“Nếu không may thì sẽ thế nào?” Diệp Tống chằm chằm nhìn thái y.
“Nếu không may...Máu tụ càng tích càng nặng, chiếm cứ đại nào, người sẽ, sẽ..”
“Sẽ chết đúng không?” Thanh âm Diệp Tống nhẹ nhàng, giúp hắn nói ra, tiếng mưa rơi ào ào, nàng an tĩnh rút roi lại, cúi người nhặt ô trên mặt đất, đi ra hai bước bỗng nhiên xoay người, quất thái y một roi, nước mưa tuy lạnh nhưng không so được với hàn khí quanh thân nàng, “Lúc các ngươi làm như vậy, các ngươi coi hắn là gì?”
Mỗi một bước đi, nàng lại hỏi một câu: “Có hỏi hắn có nguyện ý hay không? Hay cảm thấy hắn trở lại là chiến thần Tô Tĩnh năm đó sẽ tốt hơn? Cho nên mới lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn?”
Thái y đau đớn, quỳ rạp xuống chân Diệp Tống, nhìn bóng dáng Diệp Tống càng đi càng xa, kêu lên: “Cầu xin nhị tiểu thư thông cảm, lão phu cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Giờ việc cấp bách là mau chóng tìm được Hiền Vương, vết thương của ngài còn chưa khỏi hắn, tuyệt đối không được dính mưa!”
Đường sau núi vốn không dễ đi, trời mưa khiến bùn chảy xuống lại càng khó. Toàn bộ vạt áo và giày Diệp Tống bị dính bùn, bước chân nặng nề, nhiều lần nàng suýt nữa đã ngã xuống. Nàng vung roi sắt bám vào thân cây rồi mượn lực đi lên đỉnh núi.
Nàng không biết Tô Tĩnh đang ở đâu, nhưng nàng biết trên núi này có người Tô Tĩnh yêu nhất.
Diệp Tống gian nan trèo lên đỉnh núi, trên núi là một mảnh rừng mai u lãnh, lá cây bị nước mưa xối đi để lộ ra mặt đất trơn nhẵn. Nước mưa rơi đầy mặt nàng, dù trên tay trước sau cũng không chịu căng ra, nước mưa chảy vào trong mắt, nàng cố gắng nheo mắt lại mới thấy rõ đường đi dưới chân.
Nàng tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng mai.
Ở đó tọa lạc một ngôi mộ.
Không biết là tọa lạc ở rừng mai, hay tọa lạc ở trái tim.
Một bia mộ thanh cũ.
Bên cạnh dựa một người, ướt đẫm giống nàng, tay đặt trên bia mộ, đầu nhẹ nhàng gối lên cánh tay, dường như đang ngủ yên. Trên mặt đất rơi vãi lung tung mấy vò rượu.
Mùi rượu đã bị trận mưa này cọ rửa sạch sẽ. Duy chỉ còn lại thế giới thuần tịnh.
Tô Tĩnh yên tĩnh ngủ, không còn mưa lạnh chui vào cổ nữa. Thật lâu sau hắn mới giật giật cánh tay cương cứng, thân thể vẫn dựa lên bia mộ, chân vô ý đá vào mấy vò rượu trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy vang lên, phảng nhất như hòa vào tiếng mưa. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên đầu có một người đang căng dù che cho hắn.
Diệp Tống đứng bên ngoài dù, cố gắng che kín cho hắn. Nàng lẳng lặng nhìn Tô Tĩnh: “Nửa đêm dầm mưa tới đây, không sợ bị phong hàn sao?”
“Tung nhi...Tung nhi...” Thần trí Tô Tĩnh không rõ, đột nhiên giữ chặt lấy tay Tô Tĩnh, dùng sức kéo nàng, gắt gao ôm chặt vào trong lồng ngực.
Hơi thở quen thuộc, hương mai thoang thoảng kèm hơi lạnh của nước mưa, lần đầu tiên hắn nhìn Diệp Tống, lại không gọi tên nàng. Diệp Tống không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng lúc ấy là gì.
Có lẽ là thê lương đi. Vì Tô Tĩnh cảm thấy thê lương.
Nàng ôm dáp lại hắn, bình tĩnh nói: “Ta không phải Tung nhi, ta là Diệp Tống.”
Tô Tĩnh ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng nàng, ngẩng đầu nhìn lại, quả thật không phải Tung nhi của hắn, mà là một nữ nhân không có điểm nào giống nàng, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Diệp Tống hỏi: “Ý ngươi là gì? Hỏi ta tại sao lại biết nơi mà người khác không biết, hay hỏi ta tại sao lại lên núi tìm ngươi?”
Tô Tĩnh không muốn cùng nàng nói chuyện, lập tức nói: “Ngươi đi đi.”
