Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 211: Chương 211: Q2: Hắn ở trong lòng nàng quan trọng hơn ta sao?




Gọi hai tiếng không thấy phản ứng gì, Diệp Thanh và Xuân Xuân hai mắt nhìn nhau, Xuân Xuân tiến lại gần, nhẹ nhàng lay vai Diệp Tống, chợt thấy cánh tay rất lạnh, nôn nóng gọi: “Nhị tiểu thư tỉnh dậy, nhị tiểu thư.” Xuân Xuân sờ trán Diệp Tống, sợ tới mức rụt tay lại, “Nóng quá!”

Diệp Thanh lập tức nói: “Xuân Xuân, ngươi mau đi tìm đại phu.” Nàng đến trước giường không ngừng lay Diệp Tống, “Nhị tỷ, tỷ tỉnh dậy đi! Tại sao lại thế này, buổi tối ngủ sao lại không đắp chăn!” Nàng sờ tóc Diệp Tống, mới sửng sốt phát hiện quần áo trên người nàng vừa dơ vừa ướt, “Nhị tỷ, tối qua tỷ đi đâu mà thành bộ dạng thế này?”

Diệp Tống bất tri bất giác miễn cưỡng ậm ừ giọng mũi, mắt chưa mở, thấy mũi bị tắc đến lợi hại, trên người lạnh lẽo, đầu óc thì nóng bừng, cọ tới cọ lui: “A Thanh...Sớm vậy...”

Diệp Tống liên tục hôn mê, cảnh lúc trước xuất hiện trong mơ giờ lại tái diễn, thời gian cứ liên tục thay đổi, nàng dần dần nhớ lại từng chi tiết một. Thì ra lúc nàng ở Dược Vương cốc, sau khi bị rắn độc cắn nàng đã nuốt viên giải độc, di chứng của nó khiến nàng bị mất trí nhớ tạm thời.

Mấy ngày đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Một đoạn ký ức trống rỗng đột nhiên được lấp đầy khiến Diệp Tống không biết phải phản ứng ra sao.

Một giấc này, Diệp Tống hôn mê liền hai ngày. Đại phu không có cách nào đút thuốc cho nàng, Diệp Thanh cũng thử qua nhiều lần, nhưng nếu Diệp Tống không há miệng thì dù đút thế nào cũng không nuốt xuống.

Lúc Tô Nhược Thanh tới thăm nàng, nàng tựa hồ như đang nằm mơ, cau mày, hẳn là mơ thấy điều không vui. Hắn quay đầu nhìn Xuân Xuân nói: “Đưa thuốc cho ta.”

Xuân Xuân lập tức bê tới, Tô Nhược Thanh uống một ngụm, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên áp môi xuống.

Diệp Thanh và Xuân Xuân an tĩnh rời khỏi phòng.

Chỉ tiếc miệng Diệp Tống ngậm rất chặt, đầu lưỡi Tô Nhược Thanh dù có dùng cách nào cũng không mở ra được, nước thuốc theo khóe môi nàng chảy xuống. Hắn bất đắc dĩ lấy khăn lau khóe miệng cho nàng, nhẹ giọng nói: “A Tống, Hiền Vương ở trong lòng nàng quan trọng hơn ta sao?”

Hắn biết Diệp Tống vì Tô Tĩnh mới trở thành cái dạng này.

Diệp Tống nghe xong, tựa hồ không hài lòng, miệng hơi hé, lẩm bẩm nói gì đó. Tô Nhược Thanh cũng không rảnh nghe xem nàng đang nói gì, vội vàng uống thêm một ngụm truyền vào miệng nàng.

Sáng ngày thứ ba, Diệp Tống dần dần tỉnh lại, cảm giác trời đất quay cuồng. Nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Thanh, đôi mắt hồng hồng, Diệp Tống giơ tay nhéo mũi nàng, thở dài nói: “A Thanh, sáng sớm tinh mơ muội ở đây làm gì, dọa ta sợ muốn chết.”

Diệp Thanh mừng rỡ khóc òa lên: “Nhị tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi!”

“Ta không tỉnh chẳng lẽ muốn ta ngủ chết luôn à.” Diệp Thanh chậm rãi đỡ người ngồi dậy dựa vào đầu giường, xoa xoa chân mày, “Sao đầu choáng váng thế này?”

Đúng lúc Xuân Xuân bưng thuốc tiến vào, Diệp Thanh đứng lên tiếp nhận chén thuốc đưa đến bên miệng Diệp Tống, Diệp Tống ngẩn người, nhìn Diệp Thanh một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được gợi lên khóe miệng: “Không cần gậy cũng đứng lên được rồi sao?”

Diệp Thanh dỗi nói: “Đương nhiên rồi, mấy nay nhị tỷ bị bệnh muội vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, chờ nhị tỷ khỏe lại sẽ đưa muội đi dạo phố. Nhị tỷ uống thuốc đi.”

Một giấc ngủ dậy, qua cơn mưa trời lại sáng. Chỉ là thời tiết đã lạnh hơn.

