng cuối cùng có lẽ vì ngại người khác đang ở đây nên không phát tác ra, đành phải thôi.
Cơm trưa xong, người của Đại Lý Tự cẩn thận xem xét hiện trường, lấy lời khai của người trong phủ, ghi lại từng chi tiết nhỏ. Tô Thần sau khi kiểm tra xong liền chuẩn bị sai người đưa thi thể quản gia của Lý tướng đi, nhìn Diệp Tống nói: “Mũi tên này trúng ngay điểm yếu, nhưng miệng vết thương thô ráp không giống như thủ pháp của người luyện võ bắn cung, quản gia thật sự do ngươi giết sao?”
Diệp Thanh lúc ấy nhịn không được mở miệng: “Kỳ thật hắn là...”
Diệp Tống bình tĩnh đánh gãy lời nàng: “Là ta giết, lúc đánh nhau ai để ý được mấy cái này, do bọn chúng khiêu khích trước, trong lúc hỗn loạn ta luống cuống tay chân bắn ra một mũi tên cũng không có gì lạ. Huống chi đây là phòng vệ chính đáng, theo luật lệ của Bác Hạ không tính là phạm tội, chẳng lẽ Vương gia muốn lấy cái này để định tội ta sao?”
Tô Thần nói: “Bổn vương chỉ thuận miệng hỏi, nhị tiểu thư cần gì phải nghiêm trọng như vậy.”
“So với những chuyện ở tướng quân phủ, không phải Tam vương gia nên điều tra kỹ chuyện phát sinh ở Tây mạc hơn sao, đúng lúc ta và đại ca đều ở đây, Vương gia muốn hỏi gì cứ hỏi.“. đam mỹ hài
Tô Thần liếc nhìn Diệp Tống: “Bổn vương cũng là giám quân, khi hành quân đánh giặc, quân lệnh như núi, sao có chuyện trì hoãn.” Thấy việc nên làm đều đã làm, Tô Thần lệnh cho người của Đại Lý Tự rời khỏi tướng quân phủ, trước khi rời đi nói, “Trong lúc bổn vương thẩm tra án này, mong những người liên can ở tướng quân phủ có thể ra làm chứng. Ở đây không có chuyện gì nữa, bổn vương cáo từ.”
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Tô Thần rất cao, trong vòng một ngày đã có thể tập hợp hết người có liên can của hai bên ra công đường. Hắn chủ yếu tra hỏi những kẻ dẫn người tới tướng quân phủ làm loạn, sự thật sáng tỏ, chân tướng rõ ràng, nhưng khi ra công đường làm chứng, hai bên không ai nhường ai, ai cũng có lý của riêng mình.
Lúc đó Diệp Tống đang ngồi ở trên, nhếch miệng cười nhìn hai bên cãi nhau.
Mắt thấy cả hai sắp đánh nhau đến nơi, Tô Thần đột nhiên đập mạnh xuống, trên trán gân xanh nổi đầy nói: “Thích cãi nhau lắm phải không, hay để bổn vương an bài một nơi cho các ngươi ngày ngày cãi nhau nhé.” Ý tứ trong lời của hắn rất rõ ràng, nơi kia không phải chỗ nào khác chính là nhà giam.
Hai bên biết điều thu liễm lại.
Nhóm người của tướng phủ cũng rất dũng cảm, tuy nhìn thấy Diệp Tống an ổn ngồi phía trên nên có chút mất tự tin, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Đại nhân, Diệp nhị tiểu thư giết quản gia của chúng tôi, theo lý phải bị trừng phạt, huống hồ tướng gia đại nhân nhà chúng tôi còn vừa mới mất đi công tử, hiện giờ quản gia lại không có, cả ngày chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, đại nhân nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng tôi a!”
Nha hoàn trong tướng quân phủ cũng không chịu yếu thế: “Nhi tử của Tể tướng các ngươi thì có liên quan gì đến tiểu thư nhà chúng ta! Quản gia cũng không phải chết oan uổng, ai bảo hắn muốn giết tiểu thư nhà chúng ta trước, tiểu thư vì muốn bảo vệ chúng ta nên mới phải phản kích! Trong luật lệ của Bắc Hạ cũng nói chuyện này không coi là phạm pháp, các ngươi còn muốn đòi công đạo cái gì?”
“Ngươi...Các ngươi! Đổi trắng thay đen! Rõ ràng là nhị tiểu thư nhà các ngươi có ý định mưu sát quản gia nhà chúng ta!”
“Ngươi mới đổi trắng thay đen, chúng ta có nhiều mắt như vậy, chẳng lẽ lại nhìn nhầm? Chính là quản gia các ngươi muốn giết tiểu thư nhà ta trước!”
Hạ nhân trong tướng quân phủ trăm miệng một lời khiến người bên tướng phủ không phản phác được, “Nói bậy! Đại nhân, bọn chúng nói dối!”
Tô Thần không vội mà mở miệng hỏi: “Người trong tướng phủ vì sao lại tới tướng quân phủ?”
.....
Hai nhà sau khi từ công đường của Đại Lý Tự đi ra, hạ nhân của tướng phủ mặt mày xám xịt, còn bên tướng quân phủ lại mặt mày rạng rỡ. Kết quả khẳng định tài ăn nói của tướng phủ vẫn còn kém hơn tướng quân phủ một chút.
Lúc ra ngoài hai bên vẫn không ai nhường ai, còn định đánh nhau ngay giữa đường. Tướng quân phủ người đông thế mạnh đánh cho đám người tướng phủ chạy trối chết, chỉ có thể vừa chạy vừa chửi.