Diệp Tống kéo tay hắn muốn kéo hắn lên: “Ngươi đứng dậy, cùng ta trở về, ngươi muốn tới thăm nàng lúc nào cũng được, nhưng không phải vào lúc trời mưa to thế này!”
Nhưng hắn không chút nhúc nhích, còn bất ngờ gạt tay nàng ra khiến Diệp Tống ngã trên mặt đất, chật vật bất kham. Nàng đỏ mắt nhìn Tô Tĩnh rống lên: “Tô Tĩnh! Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tô Tĩnh khoanh chân ngồi dưới đất, tay đỡ trán, đầu đau đến phát điên, không kiên nhẫn nói: “Ta nhớ rõ ta không thân thiết với ngươi, ngươi cứ cố tình dây dưa như vậy là sao? Nơi này không phải nơi ngươi nên tới, lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau, dù là Diệp gia nhị tiểu thư, ta cũng sẽ không khách khí. Ngươi đi đi.”
Diệp Tống im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng cười lên tiếng. Nàng cầm dù ném về phía bia mộ, đem bia mộ cùng Tô Tĩnh che khuất, nói: “Ngươi cảm thấy ta đang dây dưa với ngươi không dứt? Rốt cuộc là ai dây dưa không dứt với ai trước đây?” Nàng bò dậy đi về phía Tô Tĩnh, ngồi xổm trước mặt hắn, im lặng nhìn vào đôi mắt hắn, vẻ cửng cỏi kiên quyết trong đôi mắt kia làm hắn giật mình, nàng kéo cổ áo Tô Tĩnh, kéo hắn sát lại mặt mình, gằn từng câu từng chữ, “Là ngươi. Rõ ràng ngươi trêu chọc ta trước, cùng ta đi hoa lâu, cùng ta uống rượu, cùng ta cười nói. Là ngươi muốn cùng ta làm bằng hữu, là ngươi dù ta có đuổi cũng không chịu đi, là ngươi nhìn thấu hết ngụy trang, yếu ớt và sa ngã của ta. Là chính ngươi, ngươi khiến ta càng ngày càng gắn bó, muốn hiểu rõ ngươi, muốn lột bỏ tầng dối trá bên ngoài của ngươi! Tô Tĩnh, chúng ta đều thế. Là ai nói, vì bằng hữu lên núi đao xuống biển lửa, giúp bạn không tiếc đầu rơi máu chảy, là ai bồi ta tới Giang Nam xa xôi, là ai, muốn cùng ta sống chết!” Nàng híp mắt, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, nước mưa theo gương mặt nàng chảy xuống, thê lương, nàng mới cảm thấy, nàng không chỉ cảm thấy thê lương vì Tô Tĩnh, mà còn vì chính nàng, “Bây giờ ngươi, một câu lại một câu nói không thân quen với ta, liền có thể bỏ hết quãng thời gian trước sao! Có phải ngươi đã quên sạch rồi, trong sinh mệnh của ngươi chưa từng có Diệp Tống ta xuất hiện!”
Tô Tĩnh ngẩn ngơ không nói.
“Rõ ràng...” Diệp Tống rống xong, lúc sau cả người đột nhiên mềm xuống, bộ dáng bất lực, “Ngày đó, ngươi cố gắng gọi tên ta, ta cho rằng, ngươi chắc chắn sẽ không thể quên mất ta. Ta cùng ngươi hẹn gặp nhau ở kinh thành, ngươi giúp ta một đại ân, nếu không có ngươi, chân A Thanh sẽ không thể tốt lên, ta đã định sẽ dần dần báo đáp ngươi...Ngươi mau nhớ lại cho ta a...hỗn đản...”
Nói xong, Diệp Tống rũ đầu, kiên trì kéo mặt Tô Tĩnh tới. Ngọn tóc nàng đảo qua mặt hắn. Diệp Tống lại nói: “Ngươi tự chà đạp bản thân để làm gì, muốn đi chết đúng không? Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có bị nước mưa này xối chết, an táng bên cạnh Tung nhỉ của ngươi, ngươi cũng không có khả năng tìm được nàng. Chờ ngươi chết đi xuống địa phủ, nàng chắc hẳn đã đầu thai chuyển kiếp sống rất tốt, ngươi vì sao lại muốn đi kéo chân nàng? Cho dù có kiếp sau, lúc nàng gả cho người ta, nói không chừng ngươi còn chưa được sinh ra đâu, chẳng lẽ ngươi muốn trở thành nhi tử để dây dưa với nàng? Loại chuyện này ngươi chắc chắn sẽ không làm.”
Tô Tĩnh chấn động, ngửa đầu nhìn nàng: “Lời này là ai nói cho ngươi?” Vì sao, những lời nàng nói ra, bản thân nghe được không những không phẫn nộ, mà còn cảm thấy quen thuộc cùng thoải mái?
