Đã hai mươi ngày trôi qua, xảy ra rất nhiều xung đột nhỏ. Hai phía quân
đã chia lãnh thổ rạch ròi. Quân viện trợ đã đến đông đủ, trong tay Quách Ngọc hiện đang nắm giữ mười ba vạn binh và hai khẩu pháo. Đồng thời
viện binh của Mộc Lịch đã đến, hắn nắm giữ trong tay mười lăm vạn, chưa
kể toán quân hơn hai mươi vạn ở trận địa phản lại Mộ Dung Ngạn đang tách ra tham chiến cùng quân đội dưới quyền Mộ Dung Ngạn.
Lực lượng
Mộc Lịch đông hơn nhưng hắn lại e sợ hai khẩu pháo của quân đội Quách
Ngọc. Quách Ngọc có pháo nhưng lại e sợ tính mạng của những người trong
tay Mộc Lịch. Điều này khiến thế cục không có sự thay đổi suốt những
ngày qua, bọn họ đều án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Hoàng cung.
Mộc Lịch ngồi trên ngai vàng, mày cau lại. Hắn lớn giọng quát mắng.
- Ngươi là đồ vô dụng. Chẳng phải ngươi bảo có cách hay sao? Cuối cùng ta chỉ thấy không giết được Quách Ngọc còn phải mang món nợ với Đại
Nguyên. Ngươi có biết cái chết của ả Nguyên Thiên Thiên khiến ta có nguy cơ bị Nguyên Thiên Minh trở mặt thành thù hay không? Vô dụng!
Hắn tức giận ném khay mực vào trán Trương Đình. Trương Đình nhăn mặt, thoáng chốc lại trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
- Hoàng thượng. Chẳng phải đó là điềm lành hay sao?
- Điềm lành?
- Nguyên Thiên Thiên nhiều lần bị kẻ khác cản trở không đến Đại Mộc, nhị
công chúa Đại Tấn cũng không có cách nào đến đây hoà thân, chẳng phải đó là do âm mưu quỷ kế của Quách Ngọc? Chúng ta đã tìm cách lén lút liên
lạc, đưa được Nguyên Thiên Thiên đến đây xem như là thành công. Nguyên
Thiên Thiên chết ở Đại Mộc, nói chính xác hơn, nàng ta chết ở phủ Quốc
Công, trong tay đám người Quách Ngọc. Giết công chúa, ngài nghĩ liên
mình ngũ quốc sẽ nói gì? Chưa kể đây là chuyện Đại Mộc, Quách Ngọc gả
sang Vĩnh Ngọc, xem như đã là người ngoài, còn về đây gây rối, ngài nghĩ chúng ta có nên nhờ liên minh can thiệp?
Mộc Lịch suy nghĩ, chốc lát, hắn ngửa cổ cười lớn.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Tiếng cười chưa dứt thì bị tiếng ho nhẹ làm dừng lại. Mộc Lịch liếc nhìn, sau đó vẫy tay bảo Trương Đình lui ra. Trương Đình đi rồi, hắn mới lên
tiếng hỏi.
- Phụ hoàng!
Không hiểu vì sao Viên Hiên Nhiên
luôn cảm thấy vui sướng khi nghe hắn gọi ông là phụ hoàng. Lẽ ra ông nên nói sự thật cho hắn biết từ rất lâu, có lẽ ngày hôm nay đã sớm tới.
Gật đầu, ông ngồi xuống ghế sau đó ôn tồn nói.
- Lịch nhi. Hiện tại con đã ngồi lên ngai vàng nhưng con nên nhớ một ngày chưa thống nhất đất nước thì ngai vàng vẫn chưa vững. Không kể việc
Quách Ngọc có quân đội nên muốn chia phần, ngay cả tên Mộc Chân kia con
cũng nhường phần cho hắn? Phía Đông dù không phải khu trọng điểm, nhưng
một tấc đất cũng đều thuộc về con, việc gì phải chia sẻ?
Mộc Lịch thở dài.
- Người tưởng con muốn như vậy sao? Tất cả giang sơn này đều phải là của
con, của Viên thị chúng ta. Con chỉ tạm thời để hắn giữ, ngay sau khi
trừ khử được Quách Ngọc, dẹp loạn phản tặc, mạng chó của hắn con sẽ lấy.
