Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 244: Chương 244: Q2: Tranh luận trên triều đình




Diệp Tống tức giận, roi sắt trong tay quét bay xung quanh khiến bọn chúng nối nhau ngã lăn trên đất.

Lúc này, trên hành lang đột nhiên truyền tới tiếng kêu khóc thảm thiết. Diệp Tống quay đầu nhìn, thấy một tên nam nhân đang kéo một nha hoàn từ trong nhà ra ngoài rồi ấn lên lan can, hai tay hắn xé rách quần áo nàng, thân thế dưới lớp y phục phơi bày hết ra ngoài.

Diệp Tống cắn răng, mũi chân đá lên thanh trường đao ở dưới đất nhắm chuẩn tới ngực của tên kia.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe tiếng gió “vút” một cái, một mũi tên nhọn phóng tới, nháy mắt liền cắm thẳng vào giữa ngực hắn. Tên kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi đi đời.

Nha hoàn kia vừa che thân thể vừa khóc chạy tới chỗ các tỷ muội khác.

Diệp Tống nhìn theo hướng mũi tên vừa nãy, chỉ thấy ở chỗ góc khuất hành lang, Diệp Thanh và Xuân Xuân không biết đã đứng đó từ lúc nào. Trên tay Diệp Thanh cầm một cái nỏ, cánh tay run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.

Hiển nhiên mũi tên vừa nãy là do nàng bắn ra.

Tướng quân phủ không phải là nơi không biết đạo lý, một đám người không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện đánh phá, hộ vệ trong phủ tuy rút đao nhưng cũng không giết ai, cùng lắm chỉ khiến bọn chúng bị thương ngã xuống đất không phản kháng được nữa. Vậy nên người chết đầu tiên là do Diệp Thanh giết.

Diệp Tống kinh ngạc nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt âm lãnh, gằn từng chữ một: “Tên nào dám làm xằng bậy, giết hết cho ta. Bắc Hạ có luật pháp, đây chỉ là phòng vệ chính đáng, sẽ không phải chiụ tội gì.”

Các hộ vệ nghe được lời này của Diệp Tống vô cùng phấn khởi, phân chia người bảo vệ nha hoàn trong phủ và hai vị tiểu thư, nếu bọn chúng dám hành động thiếu suy nghĩ, giết không tha.

Lúc này, một cỗ kiệu sang trọng từ đâu đến dừng trước cửa phủ. Một ông lão từ bên trong bước ra, biểu cảm bi thương, trong ánh mắt tràn ngập thù hận. Đám người đang đánh nhau lập tức tách ra hai bên nhường đường cho ông lão.

Diệp Tống sao có thể không nhận ra người trước mặt chính là Lý tướng. Lý tướng nhìn về phía Diệp Tống, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác nàng ra.

Diệp Tống ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cười nói: “Nghe nói Lý tướng không khỏe phải dưỡng bệnh ở nhà, hôm nay xem ra đúng là như vậy. Chỉ là không biết Lý tướng gióng trống khua chiêng làm náo loạn tướng quân phủ là chuyện gì đây?” Nàng thu liễm lại vẻ tươi cười, ngữ khí lạnh đến khiếp người, “Ngươi tưởng muốn tới phá tướng quân phủ của ta là tới phá sao?”

Bên người Lý tướng có quản gia đỡ hắn, chỉ mới một khoảng thời gian ngắn ngủi không thấy, hắn giống như tấm gỗ mục dường như chỉ cần đẩy nhẹ là ngã. Thanh âm già nua nặng nhọc lên tiếng: “Diệp Tống, sát tử đền mạng, hôm nay ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương bồi tội với con trai của ta!”

“Sát tử đền mạng?” Diệp Tống thu lại roi sắt, nhướng mày nở nụ cười, “Lời này từ đâu mà có? Lý tướng, không phải ngươi già rồi nên hồ đồ chứ, hay Lý Cố nhà ngươi về báo mộng cho mà ngươi tới tìm ta đền mạng? Lý Cố chết có liên quan gì đến ta?”

Lý tướng oán giận nói: “Diệp Tống, ngươi đừng hòng thoái thác trách nhiệm! Hòa đàm biên quan truyền đến tin tức, ta cũng đã hỏi thăm rõ ràng, Cố nhi chết ở biên quan, không phải bị quân địch giết chết mà bị Diệp Tống ngươi giết chết! Hiện giờ, làm cũng đã làm, ngươi còn muốn chối sao!”