“Chính miệng ngươi nói cho ta.” Diệp Tống cười nhạo, “Ngươi không tin ngươi sẽ cùng ta thân cận phải không, nhưng đây là sự thật.”
(Ủng hộ mình trên wattpad alexhaley303 hoặc truyenhd nhé)
Đường xuống núi còn khó đi gấp trăm lần lúc lên núi, nhưng Diệp Tống vẫn kiên định giữ chặt Tô Tĩnh ở phía sau mà bước đi. Đường dưới chân lầy lội, thân thể nàng không giữ được thăng bằng, nàng liền thả lỏng tay Tô Tĩnh, để bản thân một mình ngã xuống, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà bò dậy, xoay người nhìn Tô Tĩnh nói: “Còn không mau đi xuống.”
Tô Tĩnh có chút phức tạp nhìn nàng, không có Diệp Tống lôi kéo ngược lại hắn còn xuống núi dễ dàng hơn, hắn mượn lực thân cây phi thân lên trước liền có thể vững vàng dừng trước mặt Diệp Tống. Sau đó mỗi lần Diệp Tống chuẩn bị té ngã, Tô Tĩnh đều đỡ người.
Hắn thậm chí không hiểu tại sao Diệp Tống lại vừa chấp nhất, cứng cỏi lại không biết tự lượng sức mình như vậy.
Diệp Tống đưa Tô Tĩnh xuống núi, toàn bộ người trong vương phủ đều nhẹ nhàng thở ra, các thái y chắp tay lên trời thầm cảm tạ. Hạ nhân đưa Tô Tĩnh vào phòng thay đồ, nhanh chóng lau khô tóc, bếp sưởi trong phòng xua tan đi không khí ẩm ướt. Tô Tĩnh đau đầu nửa dựa vào đầu giường, thái y lập tức bưng thuốc lên. Hắn rũ mi mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi cầm lên uống cạn.
Diệp Tống đứng trước cửa phòng, nghe tiếng mưa ào ào chảy xuống.
Thái y đứng một bên khuyên nhủ: “Trước mắt sắc trời cũng không còn sớm, nhị tiểu thư vẫn nên về trước đi, ở đây...Nếu cảm lạnh sẽ không tốt.”
Diệp Tống không thèm để ý, vắt nước trên tay áo xuống hỏi: “Hắn thế nào?”
Thái y đáp: “Đa tạ nhị tiểu thư kịp thời tìm được Hiền Vương, may mà trở về sớm nên hẳn là sẽ không có trở ngại. Nhị tiểu thư mời trở về trước.”
Diệp Tống nghiêng người, hai mắt phản chiếu ánh nến, thấu như lưu li, nhìn thái y: “Đầu hắn đau phải làm sao?”
“Lão phu sẽ dốc toàn lực giúp Hiền Vương bớt thống khổ.”
Lúc này cửa mở, Tô Tĩnh đã sửa soạn chỉnh tề, đoan đoan chính chính, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lẽo như mưa thu. Hắn nhìn Diệp Tống: “Ta mặc kệ ngươi đã quen biết ta thế nào, chúng ta từng trải qua những gì, tất cả đều là chuyện đã qua, hơn nữa hiện tại ta cái gì cũng không nhớ. Hết thảy dừng lại ở đây đi, ngươi trở về, sau cũng không cần đến nữa. Ta có ra sao không liên quan gì tới ngươi.”
Diệp Tống cả người dính đầy bùn đất. Nàng ngơ ngẩn một chút, nở nụ cười vân đạm phong khinh, giơ tay gạt sợi tóc ướt đang dính trên cổ, cong môi nói: “Ý ngươi là ta đang xen vào việc của người khác?” Vừa nói vừa xoay người rời đi, thanh âm hòa vào trong mưa, “Không liên quan tới ta sao, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, bản thân chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.”
Thái y dầm mưa đưa dù tới: “Nhị tiểu thư, ô của người đây!”
Diệp Tống đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Nàng dầm mưa trở lại tướng quân phủ, cởi y phục ướt tùy tay vứt trên mặt đất, ngả người xuống giường ngủ thiếp đi.
Buổi chiều hôm sau, người trong nhà không thấy Diệp Tống ra khỏi Tinh Hề viện, Diệp Thanh liền qua xem, Diệp Tống vẫn duy trì tư thế ngủ tối qua, chăn cũng không đắp cẩn thận, chỉ che ở trên eo, đầu tóc ướt át dính đầy giường.
Diệp Thanh vừa thấy liền lay gọi: “Nhị tỷ sao lại ngủ thế này, tối hôm qua tuy là mưa mùa hè, nhưng thời tiết vẫn lạnh, không đắp chăn đang hoàng sẽ bị cảm lạnh đấy! Nhị tỷ? Nhị tỷ?”