Ban đêm, không khí thật yên bình, chỉ còn dư lại tiếng côn trùng kêu vang.
Trước cửa tướng quân phủ, ánh sáng từ đèn lồng nhẹ nhàng tản mát ra xung quanh. Cánh cửa hé mở, Diệp Tu đứng trước cửa, Trần Minh Quang giao Diệp Tống đang nằm yên trong lồng ngực mình cho hắn.
Diệp Tu ôm lấy Diệp Tống, nghe Trần Minh Quang giải thích sự tình, lên tiếng cảm tạ: “Muội muội của ta say rượu đã có hành vi không đúng mực, may mắn có Trần đại nhân kịp thời cứu giúp, còn phiền Trần đại nhân phải đưa về, Diệp Tu vô cùng cảm kích.”
Trần Minh Quang cười cười đáp: “Vệ tướng quân xin đừng khách khí, chỉ là hạ quan may mắn đi ngang qua mà thôi, chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”
Hai người hàn huyên thêm một hai câu, Diệp Tống nằm trong lòng Diệp Tu hơi cựa quậy, tay ôm cổ Diệp Tu, ngón tay di chuyển lung tung trên mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Yên nào...Để ta ngủ một lát...”
Diệp Tu hết cách, vừa ngẩng đầu lên tránh vừa nói: “Hiếm có dịp Trần đại nhân tới đây, vào trong uống tách trà rồi hãy đi.”
Trần Minh Quang vẫn đang cảm thấy Diệp Tống như vậy có chút buồn cười, khóe mắt ẩn hiện ý cười còn ngoài miệng thì đáp: “Không cần, lát nữa hạ quan còn phải tới cửa cung bàn giao ca, xin cáo từ trước.”
Diệp Tu gật gật đầu: “Vậy cũng được, Trần đại nhân đi cẩn thận.” Hắn nhìn Trần Minh Quang xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Diệp Tống, ôm nàng đi vào.
Diệp Tu định đưa Diệp Tống về Tinh Hề viện, nhưng đi được một nửa, Diệp Tống đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, chằm chằm nhìn Diệp Tu. Nhìn được một lúc mới nhận ra người trước mặt là đại ca nàng, ấn ấn cái đầu đang đau nhức hỏi: “Huynh đang đưa muội đi đâu vậy?”
“Về phòng ngủ”, Diệp Tu đáp, “Vì sao muội lại uống say thành thế này, ngày mai ta sẽ hỏi tội sau.”
Diệp Tống xoa trán, bên môi tràn ra nụ cười nhẹ, nói: “Còn vì sao nữa, trước nay muội vẫn như vậy mà. Chẳng lẽ đại ca lại không cho phép muội đi sao?”
Diệp Tu đáp: “Ta chưa từng giống muội uống say như chết thế này.”
“Quân nhân chắc là người đơn giản nhất trên đời”, Diệp Tống nói, “Trong lòng đại ca ngoại trừ lòng trung quân ái quốc, tận trung vì nước thì không còn cái gì khác phải không?”
“Có.”
Diệp Tống tò mò hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có gia đình.”
Diệp Tống trầm mặc, sau hồi lâu mới đáp: “Đại ca, muội không muốn về Tinh Hề viện.”
Diệp Tu cái gì cũng không hỏi, mắt thấy sắp đến Tinh Hề viện, hắn lại chuyển bước đi về hướng khác, đưa Diệp Tống tới viện của Diệp Thanh.
Đến nơi, Diệp Tống chống tay vào bả vai Diệp Tu nhảy xuống, Diệp Tu sợ nàng đứng không vững nên đưa tay ra đỡ, Diệp Tống phất tay tỏ ý không cần, bước chân lảo đảo đi về phía trước, nàng quay đầu nhìn Diệp Tu, chớp chớp mắt cười: “Huynh cảm thấy Bách Lý Minh Xu thế nào? Muội thấy để nàng làm đại tẩu không tồi đâu.”
Diệp Tu nhíu mày: “Muội đừng có nói bậy.”
“Huynh không thích, muội nói bậy cũng vô dụng.”
Diệp Tống đi được vài bước, mới vừa tới hành lang chưa kịp vào cửa đã vội che miệng nghiêng ra ngoài phun một trận. Diệp Tu không đành lòng, vỗ lưng nàng nói: “Để ta lấy cho muội chén trà giải rượu.”
“Không sao...Nôn ra rồi là hết thôi...” Diệp Tống ngẩng đầu nhìn hắn cười vô vị.
Xuân Xuân đang trong phòng ngủ nghe được động tĩnh bên ngoài vội khoác áo ra xem, lập tức cả kinh nói: “Nhị tiểu thư, sao người lại uống thành thế này?”
Không đợi Diệp Tu phân phó, nàng vội vàng tiến vào nhà lấy chén nước cho Diệp Tống.