Chuyện này dù sao cũng là giấy không gói được lửa. Trong lòng Diệp Tống hiểu rõ, nếu như lão già Lý tướng này thật sự cấu kết với Nhung Địch tất nhiên sẽ biết con của hắn chết như thế nào. Diệp Tống sợ cái rắm, nàng chỉ sợ lão già này đến chết cũng không biết nhi tử mình chết như thế nào, thà nói trắng ra còn thống khoái hơn.

Diệp Tống ngược lại cười nhạo một tiếng: “Diệp Tống ta làm gì chưa bao giờ chống chế. Nếu là ta giết thì sao, có gan thì lại mà giết ta đi.” Vừa nói nàng vừa đi đến chỗ Diệp Thanh, cầm lấy nỏ trong tay nàng, nói, “Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm tổn hại tướng quân phủ của ta dù chỉ một chút, cấu kết với Nhung Địch mưu hại người nhà của ta, nguy hại tới lợi ích của Bắc Hạ, kẻ đầu tiên ta giết chính là ngươi! Giống như Lý Cố, trước lợi ích của quốc gia, cái chết của hắn cũng coi là có ý nghĩa. Sao, ngươi không phục?”

Lý Tướng tức chết, mặt nổi gân xanh mét, lão thở hổn hển, ho sù sụ. Quản gia bên người thấy thế lập tức gằn lên: “Mau, bắt nữ nhân láo toét này cho ta chờ lão gia xử lý! Ai dám cản bắt hết lại!”

Đối phương đang chuẩn bị hành động, Diệp Tống chậm rãi nâng nỏ trong tay lên nhắm ngay Lý tướng, quát: “Mẹ nó, ta xem ai dám động!”

Quản gia thấy thế nổi trận lôi đình, giương nanh múa vuốt mắng: “Tặc nữ lớn mật, dám lấy mũi tên nhắm ngay tiểu tướng gia, ngươi muốn mưu sát Tể tướng sao?”

“Này cũng gọi là mưu sát sao, ta cũng chưa giống Lý tướng muốn đẩy ta và Diệp Tu vào chỗ chết, ít nhất ta vẫn còn cho cơ hội suy nghĩ.” Đuôi lông mày Diệp Tống nhẹ nâng, nghiền ngẫm nói tiếp, “Đương lúc hỗn loạn, các ngươi đả thương nhiều người của chúng ta như vậy, vạn nhất không cẩn thận ngộ thương tướng gia, tướng gia tuổi già thân thể chịu không nổi, đâu có liên quan gì tới ta?”

“Ngươi!” Quản gia khó thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng lão già Lý tướng này sao có thể dễ dàng bỏ qua, một bên khom người ho sù sụ, một bên giơ tay run run chỉ vào Diệp Tống, đứt quãng nói: “Giết ả...cho ta”

Có lệnh, đám người lại lần nữa xông về phía Diệp Tống. Hộ vệ tiến lên ngăn cản, Diệp Tống nheo mắt, tay động cò súng. Một mũi tên nhọn bắn xuyên qua đám người, thẳng đến quản gia bên người Lý tướng.

Tên quản gia kia sao có thể dự đoán được, một chút chuẩn bị cũng không có, không kịp hô lên tiếng nào, mắt mở trừng trừng cứ thế ngã xuống.

Lý tướng thấy thế, mặt cắt không còn giọt máu.

Nha hoàn trong phủ tướng quân cũng vô cùng tức giận, bảo nhau cùng xông lên. Diệp Tống lắp thêm một mũi tên, lại lần nữa nhắm vào Lý tướng. Ánh mắt Lý tướng thay đổi, dưới chân lảo đảo. Diệp Tống hơi nghiêng đầu, biểu cảm không sợ trời không sợ đất, nhếch môi nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi? Là ngươi tự dâng đến cửa, đừng trách ta không hoan nghênh ngươi.”

“Nhị tỷ!”

“A Tống, dừng tay!”

Hôm nay trên triều không thuận lợi, họp bàn kéo dài tới tận trưa.

Diệp Tu và đại tướng quân vốn đã đi tới cửa cung, ai ngờ hộ vệ trong nhà mang theo vết thương chồng chất trên người đuổi theo, nói qua tình hình xảy ra. Đại tướng quân tiếp tục lên triều còn Diệp Tu lập tức quay về nhà xử lý.

