Phượng Hoàng Kiếp

Chương 9: Chương 9: Khâu dung




Điển Ly một lần nữa trở về Thiên giới, trong tộc Phượng Hoàng cũng có vài người mới nổi lên, do trưởng lão Trục Tự đọc cho y nghe, sau đó y tự chọn lựa.

“Chẳng qua không phải chuyện lớn cũng không là chuyện nhỏ” Điển Ly chấp bút, tìm kiếm trên giấy, dấu mực đỏ “Do trưởng lão lựa chọn cũng được, không cần phải hỏi ý ta.”

Trưởng lão hai mắt cong cong, cười nhẹ một tiếng, lại nói “Trong tộc có một người tới đây, mới vừa tới, bây giờ còn đang ở ngoài sảnh, điện hạ có muốn gặp một lần?”

Điển Ly lắc đầu, đang muốn nói “Không gặp”, thì nghe một âm thanh đột ngột, cười nói “Phượng Quân tự cao tự đại thật lớn, ta sợ hôm nay ta gặp không được Phượng Quân, cho nên tự tiện xông vào, kính xin Phượng Quân thứ tội.”

Điển Ly cười nói “Nếu là Long quân, sợ là không thể không gặp, còn kính cẩn mời vào”

Ngao Khúc rảo bước tiến lên tới, vung lên tay áo ném ra hai hạt châu, Điển Ly đón nhận bỏ vào trong tay áo, dằn dò “Ông lui xuống đi.”

Trưởng lão Phượng tộc gật đầu, đóng cửa lại rời khỏi.

Điển Ly lại nâng lên mắt, thấy trước mặt đến không phải chỉ mình Ngao Khúc, mà là một thanh niên tóc đỏ hơi gầy, khoác áo lông dầy, sắc mặt hơi tái nhợt.

Điển Ly ném bút trong tay, hỏi “Đây là tướng quân Khâu Dung sao?”

Khâu Dung cười nhẹ một tiếng, nói “Lần này nhờ có Phượng Quân tương trợ, Khâu Dung đặc biệt tới tạ ơn.”

Điển Ly bưng lên chén trà ở trên bàn, trong mắt nổi lên sắc đỏ thoáng cái đã tiêu tan, chỉ nhìn thấy toàn dị sắc, y đáp “Ta chẳng qua là nợ Đế quân một cái nhân tình, tướng quân Khâu Dung không cần nói cảm ơn.”

Khâu Dung ho hai tiếng, lại nói “Nhân tình này, sợ là tất cả mọi người đều biết. Đế quân chẳng qua có thể vì nể mặt mũi Thiên đế Thiên hậu không thể không đồng ý, Phượng Quân cần gì phải giữ chữ tín như vậy?”

Điển Ly nhẹ nhàng cười to lên, đảo mắt qua chổ Khâu Dung, lại đảo qua Ngao Khúc đứng bên cạnh, chậm rãi nói “Tướng quân Khâu Dung đây là…… Đang chất vấn ta chuyện gì?”

Khâu Dung sắc mặt hơi tái nhợt cười, thấp giọng nói “Ta muốn hỏi cái gì ư? A, Phượng Quân sợ là hiểu lầm, ta cái gì cũng không muốn hỏi, ta chẳng qua thấy ân cứu mạng, vội tới Phượng Quân thức tỉnh một câu.”

“Thức tỉnh một câu?” Điển Ly đem chén trà nhỏ đặt xuống, nhướng khóe môi, trong đáy mắt dị sắc càng phát ra dày đặc “Để cho ta đoán một cái, tướng quân Khâu Dung vội vã đến chổ của ta như thế, là Đế quân có cái gì làm sai sao?”

Khâu Dung nhìn chằm chằm y hồi lâu, giận dữ nói “Hắn thân là ca ca của ta, ta hiểu hắn. Ngài không có cách nào hơn hắn, nhưng ngài có khả năng bị thương do hắn hại……….. Lời nói chỉ có thế, Phượng Quân tự giải quyết cho tốt a.”

Điển Ly rũ mi mắt, cúi đầu hơi cười nói:“Không tiễn.”