Viên Hiên Nhiên gật gù, ông lại nói.
- Tuy nói vậy. Nhưng Quách Ngọc không dễ bắt nạt. Nếu không phải chúng ta đang bắt giữ người thân của ả, có lẽ ả đã đánh vào hoàng cung từ lâu
rồi.
- Người yên tâm. Con đã có cách. Trong lúc chờ đợi Nguyên
Thiên Minh đưa thêm viện trợ và cần thời gian để dùng binh phù điều động một trăm vạn binh, con sẽ nhờ sợ can thiệp của liên minh ngũ quốc.
- Con nghĩ được sao? Với lý do cái chết của Nguyên Thiên Thiên? Lần trước chẳng phải đã có tin đồn Hạ Tâm đến dự hôn lễ của ả sau đó mất tích, Hạ Quan kiên quyết nhờ Liên Minh can thiệp, cuối cùng vẫn không làm gì
được ả vì không có bằng chứng. Bây giờ cũng vậy. Bằng chứng nào chứng
minh ả giết người?
- Cho dù ả không giết người nhưng đây là Đại Mộc, không phải nơi để ả diễu võ giương oai.
- Đừng quên Mộc Hoằng không có trong tay chúng ta, có thể hắn đã được đưa ra ngoài và đang trong tay ả ta.
Mộc Lịch cau mày, đúng vậy đây là điều hắn luôn đắn đo.
...
Sáng hôm nay, Hà Thanh Hậu tìm Quách Ngọc báo tin. Cuối cùng, điều nàng mong đợi đã đến. Hai mươi ngày, nàng đã đợi hai mươi ngày, nàng đợi được
nhưng nhân dân không đợi được, phụ hoàng và mọi người càng không đợi
được.
Cuối cùng thời cơ đã đến.
Sáng hôm nay, cố Đại Học Sĩ Hà Quận lần nữa trở lại.
Sự có mặt của ông giống như trời hạn gặp mưa. Các quan đại thần có thể có
người chống đối lại Quách An, nhưng có vẻ họ lại không dám làm vậy với
Hà Quận.
Ngay cả bản thân Quách Ngọc cũng không biết lý do là gì, nàng chỉ cần biết phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, cứu được mọi
người.
Trước lời kêu gọi của Hà Quận, nhân dân, quan lại đều đứng về phía Quách Ngọc, tạo điều kiện thuận lợi để nàng mở cuộc tấn công
lớn.
Ngay sau khi nhận được sự ủng hộ lớn ấy, Quách Ngọc lập tức cho tiến hành kế hoạch.
Mộ Dung Hàn ở lại xem xét mọi việc trong phủ. Mộ Dung Diễn, Mộ Dung Tú đều được nàng giao binh quyền, ngoài ra còn có sự góp mặt mặt huynh đệ Vạn
phủ.
Tất cả chia làm nhiều hướng đánh vào hoàng cung.
Mười lăm vạn binh của Mộc Lịch đang trong lúc bị nhân dân trỗi dậy đàn áp
thì bất ngờ bị mười ba vạn binh tấn công. Cuộc chiến bắt đầu diễn ra,
Quách Ngọc lại dẫn một toán binh và ám vệ theo đường phía sau núi đánh
thẳng về phía cổng.
Phía xa, vòng vây quân đội giữ nhiệm vụ trấn giữ đều bị giữ chân, lại được mở đường Quách Ngọc thuận lợi tiến đến cửa cung.
- To gan, dám tiến vào hoàng cung?
Đám thị vệ hét lớn, chĩa mũi giáo về quân đội của Quách Ngọc.
- Vì sao không thể?
Minh Tước cùng Tuấn Mạnh là người hiểu rõ kết cấu khẩu pháo nên Quách Ngọc
đã để bọn họ cùng Mộ Dung Tú và nhị công tử Hà phủ Hà Thanh Vĩ dẫn quân, nay người thay thế Minh Tước bảo vệ cận thân Quách Ngọc là người của
phủ Quốc Công - thủ lĩnh thị vệ - Tạ Sang. Tạ Sang lạnh lùng hỏi lại
khiến bọn thị vệ tức giận. Bọn chúng hét vào mặt Tạ Sang.