Chân Diệp Thanh tốt lên là việc rất đáng ăn mừng. Nhưng đại phu nói, hai chân nàng vừa mới hồi phục, xương đùi vẫn còn chưa ổn định hoàn toàn nên vẫn cần phải tĩnh dưỡng, ở nhà chăm chỉ luyện tập, nhưng không nên đi quá nhiều. Cho nên hiện giờ Diệp Thanh muốn ăn cái gì, chơi cái gì tạm thời vẫn phải nhờ Diệp Tống mang về cho nàng.

Hôm nay Diệp Tống cùng Diệp Tu đi tới sân huấn luyện, khi trở về nàng qua phố mua cho Diệp Thanh mấy quả lê. Không ngờ vừa lúc đụng phải Tô Tĩnh trên đường. Tô Tĩnh cũng vừa kết thúc công việc đang chuẩn bị hồi Hiền Vương phủ.

Hai người dừng lại trong chốc lát, còn người đi đường vẫn nhộn nhịp qua lại.

Tô Tĩnh nhìn nàng, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, chậm rãi đi tới, khó khăn lắm mới bước ngang qua nàng.

Từ đây liền trở thành người qua đường.

Diệp Tống đột nhiên lên tiếng: “Thân thể ngươi đã khỏe hơn chưa?” Sau nàng mới phát hiện câu nói đánh vỡ trầm mặc này, kỳ thật là vì không cam lòng.

Tô Tĩnh dừng lại đáp: “Nhờ phúc của nhị tiểu thư, ta đã khỏe hẳn rồi.”

Diệp Tống đưa cho hắn một quả lê: “Có muốn ăn không?”

Tô Tĩnh rũ mắt liếc một cái: “Không cần.”

Mắt thấy sắp đi qua, Diệp Tống lại nói: “Ngươi còn nợ ta năm ngàn lượng.”

“Vậy sao”, Tô Tĩnh nói, “Khi trở về ta sẽ nói với phòng tài vụ ngày mai mang tới cho nhị tiểu thư.”

“Hoàng kim.”

Tô Tĩnh quay đầu, bên môi hiện lên ý cười lạnh: “Từ khi nào?”

Diệp Tống nở nụ cười, hai hàng lông mày hơi nhếch: “Khi nào ư, Vương gia nhớ lại sẽ biết, giờ ta có nói Vương gia cũng không tin.”

“Vậy chờ ta nhớ lại sẽ trả cho ngươi.”

Diệp Tống đáp: “Nợ tiền người khác còn phải đợi khi nào tiện mới trả sao? Nếu ngươi bảo ngày mai, vậy thì ngày mai đi.”

Tô Tĩnh không nói nữa, lập tức bước tiếp. Kết quả ngày hôm sau cũng không mang năm ngàn lượng hoàng kim tới tướng quân phủ.

Chạng vạng, Tô Tĩnh lại bị Diệp Tống chặn trên đường. Hắn rẽ vào ngõ nhỏ rồi dừng lại, Diệp Tống kéo tay hắn đẩy vào tường. Tô Tĩnh nghiêng người, không tỏ ý kiến mà nhìn nàng.

Diệp Tống híp mắt cười: “Đứng đây đợi Vương gia cả nửa ngày, tiền Vương gia nợ ta đâu?”

Tô Tĩnh đáp: “Năm ngàn lượng hoàng kim không phải con số nhỏ, chờ ta kiểm tra xong, sẽ cho ngươi câu trả lời thích đáng. Tiền nợ, một phân cũng không thiếu, nhưng nếu ngươi dám nói dối, dù là một đồng ta cũng không cho ngươi.”

“Thật đúng là vắt cổ chày ra nước a”, Diệp Tống cười hai tiếng, tiến gần đến mặt Tô Tĩnh. Tô Tĩnh rũ mắt nhìn nàng, sóng mắt đào hoa khẽ động, nàng nói, “Ngươi có biết không, bản thân ngươi trước kia rất hào phóng, còn nhớ lần ở Tố Hương lâu hôm ấy, bao một cái vũ cơ một đêm liền dùng mấy trăm lượng hoàng kim, ngươi ăn chơi mấy năm, chắc sẽ không ki bo với kẻ hèn này năm ngàn lượng đi.”

Tô Tĩnh hơi hơi mỉm cười, tao nhã có lễ nhưng lại như cách xa ngàn dặm: “Nhị tiểu thư thật biết nói giỡn. Ta ở đó tiêu xài hoang phí, nhị tiểu thư làm sao biết được?”

Diệp Tống nhìn vào mắt hắn đáp: “Bởi vì chúng ta quen biết nhau chính là ở đó. Tô Tĩnh, đừng vội vàng phủ nhận, ngươi của bây giờ không hẳn là tốt hơn trong quá khứ đâu.”

Tô Tĩnh nhìn nàng thật sâu, chậm rãi nói, “Ta tốt hay không tốt cũng đâu liên quan gì tới ngươi. Ta nói rồi, chuyện đã qua, ta không truy cứu, cũng mong nhị tiểu thư đừng nhắc lại nữa được không?”

Dứt lời Tô Tĩnh lại nhấc chân đi.