Diệp Tống nôn liên tục như muốn nôn hết cả gan mật ra ngoài, Diệp Thanh nghe tiếng cũng bị tỉnh dậy, nàng so với Xuân Xuân bình tĩnh hơn, cầm lấy chén nước trong tay Xuân Xuân, một bên vỗ lưng Diệp Tống một bên đưa nước đến bên miệng nàng, hỏi: “Sao người lại đầy mùi rượu thế này?”
Diệp Tu đứng dậy nói: “Uống say, được một đồng liêu nhặt được từ bên đường đem về. A Thanh, muội chiếu cố nhị tỷ muội cho tốt, ta về trước.” Nói xong định đi, dưới chân lại do dự, quay đầu nhìn Diệp Tống, “A Tống, nếu trong lòng có chuyện gì thì hãy tâm sự với A Thanh.”
Diệp Tống rũ đầu, nhìn Diệp Tu vẫy vẫy tay: “Đi thì đi đi, cần gì phải dài dòng thế.”
Diệp Tống ngồi xổm trên hành lang, gió đêm hiu hiu thổi khiến nàng tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu đau như muốn vỡ ra. Thầy nàng không buồn ngủ, Diệp Thanh bảo Xuân Xuân về phòng ngủ trước, còn nàng vào trong lấy áo khoác cho Diệp Tống, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệp Tống ngả đầu vào vai Diệp Thanh, đưa tay ôm nàng giống như tỷ muội hay làm nũng nhau. Điều này khiến Diệp Thanh giật mình, bởi vì từ trước tới nay chỉ có nàng mới làm nũng như vậy chứ Diệp Tống chưa thế bao giờ.
Diệp Tống chui đầu vào lòng Diệp Thanh cọ cọ, Diệp Thanh mặt đỏ bừng, khóe miệng giật giật: “Nhị tỷ, tỷ sẽ không lợi dụng lúc say mà làm bậy chứ.”
Diệp Tống đáp: “A Thanh, trên người muội vừa thơm vừa mềm, ôm rất thoải mái.”
“...” Diệp Thanh xoa đầu nàng, im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Nhị tỷ, tỷ có tâm sự sao?”
Diệp Tống hơi buồn ngủ, thanh âm hơi hỗn loạn: “Gì cơ? Đôi mắt nào của muội thấy nhị tỷ có tâm sự?”
Diệp Thanh có chút đau lòng nói: “Nếu không có tâm sự thì sẽ không có cái dạng này, cũng sẽ không mỗi ngày đều tới phòng muội ngủ. Nếu tỷ nói ngày nào tỷ cũng gặp ác mộng, muội không tin.” Nàng dừng một chút mới nói tiếp, “Hoàng Thượng, hắn làm tỷ nổi giận sao? Hay vì Tô Tứ?”
Diệp Tống sau một lúc lâu không đáp mới rên lên: “Đầu đau quá...”
Diệp Thanh đỡ Diệp Tống lên nói: “Nhanh về phòng ngủ đi, không còn sớm nữa. Không lát lại trúng gió.”
Diệp Tống dựa vào người Diệp Thanh, Diệp Thanh cẩn thận đỡ nàng vào phòng, cả hai liền ngã lên giường. Diệp Thanh bò dậy giúp Diệp Tống cởi bớt quần áo rồi cùng nhau nằm xuống.
Đôi mắt Diệp Tống lúc đóng lúc mở, vô cùng tỉnh táo. Diệp Thanh nhìn nhìn nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy?”
Diệp tống xoay người, chui vào lòng Diệp Thanh, nhắm mắt nói nhỏ: “Ngoan, ngủ đi.”
Ngày hôm sau, Xuân Xuân chuẩn bị một chén canh giải rượu cho Diệp Tống, uống xong mới thấy đầu đỡ đau hơn chút. Tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Nàng ngồi trong đại sảnh ăn sáng, nghe Diệp Tu nhắc tới Trần Minh Quang, cảm thấy có chút quen tai nhưng không thể hình dung nổi hắn trông như thế nào.
Diệp Tu nói: “A Tống, quân nhân không thể say rượu, muội cũng biết nếu tối hôm qua là ở quân doanh, chính là phạm vào quân pháp.”
Diệp Tống vô vị đáp: “Nhưng muội đâu có ở quân doanh a.”
“Dù không phải ở quân doanh, quân nhân cũng nên biết hạn chế, không thể muốn làm gì thì làm.” Diệp Tu vừa nói vừa nhìn về phía đại tướng quân, “Cha, người nói muội ấy đi.”
Đại tướng quân đang ăn súp, húp xong nói: “Tu a, quân nhân nghiêm cẩn là đúng. Nhưng A Tống dù sao cũng là phận nữ nhi, không thể dựa theo tiêu chuẩn của nam nhân mà nói được.”
Diệp Tu nói: “Muội ấy không nên uống say như chết, nửa đêm mới về nhà như thế.”
