Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 212: Chương 212: Q2: Vì sao lại gạt ta?




Diệp Tống khinh miệt liếc nhìn hắn, hắn đánh gãy lời nàng: “Sớm đã hưu bổn vương đúng không? Trên đời này chỉ có bổn vương hưu người khác, không có người khác hưu bổn vương!” Hắn lấy trong tay áo ra một phong thư, “Đây là hưu thư, bổn vương nói cho ngươi biết, ngươi cả đời cũng đừng hòng trốn! Giờ không còn hưu thư nữa, ngươi vẫn là Vương phi của bổn vương!” Dứt lời hắn xé nát hưu thư trên tay.

Nụ cười của Diệp Tống càng trở lên khiêu khích: “Tùy ngươi thôi, ta thà coi trọng ăn mày ngoài đường, còn hơn coi trọng ngươi.”

Tô Thần nhấp môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ý cười trên môi Diệp Tống, đột nhiên hắn muốn khiến cho nàng cười không nổi. Kết quả, hắn chế trụ hai tay nàng, cúi đầu muốn hôn, Diệp Tống như thường lệ nhấc chân lên đá, Tô Thần cùng hai chân nàng đấu đá qua lại, sau khi giành phần thắng, hắn dùng giọng mũi hừ một tiếng, lại cúi đầu xuống, Diệp Tống chợt ngẩng đầu lên khiến môi hắn dừng trên tai nàng, Tô Thần vừa lòng, ở bên tai nàng trầm thấp nói: “Hôm nay ngươi cùng ta trở về. Sau này bên người bổn vương sẽ không có ai khác, chỉ có một mình Diệp Tống ngươi.”

Diệp Tống vừa định phản kháng liền bị Tô Thần đưa tay điểm huyệt, nàng lên tiếng cười: “Ngươi có giỏi thì cả đời cũng đừng giải huyệt cho ta, nếu không, ta sẽ nhân lúc ngươi không chú ý mà xẻo ngươi.”

Đương lúc Tô Thần đang chuẩn bị ôm eo Diệp Tống đem về Tam Vương phủ, đột nhiên một cái phi tiêu từ đâu phá không bay tới, Tô Thần thấy thế, lắc mình né tránh, theo sau hắc ảnh chợt lóe cùng Tô Thần giao chiến.

Quy Dĩ với khuôn mặt đầu gỗ quen thuộc. Hắn đối Tô Thần vẫn còn khách khí, chỉ tấn công vừa phải.

Tô Thần đứng cách đó ba bước liền thấy Tô Nhược Thanh tiến vào, không nhanh không chậm bước từng bước tới. Sắc mặt hắn có chút lãnh, đi đến bên người Diệp Tống giải huyệt cho nàng: “Đệ nhàn rỗi quá phải không?”

Tô Thần cười một tiếng: “Hoàng Thượng cũng không khác thần là mấy. Thần chỉ là muốn Diệp gia nhị tiểu thư hồi tâm chuyển ý, chẳng lẽ thế cũng sai sao?”

“Tất nhiên không sai”, Tô Nhược Thanh liếc qua Diệp Tống, “Nhưng đệ có hỏi nàng nguyện ý hay không?”

Tô Thần nhìn về phía Diệp Tống thấy nàng vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, sau đó thân thể chậm rãi dựa vào ngực Tô Nhược Thanh khiến ánh mắt hắn trở nên cứng đờ, Diệp Tống ôm eo Tô Nhược Thanh, nhìn Tô Thần cười nói: “Xin Tam Vương gia tự trọng, ta không đồng ý, cũng sẽ không có chuyện hồi tâm chuyển ý. Ta không phải nữ nhân của ngươi, ta chỉ là nữ nhân của Tô Nhược Thanh. Hưu thư này ngươi xé hay không không quan trọng, nếu ngươi thích, ngày mai ta sẽ viết một chồng đem tới cho ngươi xé.”