Lưu Ngoạt cũng đã nghe kể về chuyện phát sinh trên triều, Lý tướng không báo thù được cho con trai nên muốn giết hắn để giải bớt mối hận trong lòng. Lúc Diệp Tống từ Đại Lý Tự đi ra liền gặp phải Lưu Ngoạt, thấy hắn một bộ sầu khổ, nàng tiến đến nhìn, không khỏi cười cười nói: “Trưng ra bộ mặt này làm gì, biết mình gặp kiếp nạn rồi sao?”
Lưu Ngoạt đáp: “Nhị tiểu thư không cần giễu cợt Lưu mỗ.”
Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy sao ngươi không tới chỗ vệ tướng quân đi, ở đây làm gì? Ngươi đừng nói là chúng ta chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.”
Lưu Ngoạt giật giật khóe miệng cười cười: “Lưu mỗ biết nếu Lưu mỗ chủ động tới sẽ không tránh khỏi bị nhị tiểu thư nói móc. Nhị tiểu thư nghĩ tại sao Lưu mỗ lại tới đây.”
Khóe miệng Diệp Tống hơi nhếch lên, nhướng mày nói: “Để ta đoán xem, do ngươi nghe nói Lý tướng hao hết tâm tư muốn dồn ngươi vào chỗ chết, nên ngươi tự mình tới đây, muốn hy sinh bản thân để bảo toàn cho vệ tướng quân?”
Lời này vừa nói ra, Lưu Ngoạt liền lộ ra nụ cười văn nhã, nhưng thoạt nhìn lại có chút giảo hoạt, hắn nói: “Nhị tiểu thư cảm thấy Lưu mỗ là ngươi như thế sao? Thiết nghĩ lời nhị tiểu thư nói ra có lẽ đến cả nhị tiểu thư cũng không tin. Giá mà vì thân bất do kỷ mà chết thì cũng coi như chết không hối tiếc, ví như lúc bị bắt làm tù binh ở đại doanh quân địch, nhưng giờ ta lại đang ở Bắc Hạ, Lưu mỗ không được chết trên sa trường mà lại vì tranh đấu trong nội bộ mà chết, thực không đáng giá. Lưu mỗ vốn là người tham sống sợ chết, giờ vẫn có tay có chân, sao không chạy trốn để tự cứu mình.”
Diệp Tống không tỏ ý kiến, Lưu Ngoạt lại làm như không có việc gì cười cười: “Lưu mỗ nghe nói hai ngày trước nhị tiểu thư say rượu, trên đường gặp được Trần Minh Quang đại nhân, hắn đã đưa ngài về nhà?”
Diệp Tống nheo mắt nhìn Lưu Ngoạt: “Ngươi nghe ngóng được ở đâu?”
Lưu Ngoạt nói: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ hắn là Trần Minh Quang.” Hắn hơi sát người vào nàng, “Nếu muốn chứng minh Lưu mỗ trong sạch, chỉ có thể là Nhung Địch trưởng công chúa, nếu có thể khiến nàng ta đứng ra nói đỡ một hai câu, vấn đề liền có thể được giải quyết dễ dàng.”
Diệp Tống nói: “Ngươi tự tin là Bách Lý Minh Xu sẽ nguyện ý đứng ra làm chứng cho ngươi sao?”
Lưu Ngoạt tươi cười, bên trong toát ra vẻ tự tin nói: “Nhị tiểu thư không thử sao biết là không được? Nếu có thể mời trưởng công chúa đến làm khách...”
Diệp Tống không nặng không nhẹ đấm lên vai Lưu Ngoạt, tỏ vẻ vui mừng nói: “Nhất tiễn song điêu? Nhưng cuyện này liên quan gì tới Trần Minh Quang?”
Lưu Ngoạt ghé đầu vào bên tai Diệp Tống nói nhỏ: “Nghe nói Trần đại nhân được phái tới hành cung làm tổng chỉ huy. Nhưng nghe nói hắn vốn là người rất dễ thẹn thùng, nhị tiểu thư chỉ cần một chút...”
Mới chỉ nói được một nửa, Diệp Tống liền muốn rút roi sắt ra. Lưu Ngoạt sao có thể không hiểu tính của Diệp Tống, hắn sớm đã nhảy tránh ra một bước, che lại khuôn mặt mình, vẫn giữ vẻ nịnh nọt.
Diệp Tống ném roi cong cong khóe miệng: “Chẳng lẽ ngươi muốn lão tử đi câu dẫn hắn?”
Lưu Ngoạt ủy khuất nói: “Nhị tiểu thư không nên nói vậy, chỉ gọi là dùng chút mị lực mà thôi.”
“Ngươi còn nói!”
“Hành cung canh giữ nghiêm ngặt, trưởng công chúa mới đến Bắc Hạ, Hoàng Thượng chưa hạ lệnh cho phép nàng ta được ra vào tự do, chỉ có cách này...A!” Lưu Ngoạt một bên chạy một bên trốn, “Nhị tiểu thư hạ thủ lưu tình! Coi như Lưu mỗ cái gì cũng chưa nói...Á!”
Lưu Ngoạt bị Diệp Tống đánh chạy, Diệp Tống thong thả thu roi, cười sảng khoái, quay đầu đi nơi khác. Mặt trời đã ngả dần về phía tây, ánh sáng vàng nhạt làm lộ ra bóng dáng tiêu sái của nàng.
Lúc nàng vừa đi qua một con phố liền thấy Tô Tĩnh đang đi về hướng này. Hình như hắn vừa đi làm về, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, áo khoác ướt sũng mồ hôi.