Hắn trở về vừa kịp lúc, nếu chậm một bước, chỉ sợ cái mạng già của Lý tướng khó mà giữ được.

Lý tướng ở trong tướng quân phủ khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng bi thương.

Việc này đương nhiên kinh động đến Tô Nhược Thanh trên triều đình. Bởi vì việc lấy mạng của Diệp Tống thất bại, hắn lập tức chạy tới hoàng cung, dùng hết sức lực gõ trống vang vọng triều đình, muốn cáo trạng.

Trong phủ tướng quân loạn thành một đoàn. Quản gia vội phân phó hạ nhân sửa sang lại sân, Diệp Tống tùy tay vứt nỏ sang một bên nói: “Tạm thời đừng động vào, lão già kia đi cáo trạng, chắc chắn Đại Lý Tự sẽ cho người đến xem xét hiện trường.”

Quản gia theo lời bảo bọn hạ nhân lui ra, trong quá trình rời đi tiện thể động tay động chân thêm một tí, chạm vào chậu hoa chỗ này, đạp cửa chỗ kia, khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Diệp Thanh cực kỳ sợ hãi, nước mắt giàn giụa hỏi: “Nhị, nhị tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ a...”

Diệp Tống sờ sờ đầu Diệp Thanh đáp: “Sợ cái rắm, yên tâm đi, muội vì cứu người mới ra tay, sẽ không sao đâu.”

Diệp Tu không nói hai lời, vào nhà lấy dây thừng liếc mắt nhìn Diệp Tống. Diệp Tống hiểu ý, ngoan ngoãn để Diệp Tu trói nàng, đưa nàng tiến cung diện thánh.

Kết quả là, Lý tướng vừa mới cáo trạng xong, Diệp Tống và Diệp Tu đã tới.

Lúc trên đường, Diệp Tu nghiêm túc nói với nàng: “Lý tướng là tên cáo già xảo quyệt, muội tốt nhất nên suy nghĩ trước xem phải nói thế nào. Chuyện hắn cấu kết với Nhung Địch không có chứng cứ nên không thể dễ dàng kết luận, không cẩn thận còn bị cắn ngược lại.”

“Phi, muội muốn xem hắn bày trò gì.” Diệp Tống nói.

Vào triều đình, huynh đệ Diệp gia cung kính cúi đầu hành lễ. Giờ phút này, Lý tướng vẫn đang vừa khóc vừa cáo trạng, quay đầu thấy Diệp Tống, hắn khóc tới ngất đi rồi lại tỉnh, chỉ vào Diệp Tống gằn lên: “Rốt cuộc ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi lại rắp tâm giết hại con ta! Lão thần đã qua tuổi ngũ tuần, vì nước tận trung mấy chục năm, kết quả lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai thấu cho lòng này!” Hắn khấu đầu ba cái trước Tô Nhược Thanh đang ngồi trên cao kia, “Cầu xin Hoàng Thường làm chủ cho lão thần!”

Diệp Tống không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thần nữ tới đây chịu tội bởi vì xót thương cho cái chết của con trai Lý tướng. Nhưng dù vậy, mong Tể tướng đại nhân chớ oan uổng, tùy tiện gán tội danh cho thần nữ.”

Lý tướng run giọng nói: “Hay cho câu tới đây chịu tội, còn nói ta oan uổng ngươi? Ngươi cho rằng làm như vậy có thể khiến nhi tử của ta sống dậy sao? Ta gán tội danh cho ngươi lúc nào, chẳng lẽ không phải là ngươi giết?”

Tô Nhược Thanh nhíu mày nhìn Diệp Tống đang cúi đầu phía dưới, từ đầu tới cuối chưa từng liếc hắn một cái, càng chưa từng cầu xin hắn giúp đỡ dù chỉ một chút. Hắn nói: “Hòa đàm giữa Bắc Hạ và Nhung Địch đã gần kết thúc. Trẫm nghe tướng lãnh biên quan Nhung Địch nói, chi tử của Lý đại nhân, Lý Cố, không phải chết trên tay người Nhung Địch mà do Diệp ái khanh giết chết, việc này là thật hay giả?”

Diệp Tống khảng khái đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lý Cố đúng là do thần nữ giết.“. Nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.