“Diệp Tống, ngươi lại đây cho ta!” Tô Thần phẫn nộ.

Quy Dĩ đối Tô Thần làm một cái thủ thế, dường như chỉ cần Tô Thần không chịu đi, Quy Dĩ sẽ lại cùng hắn giao đấu đuổi hắn đi cho bằng được. Cuối cùng Tô Thần thấy giằng co cũng không giải quyết được gì, đành phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng nói: “Diệp Tống, ngươi đi theo hắn sẽ không có kết quả tốt, sớm hay muộn sẽ hối hận.”

Diệp Tống nhìn người đi xa, lại làm như không có việc gì đứng thẳng dậy. Tô Nhược Thanh nói: “Ta đưa nàng về.”

“Hoàng Thượng không bận sao, ta tự mình về được.” Nói xong xoay người rời đi.

Quy Dĩ lui xuống, Tô Nhược Thanh lẳng lặng đi bên cạnh Diệp Tống. Đưa tay nắm lấy tay nàng, ngón tay nàng lạnh buốt nhưng nàng cũng không rút ra khỏi tay hắn.

Tô Nhược Thanh hỏi: “Thân thể đã tốt chưa? Về sau không có việc gì thì theo Vệ tướng quân tới sân huấn luyện đi, đừng dạo nhiều trên phố nữa.”

“Sợ ta gặp được ai?” Diệp Tống hỏi, “Kinh thành rộng lớn như vậy, nhưng đôi lúc lại thấy nhỏ đến đáng thương, ngẩng đầu gặp người quen, cúi đầu cũng gặp người quen.” Đi được một đoạn, nàng ngừng lại, thần sắc thanh đạm nhìn Tô Nhược Thanh, “Huynh không có gì để nói với ta sao?”

“Nếu nói ra có tác dụng, ta đã sớm nói.” Tô Nhược Thanh đáp.

“Vì sao lại gạt ta?” Diệp Tống hỏi, “Huynh đã sớm biết tình trạng của Tô Tĩnh, vì sao lại gạt ta?”

“Vậy sao nàng lại để ý hắn nhiều như thế?” Tô Nhược Thanh hỏi lại.

Diệp Tống đáp: “Vì huynh khiến ta càng để ý nhiều hơn. Nếu hắn khỏe mạnh, thân thể không có vấn đề gì, ta cần gì phải lo lắng cho hắn? Vì sao huynh không cho thái y bài trừ máu tụ trong đầu hắn, vì sao lại biến hắn thành cái dạng này?”

“Hắn vốn dĩ chính là cái dạng này.”

Diệp Tống cười nhạo một tiếng, trong lòng nghẹn một cỗ cổ khí không biết làm cách nào để đẩy ra, nói: “Huynh cảm thấy hắn như bây giờ rất hữu dụng đối với Bắc Hạ, huynh không muốn hắn cùng ta lui tới, giờ hắn không nhận ra ta, hơn nữa còn hữu dụng với huynh, đúng là nhất tiễn song điêu.”

Tô Nhược Thanh trầm mặc trong chốc lát: “Nếu nàng đã biết, vì sao còn muốn hỏi ta.”

“Ta chỉ là không thể tin được.” Diệp Tống cảm thấy Tô Nhược Thanh trước mắt vô cùng xa lạ, “Huynh lại có thể dùng tính mạng của hắn để suy tính, huynh có biết hắn có thể sẽ chết không? Huynh muốn mưu hại tính mạng huynh đệ của mình sao? Khắp thiên hạ chỉ cần là người của Bắc Hạ, đều có thể vì huynh mà chết, nhưng huynh không thể không cho bọn họ được quyền lựa chọn, đến một quyền lợi cũng không có. Suy đến cùng, huynh rất ích kỷ. Huynh có biết hắn tôn trọng huynh vì huynh là đại ca, vì huynh là Hoàng Thượng, nếu Bắc Hạ có bất kỳ nguy cơ nào, hắn nhất định là người đầu tiên ra trận, dù không bị mất đi ký ức, hắn vẫn là chiến thần Tô Tĩnh năm đó, sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.”