Đại tướng quân nhìn về phía Diệp Tống, giáo huấn: “Về sau không được như vậy nữa biết chưa, uống say đến mức đánh nhau cũng không nổi, nếu lại gặp phải bọn lưu manh như tối hôm qua thì phải làm sao. Lần sau con phải báo cho nhà một tiếng, để đại ca tới đón con.”
Diệp Tống thành thật gật đầu, nghiêm túc hối cải: “Con đã biết, thưa cha.”
Ăn sáng xong, hai cha con về phòng thay y phục, Diệp Tu nói: “Hôm nay sứ thần Nhung Địch vào kinh, chúng ta đi thượng triều trước. A Tống, cuộc chinh phạt Nhung Địch muội cũng đóng góp một phần công lao, có muốn đi cùng không?”
Thượng triều hay không thượng triều, đối với Diệp Tống không quan trọng. Từ trước đến nay, nếu muốn nàng sẽ đi, không muốn sẽ không đi.
Lúc này nàng ngả người dựa vào lưng ghế đáp: “Đại ca đi là được, nếu Hoàng Thượng ban thưởng đều là của huynh.”
Diệp Tu không nói thêm gì nữa cùng đại tướng quân bước ra cửa. Đại tướng quân không quên quay đầu lại nói một câu: “A Thanh rất quan tâm nhị tỷ là con. Nếu muốn ra phố đi dạo nhớ đưa theo vài người.”
Đợi hai người rời đi rồi, Diệp Thanh mới dịch lại gần Diệp Tống hỏi: “Nhị tỷ, hôm nay tỷ có việc gì không?”
Diệp Tống nhướng mày: “Sao?”
“Cùng muội đi dạo phố đi.”
Thấy Diệp Tống gật đầu, Diệp Thanh vui mừng về phòng thay y phục. Ai ngờ khi các nàng còn chưa ra khỏi tướng quân phủ, một đám người hùng hùng hổ hổ đang kéo đến.
Trong tay bọn họ đều là gậy gộc.
Trong ngõ này chỉ có một mình tướng quân phủ, bọn họ đi về hướng đó không phải tới tướng quân phủ thì còn đi đâu nữa.
Thủ vệ gác cổng không rõ nguyên do tiến lên ngăn cản, nhưng đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, còn không đợi thủ vệ nói gì, bọn chúng đã cầm côn lên đánh khiến thủ vệ ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Tổng đẩy Diệp Thanh và Xuân Xuân về phía sau, nói: “Đi vào trước. Hôm khác chúng ta sẽ đi dạo phố.”
Diệp Thanh lo lắng: “Sao lại thế này, nhị tỷ đi vào cùng muội đi.”
“Xuân Xuân, đưa A Thanh về phòng.”
“Nhị tỷ!” Diệp Thanh kêu lên, Xuân Xuân nghe lời Diếp Tống kéo Diệp Thanh vào trong.
Một thủ vệ khác thấy bây giờ dù có đuổi theo báo cho đại tướng quân và Diệp Tu quay lại cũng không kịp, lập tức quay đầu triệu tập thủ vệ trong phủ ra: “Mau! Đóng chặt cửa lại!”
Cùng lúc đó, đối phương ở bên ngoài cũng hô lên một tiếng, bọn chúng liền tiến lên đẩy cổng, chênh lệch lực lượng quá lớn, chưa được bao lâu cánh cửa đã bị đẩy ra, bọn chúng thi nhau chạy vào. Cầm đầu là một nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ vô cùng linh hoạt và khôn khéo.
Thủ hộ tướng quân phủ bảo hộ Diệp Tống ở phía sau. Diệp Tống lạnh giọng quát về phía đám người: “Các ngươi thật to gan, tự tiện xông vào tướng quân phủ, không biết sẽ thế nào à?”
Tên trung niên kia trong tay cầm một cây gậy gỗ chỉ vào Diệp Tống hỏi: “Ngươi chính là nhị tiểu thư tướng quân phủ, Diệp Tống?”
Diệp Tống đáp: “Là ta, thì sao?”
Hắn liền ra lệnh cho đám người: “Chính là nàng! Đánh cho ta!”
Hai bên không nói thêm gì, cứ thế xông lên đánh nhau. Thủ vệ tướng quân phủ sao có chuyện để bọn chúng muốn làm gì thì làm, bọn họ cũng rút đao tham chiến.
Nhóm người này rõ ràng muốn tìm Diệp Tống tính sổ, Diệp Tống cũng không khách khí, rút roi sắt ra quất lên người bọn chúng. Roi sắt quét qua chậu cây bãi cỏ, không cái nào còn nguyên vẹn, đánh vào người càng kinh khủng hơn.
Tướng quân phủ bỗng chốc loạn thành một đống. Đám nha hoàn ôm đầu hét chói tai, sợ hãi đến cực điểm.
Đám người kia vô cùng độc ác, thấy không chiếm được tiện nghi Diệp Tống, bọn chúng đả thương thủ vệ trong phủ, còn liên tục phá tan sân vườn, bắt đám nha hoàn ra khi dễ.