- Các ngươi có thể tiến vào đây cũng không phải kẻ tầm thường, nhưng rất tiếc, sẽ không có cơ hội trở ra.
Tạ Sang nhếch mép cười, hắn ung dung nhảy xuống ngựa, áo choàng dài bay
phấp phới trong nắng sớm. Sát khí phát ra, hắn híp đôi mắt, nhẹ nhàng
vung kiếm chém chết bốn tên thị vệ đứng đầu.
- Giết!
Mộ Dung Diễn lạnh giọng hét, lập tức binh lực lao lên đánh gục thị vệ gác cổng, phá cửa cung xông vào.
Vốn dĩ Quách Ngọc nên ở lại phủ chờ đợi tin tức nhưng nàng cảm thấy không
yên tâm nên kiên quyết đòi theo. Quách Ngọc thay y phục gọn gàng hơn,
cưỡi con bạch mã cùng đoàn quân xong vào.
Hai ngàn binh đối đầu
với chưa đến một trăm tên thị vệ gác cổng thì không phải điều quá khó
khăn. Tuy nhiên khi vào trong thì mọi chuyện đã khác, hai ngàn đối đầu
với năm ngàn, đúng là không cân sức.
Tuy nhiên, theo phương châm của Quách Ngọc: kẻ thắng cuộc không phải chỉ cần nhiều trợ lực mà còn cần đủ thông minh.
Trước khi khởi hành, nàng đã phát một lượng thuốc độc để binh lính thoa lên
kiếm, phi đao, đồng thời uống thuốc giải độc và trang bị đầy đủ áo giáp
để tránh trường hợp người mình vô tình gây thương tích cho người mình.
Chém giết loạn lạc, đao kiếm vô nhãn nên vô tình gây thương tích nhẹ cho đồng đội cũng không phải không có. Tuy nhiên do kiếm có độc nên phải
bảo hộ và uống thuốc giải. Đã ít hơn một nửa, nàng không thể thiệt hại
thêm quá nhiều binh lính.
Bản thân nàng cũng mặc áo giáp, cầm kiếm chiến đấu.
Quân lính vừa chiến đấu vừa hỗ trợ Tạ Sang cùng Quách Ngọc đi tìm hoàng
thượng. Mộ Dung Diễn dẫn một số quân đi tìm thái hậu, Mộ Dung Hoa, tiểu
công chúa và Mộc Thiên Thiên. Huynh trưởng của Vạn Thanh Thanh là Vạn
Thanh Tuấn ở lại chỉ huy chiến đấu.
Xuống ngựa, Quách Ngọc cùng
những người khác chiến đấu không phân biệt chủ tớ. Vung kiếm lên chém về tên phản quân, lưỡi kiếm vừa cắt vào da thịt, hắn lập tức ngã xuống
không còn hơi thở.
Đột nhiên phần bụng truyền đến cơn đau quặn
thắt. Quách Ngọc khuỵu gối ôm bụng, khiến một tên lính có cơ hội tiếp
cận vung kiếm về phía nàng. Mũi kiếm vừa đến gần cơ thể nàng thì tên
lính đã ngã xuống.
Một nam nhân đội mũ lưới, thân hình cao to vạm vỡ ôm lấy nàng. Bảo vệ nàng trong lòng, tránh khỏi mọi nguy hiểm. Quách Ngọc cau mày, cơn đau tiếp tục hành hạ khiến nàng không kịp quan tâm ai đang cứu nàng. Lúc này Tạ Sang mới kịp quay lại đưa tay kéo Quách Ngọc
về phía mình. Nam nhân kia chống cự, không để Tạ Sang kéo nàng đi, mãi
cho đến khi Quách Ngọc nắm chặt cánh tay hắn, nghiến răng nói.
- Hắn là người của ta, nếu tráng sĩ có thể xin hãy giúp đỡ chúng ta đánh phản tặc chứ không phải dây dưa thế này.
Lúc này, nam nhân mới chịu buông nàng ra. Hắn lạnh lùng chém giết bọn phản
quân. Quách Ngọc được Tạ Sang che chở, nàng vẫn cố xoa bụng với hy vọng
cơn đau dừng lại. Miệng nàng lẩm bẩm.