“Ta biết”, hắn hỏi Diệp Tống, “Còn nàng thì sao, nàng với hắn sẽ thế nào? Ta thật sự lo lắng, lo rằng hắn sẽ thích nàng, nàng sẽ lựa chọn hắn.”

Diệp Tống hít sâu một hơi, cười nói: “Nhưng ta cũng có quyền lựa chọn phải không? Vì sao huynh biết nếu hắn thích ta, ta nhất định sẽ lựa chọn hắn? Giờ huynh lại dùng phương thức tàn khốc như vậy khiến ta phải lựa chọn phải không? Trên thực tế, trong lòng ta chưa từng xuất hiện bất kỳ một lựa chọn nào khác, vẫn luôn chỉ có một mình huynh. Nhưng mà huynh, biết rõ Tô Tĩnh vì ta mà trở thành như vậy, huynh muốn cho ta sau này phải sống trong hối hận, đến cơ hội báo đáp cũng không có. Huynh không thể lúc nào cũng ở bên ta, cùng ta mạo hiểm, những cái đó, đều là hắn bồi ta. Huynh biết hắn đã giúp ta nhiều như thế nào không? Hắn không phải lúc nào cũng cười cười cợt cợt, huynh có biết lúc có người muốn giết ta hắn đã cứu ta thế nào không? Huynh có biết hắn đã cùng ta xông vào động sơn tặc cứu A Thanh thế nào không? Huynh có biết lúc hắn cùng ta đi đào mộ thế nào không? Huynh có biết chân A Thanh vì sao bị đánh gãy, xong lại có thể hồi phục không? Tất cả những điều này, huynh có biết không?”

Tô Nhược Thanh như cũ im lặng: “Nàng có nghĩ rằng, nếu không có nàng, hắn sẽ không cần phải gặp nhiều nguy hiểm và tổn thương như vậy. Như bây giờ, chính là kết cục tốt nhất.”

Diệp Tống chậm rãi gục đầu xuống, hai tay ôm vào nhau nói: “Nhưng huynh không nên gạt ta, cũng không nên khiến sinh mệnh hắn gặp nguy hiểm.” Nàng từ bên người Tô Nhược Thanh đi qua, ngữ khí đạm nhiên, “Hãy chờ xem, nếu cuối cùng hắn có việc gì, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Đây chính là kết cục huynh muốn đúng không?”

Mùa đông năm nay tới đặc biệt sớm, tuyết bắt đầu rơi. Diệp Thanh đã có thể chạy nhảy khắp nơi, thi thoảng lại bắt Diệp Tống hoặc Diệp Tu đưa nàng đi dạo, thi thoảng lại ở trong sân nặn người tuyết.

Sáng sớm, nhìn thấy trên song cửa sổ có một đóa mai bị tuyết đóng băng, Diệp Thanh sẽ mỉm cười bởi nàng biết nửa đêm ai đã tới, sau đó cả ngày tâm tình đều rất tốt.

Còn Diệp Tống mỗi ngày đều tới sân huấn luyện cùng với một đám nam nhân. Khi trong kinh thành xảy ra chuyện gì, dù là trộm cướp hay dịch bệnh, nàng luôn là người đầu tiên dẫn người đi tới, hoàn thành một cách thắng lợi rồi trở về. Các huynh đệ sôi nổi đi theo nàng, còn Diệp Tu trong mắt đám gia hỏa này lại biến thành một người nghiêm túc, tuy so với Diệp Tống, hắn vốn dĩ luôn luôn nghiêm túc, thi thoảng lại quát Diệp Tống vài câu, nói nàng không nên lúc nào cũng thân chinh đi làm nhiệm vụ.

Diệp Tống nghe tai này lại ra tai kia.