“Tô Tĩnh”, Diệp Tống ở phía sau hỏi, “Ngươi thật sự không nhớ ta sao? Không nhớ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao? Cũng không nhớ rõ lý do mà ngươi trở thành như vậy sao? Ngươi có biết là vì ngươi không màng tính mạng muốn cứu ta, muốn cùng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngươi có biết...” Tô Tĩnh vẫn tiếp tục đi, Diệp Tống nhín bóng dáng hắn, cuối cùng không nhịn được, chạy về phía trước bắt lấy tay hắn đẩy vào góc đường. Trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc ngắn ngủi, tay áo và tóc bị gió thổi bay đảo qua sườn mặt Diệp Tống khiến khóe mắt nàng ửng đỏ. Không thể phủ nhận rằng, tuy nàng không ăn mặc, trang điểm như nữ tử bình thường, nhưng ngũ quan thật xinh đẹp, màu da cũng gần như hoàn hảo, chỉ cần tùy ý vấn tóc, khoác lên thân mình bộ cánh trung tính, cho dù không có chút ủy mị của thục nữ, cũng khiến nam nhân không rời mắt được. Một khắc kia, Tô Tĩnh chợt cảm nhận được một tia chua xót quét qua lòng mình, hắn cũng không biết lý do tại sao, bên tai liền vang lên thanh âm cắn răng ẩn nhẫn của Diệp Tống, “Không đưa ngươi đi cùng, quay người lại, ngươi liền không nhớ ta là ai, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại không cho ta có cơ hội hoàn trả lại ân nghĩa cho ngươi! Ngươi có thể thoải mái nói mọi thứ dừng lại ở đây, còn ta thì không!” Diệp Tống nhẹ nhàng cúi đầu chạm vào lồng ngực Tô Tĩnh, lẩm bẩm nói nhỏ, “Tô Tĩnh, ta cầu xin ngươi, đừng như vậy nữa. Ngươi như vậy...Ta không biết phải làm thế nào mới tốt...”

Gió thu thổi lướt qua ngõ nhỏ, khiến những nhành cỏ mọc trên đầu tường run bần bật.

Tô Tĩnh nhẹ giọng đáp: “Trước tiên để ta yên lặng một chút đi.”

“Nếu lúc trước, ngươi không nhảy xuống theo ta, có lẽ sẽ không trở thành như bây giờ. Thống khổ nhất, không phải là bản thân quên mất thứ gì, mà là bị quên mất.” Nàng hiện tại đã có thể mạnh mẽ mà lĩnh hội câu nói này. Lúc ở Dược Vương Cốc, hẳn là Tô Tĩnh cũng có cùng tâm trạng với nàng.

Nhưng nàng biết, Tô Tĩnh nhất định không khổ sở như nàng bây giờ. Bởi vì lúc nàng tỉnh lại vẫn nhớ rõ người trước mặt là Tô Tĩnh, mà Tô Tĩnh lại chỉ nhớ nàng là Diệp nhị tiểu thư.

Chạng vạng, Tô Thần trở về, vừa lúc lượn qua góc đường, vốn định bước nhanh qua, ai ngờ đi được vài bước lại lui trở về. Hắn tập trung nhìn vào, bỗng nở nụ cười, hắn vẫn luôn chờ tới lúc Diệp Tống chỉ còn một mình đứng dựa vào bức tường, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn mới chậm rãi tới gần, nheo mắt nhìn bóng dáng Tô Tĩnh đã đi xa.

Tô Thần bắt chước nàng đứng dựa vào tường, ngữ khí ngả ngớn: “Ha ha, lão Tứ không nhận ra ngươi làm ngươi rất khó chịu sao?”

Diệp Tống cư nhiên gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, khó chịu đến muốn chết.”

“Không phải nam nhân nào cũng có kiên nhẫn để ngươi dây dưa, bổn vương phỏng chừng hắn cũng thấy rất phiền. Nếu hắn đã không nhận ra ngươi, ngươi hà tất phải đau khổ dây dưa, không phải ngươi lúc nào cũng dứt khoát quyết tuyệt à, sao lần này lại...” Tô Thần nhướng mày, “Chẳng lẽ ngươi thích lão Tứ?”

Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó đột ngột tung nắm đấm lên đánh vào mặt hắn: “Ngươi liên tục dây dưa với ta khiến ta cũng thực phiền lòng.”

Tô Thần hỏa khí lập tức nhảy lên cao, thấy Diệp Tống đánh người xong muốn chạy, hắn kéo tay nàng, đem nàng xả về chỗ cũ, nắm đấm giơ cao, chỉ là Diệp Tống đến mắt cũng không thèm chớp một cái, quyền phong giơ lên vài sợi tóc của nàng, Tô Thần do dự, cuối cùng lại nặng nề đánh vào bức tường bên tai Diệp Tống, gằn từng chữ: “Dù ngươi có phiền cũng không thay đổi được, ngươi là nữ nhân của ta, không được đi trêu chọc nam nhân khác.”

“Ta nhớ rõ ta đã sớm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.