- Con ngoan, đừng làm mẫu
thân đau. Phụ thân con sẽ đến với chúng ta nhanh thôi, nhưng lúc này
chúng ta phải cùng nhau cố gắng chống chọi.
Chốc lát người của Quách Ngọc cũng thắng lợi để xông vào trong.
Bước vào chính điện đã thấy người của Mộc Lịch vây kín, Quách Ngọc cố nén cơn đau, lớn giọng nói.
- Mộc Lịch! Chờ ta có lâu lắm không?
Bên trong phát ra tiếng cười lớn. Mộc Lịch chắp hai tay sau lưng, thản nhiên bước ra. Hắn nhìn Quách Ngọc, miệng hơi cười.
- Ta không ngờ ngươi lại phản ứng nhanh như vậy. Tuy nhiên, vào được đây cũng chưa chắc ngươi có thể phá được kế hoạch của ta.
Vừa nói dứt lời, Mộc Lịch vẫy tay, lập tức có người kéo lê hoàng thượng Mộc Nghiêm ra, bọn chúng ném ông xuống sàn.
Quách Ngọc nhìn theo, nàng thấy khoé miệng ông chảy máu đen. Tên khốn ấy đã
độc chết phụ hoàng, điều nàng lo lắng thật sự đã xảy ra.
- Ngươi...
Nhìn thấy Quách Ngọc tức giận, Mộc Lịch hả hê cười.
- Tức giận? Ngươi cho rằng kéo được đến đây là sẽ cứu được ông ta? Không! Vốn dĩ ông ấy phải chết, có thế ta mới đường đường chính chính lên ngôi vua.
- Ngươi dám độc chết cả phụ hoàng sao? Ngươi cho rằng phụ hoàng băng hà thì ngươi sẽ không mang trên lưng tiếng tạo phản?
- Lúc đầu ta định làm trong âm thầm, không ngờ ngươi lại đến quấy rối.
Nhưng không sao, tạo phản hay không cũng không sao, ta chỉ cần giang
sơn!
Quách Ngọc hơi mỉm cười.
- Năm ngàn binh của ngươi,
ta nghĩ hiện tại cũng còn khoảng ba ngàn là cao. Chỉ một chút nữa, thì
ba ngàn đó cũng sẽ bị hạ gục. Ngươi cho rằng viện binh của ngươi có thể
đến kịp trước khi ta giết ngươi? Mười lăm vạn? Dù là hai mươi vạn, cũng
không đến được.
Mộc Lịch bị đe doạ nhưng không hề sợ hãi, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế.
- Vậy ta tặng cho ngươi một món quà.
Người của hắn lập tức áp giải một đám người ra. Quách Ngọc trợn mắt, hai tay nắm chặt.
”Khốn kiếp!”
- Sao? Ngạc nhiên? Hoàng tổ mẫu này, Hoàng quý phi này, Tiểu Bảo hoàng
muội này, Thiên Thiên hoàng muội và cả Thục phi nương nương mà ngươi đã
cho ngươi canh giữ ngày đêm, ra sức bảo vệ cũng có mặt ở đây.
- Mộc Lịch, chỉ bằng số người ở đây, ta cũng có thể lấy mạng của ngươi!
- Cũng tốt, chỉ là nếu ta chết, bọn họ cũng không sống quá một canh giờ.
Bởi, bọn họ đã bị ta hạ độc. Cứ một một khắc phải uống thuốc giải một
lần nếu không sẽ mất mạng.
Quách Ngọc lại đau bụng, nàng dùng tay chống hông, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Cố gắng gượng, Quách Ngọc lạnh giọng nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
- Thử xem sao?
Mộc Lịch đoán đúng, nàng không thể. Lúc này, đột nhiên bên ngoài có lính chạy vào cấp báo.
- Hoàng thượng. Trương Đại Nhân đã trở về, bọn họ truyền tin rằng thương
thảo đã thành công, liên minh ngũ quốc sẽ can thiệp chuyện Vĩnh Ngọc
hoàng hậu tranh giành lãnh thổ Đại Mộc.
Mộc Lịch vừa nghe xong thì hả hê cười.