Rốt cuộc cũng đã lâu rồi nàng không thấy Tô Tĩnh, và cả Tô Nhược Thanh. Bọn họ tựa như đột nhiên vô tri vô giác biến mất khỏi cuộc đời nàng. Tô Tĩnh khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi phải giao tiếp với tướng quân phủ, nhưng dù hắn tới hay đi, đều cố tình lảng tránh Diệp Tống, Diệp Tống cũng không dây dưa nữa, thậm chí một câu chào hỏi cũng không; còn Tô Nhược Thanh, đại bộ phận thời gian đều ở trong hoàng cung, thi thoảng rảnh rỗi sẽ tới cờ quán chơi song cờ, nhưng không có ai đột nhiên bước ra từ sau lưng hắn, ngồi đối diện chơi cờ với hắn nữa; mà Tô Thần, thi thoảng cũng sẽ đụng phải, nhưng không táo bạo như lần trước nữa.

Có lẽ mọi người đều cố gắng cẩn thận duy trì loại cân bằng này, một khi bị đánh vỡ, sẽ xảy ra kết quả không ai mong muốn.

Vào đông trời tối nhanh, trên đường cũng có vẻ lạnh lẽo, người đi đường đều muốn mau chóng về nhà chui vào trong chăn sưởi ấm, đường phố hai bên tuyết đọng trắng xóa, thi thoảng sẽ có vài đứa trẻ chơi đùa ném tuyết.

Một đám mã cất vó chạy qua, đạp tung tuyết trắng văng tứ phía, mấy đứa trẻ nghe thấy thanh âm đều chạy đi. Trên ngựa là một đám người, ai cũng một thân nhung trang, tinh thần sáng láng. Cầm đầu là một nữ tử, tóc dài vấn cao, làn da dưới tuyết lạnh trở nên trắng nõn, đôi môi hồng nhuận xinh đẹp, hơi thở ra thành một đoàn sương trắng. Nàng mặc một áo bông xanh nhạt, quàng một cái khăn lông chồn, áo choàng theo động tác giơ roi thúc ngựa, phần phật tung bay.

Này không phải Diệp Tống thì ai. Bọn họ mới từ ngoại thành trở về, Quý Lâm kìm không được nói: “Vừa đi liền tới mười ngày, lão tử thật sự nhớ thịt chó ở phố Tây a, nhị tiểu thư, chi bằng chúng ta đi ăn thịt chó uống rượu đi.”

Bạch Ngọc hì hì cười nói: “Mang thịt chó tới Tố Hương lâu ăn, nơi đó mới ấm áp.”

Lưu Ngoạt vỗ vào đầu Bạch Ngọc một cái: “Ngoại trừ nữ nhân ra ngươi không nghĩ được gì khác sao! Có bản lĩnh tìm một người rước về, mỗi ngày đều có nữ nhân để ôm ôm ấp ấp.”

Quý Lâm quay đầu cười ha ha: “Lưu Ngoạt, ngươi nhìn xem bộ dáng bây giờ thế nào, vẫn còn là người văn nhã trước kia sao?”

Lưu Ngoạt thong thả ung dung trả lời một cách mỉa mai: “Gần mực thì đen.”

Bọn họ đi tới một ngõ nhỏ, hương thịt nướng cùng mùi rượu nồng đậm từ sâu trong ngõ truyền ra, Quý Hòa có cái mũi rất tinh, ghìm ngựa nghỉ chân, hít sâu một hơi nói: “Nơi này có rượu thịt.”

Mọi người đều dừng lại hít ngửi, ai cũng thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, thúc giục nói: “Sao trước kia thường đi qua đây lại không ngửi thấy hương vị này, nhị tiểu thư, chúng ta vào nhìn một cái đi.

Quý Lâm ruổi ngựa đi đằng trước tiến vào ngõ nhỏ, kết quả bị Diệp Tống quát lạnh: “Không ai được đi!”

Mọi người đều ngừng lại nhìn Diệp Tống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.