Quân Hàn tự đi ra khỏi Minh giới, tại thế gian còn ở lại một hồi, xem tài tử giai nhân, xem như người khách, nhìn tới nhìn lui, mãi vẫn không thể nhìn thấy được chữ “Tình”.

Ngao Khúc nói hắn không hiểu, Ngao Xích nói hắn không hiểu, ngay cả Tửu Tiên cũng nói hắn không hiểu, còn có Tần Nghiễm Vương, rõ ràng đem chữ “Tình” khắc vào cốt tủy, lại nói cho hắn biết chớ để dính vào dù một chút, đây là đạo lý gì chứ?

Quân Hàn phất tay áo bước tới đầu phố, đứng trước một quầy hàng nho nhỏ hỏi “Khâu Dung, đây là đạo lý gì?”

Ông chủ mặt mũi hiền lành cười, vươn tay chỉ vào một hương liệu ở trong hộp gỗ nói “Không thể nói trước, để ý không được, nhớ không được, nghĩ không được, chính là đạo lý như vậy.”

Quân Hàn lại nói “Bổn quân bói tận thiên, bói tận người, bói tận thế sự bói tận đạo trời, vì sao chỉ có một chữ tình hết lần này tới lần khác bói không ra?”

Cuối cùng Khâu Dung không có lời đáp lại, Quân Hàn lại dường như đã hiểu, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhân gian.

Điển Ly hóa thành một con Phượng lớn đậu trên cành cây, đuôi đẹp rực rỡ trải dài xuống đất. Đế quân thanh y thản nhiên rơi xuống cạnh, hỏi “Làm cái gì vậy?”

Điển Ly mở mắt ra, đúng là đỏ thẫm trước mặt, quay đầu lại mổ cánh, cười nói “Hai hạt châu này đã lâu không ở trong thân thể, cần phải luyện hoá”

Quân Hàn không nói, vươn tay lướt qua Điển Ly. Điển Ly nghiêng đầu, nhảy từ trên cây xuống, rơi xuống đất liền hóa thành hình người, đỏ thẫm đứng ở trên cỏ, cười nói “Đa tạ đế quân.”

Quân Hàn ngồi xếp bằng ngồi dưới tàng cây, đưa tay hóa phép ra bàn đá, bàn cờ, nói “Ngươi lại cùng bổn quân đánh ván kế tiếp.”

Điển Ly đồng ý, sau đó cùng ngồi xuống với hắn, yên lặng đánh cờ. Thanh y cùng hồng y tung bay lẫn vào nhau, mà bàn cờ càng lúc càng kịch tích, cơ hồ nhìn không thấy điểm kết thúc..

Điển Ly nói “Nghe nói Nam Cực tiên ông cùng sao Thái Bạch đánh cờ, một ván cũng mất một trăm tám mươi năm, bằng không quyết không bỏ qua, Đế quân điệu bộ này, không phải là cũng muốn theo ta tới mười năm?”

Quân Hàn kiên trì, thản nhiên nói “Vậy thì mượn mười năm.”

Quả thật là cao thấp mười năm.

Quân Hàn bỏ xuống con cờ cuối cùng, sau vung tay áo, cờ đen trắng vô biên vô hạn rốt trong nháy mắt biến mất. Điển Ly thoáng duỗi lưng một cái, giương mắt cười nói “Đế quân, đa tạ.”

Quân Hàn vẫn là ngồi, tay chống đầu gối, sau mười ngón gập duỗi, đột nhiên nói “Điển Ly, một chữ tình, làm gì được?”

Điển Ly nói “Không thể làm gì được, chỉ có kinh nghiệm bản thân, vật lộn đọ sức một lần mình đầy thương tích, mới có thể tìm được đáp án.”

Quân Hàn nói “Kinh nghiệm bản thân…… vậy chuyện đó. Điển Ly, ngươi hãy cho bổn quân một lần kinh nghiệm đi.”

Điển Ly hình như là bị kinh sợ, nhìn chằm chằm Quân Hàn, ngây sau nửa ngày nói “…… Tiểu tiên, tuân mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.