- Hai ngàn binh của ngươi chống được bao lâu? Cũng đừng nghĩ sẽ ngăn chặn đường truyền tin của ta, bởi ta có một phương thức truyền tin bí mật,
không cần phải dùng đến người truyền tin.
Quách Ngọc im lặng không nói, chỉ nhếch mép cười.
Rất nhanh sau đó, tên lính lại cấp báo.
- Hoàng thượng, toàn bộ năm ngàn binh của chúng ta gần như đã bại trận.
Gần hai vạn binh tháo được vòng vây quay về tiếp ứng, tuy nhiên một ngàn binh vừa xông vào đến cổng cung thì lập tức ngã ra đất tắt thở vì thế
số còn lại không dám tiếp tục xông vào.
Lúc này đến lượt Quách Ngọc cười to.
- Thái tử điện hạ chắc vẫn chưa quên trận đánh của Đại Mộc với Hạ Quan
quốc năm đó? Năm đó ta dùng loại độc có tác dụng trong mười hai canh
giờ. Nhưng hôm nay, loại độc ta dùng lại có công dụng ngay tức thì. Hai
vạn binh của ngươi có tiến vào cùng một lúc thì cũng nhận lấy cái chết
mà thôi. Số còn lại, ta tin sẽ rất nhanh bại trận.
Mộc Lịch điên cuồng hét lớn.
- Bảo La Hằng dùng tên cho ta.
Quách Ngọc cũng lớn giọng hét.
- Thông báo Mộ Dung tướng quân tiếp tục dùng pháo và độc.
Mộc Lịch và Quách Ngọc thản nhiên ngồi, cả hai nhìn nhau và chờ đợi tin tức chiến đấu bên ngoài.
Lính của Quách Ngọc chạy vào.
- Hoàng hậu. Hoàng thượng đã cấp tốc lệnh mười vạn binh từ chiến trường
di chuyển đến Đại Mộc trong đêm, hiện tại đang bao vây năm vạn binh của
phản quân.
Mộc Lịch nghiến răng, hắn ném tách trà xuống sàn.
Quách Ngọc phì cười.
- Ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến mức chiến đấu với mười ba vạn binh?
- Thế thì đã sao, ta tin chắc không lâu sau đó viện binh của ta cũng sẽ đến.
- Thái tử không hay rồi. Sáng nay dân chúng nổi loạn, bọn họ nghe lời
tuyên truyền của thừa tướng và một số quan trọng thần khác đã khiến
chúng ta lao đao. Nay đã lan sang các châu thuộc quyền cải quản của
chúng ta. Nghe nói, viện binh bị dân chúng làm loạn không thể trở lại
kinh thành.
- Quách An đủ khả năng chỉ trong phút chốc có thể thuyết phục bọn quan vô dụng đó sao?
- Nghe nói ngoài thừa tướng kêu gọi, còn có cả cố Đại học sĩ Hà Quận. Vì thế...
- Vô dụng. Cút ra ngoài.
Mộc Lịch vung chân đá vào bụng tên lính đó. Hắn nắm lấy Thục phi, kề kiếm lên cổ bà.
- Quách Ngọc, ngươi muốn chơi trò này với ta? Được, chỉ cần một khắc
ngươi không rút quân ta sẽ giết một người, bà ta là người đầu tiên.
Vừa nói dứt lời, Quách Ngọc chưa kịp phản ứng, hắn lập tức cắt ngang cổ Thục phi.
Nắm chặt bàn tay, ánh mắt nàng đỏ lên.
- Ngươi dám? Ngươi đang liều mạng? Ngươi nên nhớ, bọn họ chết thì ngươi cũng không sống được.
- Ngươi sẽ không thể để bọn họ chết!
Quách Ngọc chưa kịp nói gì đã thấy nam nhân vừa rồi cứu nàng bước ra. Hắn trầm giọng nói.
- Ngọc nhi không thể, ta có thể.
Vừa nói hắn vừa tháo chiếc mũ lưới ra. Mộc Lịch và Quách Ngọc đều giật mình.
- Ngươi còn sống?
....
Tác giả
Ta không chỉnh sửa được nội dung chap này, nên lỗi chính tả, đánh máy hay
lỗi gì gì đó thì bỏ qua nhá nhá huhu ta khổ lắm điện thoại hư òi, lap
cũng hư luôn.