Phượng Hoàng Kiếp

Chương 10: Chương 10: Long nữ




Quân Hàn nói “Bổn quân……”

“Phải nói ‘Ta’.” Điển Ly nằm trên giường tại Cừ An cung, ném một quyển sách qua Quân Hàn “Quân Hàn, ở trước mặt ta, phải xưng ‘Ta’ đó là cử chỉ thân mật. Có chuyện gì sao?”

Quân Hàn nhíu nhíu mày, nói “Bản…… Ta nhận được thiếp mời của Long quân Lạc Thuỷ phủ, mời ngươi cùng đi.”

“Lạc Thủy phủ?” Điển Ly đặc sách xuống, tỉ mỉ suy nghĩ một lát, cười nói “Lạc Thuỷ phủ có Long Nữ dễ thương phải không? Không đi, không đi.”

Quân Hàn hỏi “Vì sao không đi?”

Điển Ly nháy mắt mấy cái, nói “Tất nhiên là vì Long Nữ đó.”

Quân Hàn suy đoán, Long Nữ Lạc Thủy phủ, chính là muội muội của Long quân Lạc Thủy phủ, tướng mạo cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ là chuỗi trân châu cũng sò ngọc, rực rỡ muôn màu khiến ai cũng không có cách nào không chú ý.

Quân Hàn lại hỏi “Long Nữ đó ….. Làm sao vậy?”

Điển Ly lại vùi đầu vào trong sách, nói “Nàng ta làm sao vậy, đế quân cần gì phải hỏi ta?”

Gọi Đế quân, lại là chọc cho y mất hứng chăng? Quân Hàn suy nghĩ tường tận lời nói trước đó, xoay người ra ngoài cửa, đi tìm Hồ Hề nương.

Hồ Hề nương đang đứng ở bên cạnh ao vung mồi cho cá ăn, khóe môi nhếch lên cười khẩy, bĩu môi nói “Không phải tôi nói ngài nha Đế quân, Tiểu nha đầu Ngao đó hiển nhiên là hợp ý Phượng Quân.”

Quân Hàn hỏi tiếp “Cô ta xem trọng Điển Ly, Điển Ly buồn bực bổn quân làm cái gì.”

Hồ Hề nương ngừng lại động tác một chút, hung hăng ai oán liếc Quân Hàn nói “Tôi thấy ngài cùng Phượng Quân cùng một chỗ cũng đã trăm năm, ngài cũng nên thông suốt chút chứ, không ngờ rằng…… ôi!”

Tới ngày đi dự tiệc, Quân Hàn vẫn tự mình luyện đan, hoàn toàn đã quên chuyện này, ngược lại Điển Ly nói không đi, lại thay đổi một thân hoa phục sắc đỏ, vân thêu chồng lên vân thêu, tầng tầng lớp lớp long trọng.

Quân Hàn nâng bình ngọc, cao thấp đánh giá Điển Ly vài lần nói “Ngươi đang muốn làm gì?”

Điển Ly sửa sang vạt áo, cười nói “Long quân chổ Lạc Thủy phủ đó, nghĩ đến ngươi sẽ không đi, ta tự mình đi”

Quân Hàn lập tức nhớ mấy lời nói của Hồ Hề nương, bèn nói “Ta cũng đi vậy.”

Điển Ly nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười mà không nói, xoay người bước lên mây đi hướng Lạc Thủy

Lúc hai người đến Lạc Thủy, đã sớm trông thấy Ngao Long Nữ Lạc Thủy phủ đương đứng ở mép nước, vẫn như trước ăn mặc đoan trang phú quý, từng chuỗi trân châu quấn quanh quít bờ eo mảnh mai, hai bên tai trang điểm hạt châu san hô nho nhỏ.

“Phượng Quân! Phượng Quân!” Ngao Tương vẫy vẫy tay áo, hứng trí bừng bừng chào đón “Ta tại đây chờ gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng nghênh đón được ngài, ngài xem ngài xem. Ta đang là làm theo kiểu thịnh hàng đế vương nhân gian, ta đặc biệt đi tới nhân gian làm đó, nhìn thấy được hay không a, ngài thấy thế nào? Cái đó còn hơi méo mó, nói cái gì mà đại bất kính cái gì……”

Quân Hàn ho khan một tiếng, Ngao Tương liếc qua tự động im phăng phắc “Hoá ra tại Lạc Thủy phủ, bổn quân so sánh không được với Phượng Quân, hừm? Điển Ly, hèn chi ngoài miệng ngươi nói nhưng trong lòng không giống nhau, ta so với ai cũng không bằng...”

Ngao Tương nắm ống tay áo Điển Ly, hướng Điển Ly bên cạnh rụt lui, mở to mắt nói “Đế, đế quân……”

Điển Ly vỗ vỗ tay Ngao Tương, cười nói “Chẳng qua là đứa bé, ngươi so đo với nàng làm cái gì?”

Quân Hàn không thèm đáp lấy một từ, chắp tay hướng Long Quân Lạc Thủy phủ bước đi. Điển Ly thu lại nét cười, nhin bóng lưng Quân Hàn như có điều suy nghĩ, sau đó lại vui vẻ nở nụ cười.

Long quân Lạc Thủy phủ gọi là Ngao Uyên, chỉ có một muội muội Ngao Tương, tất nhiên là trăm ngàn lần sủng ái trong tay. Lần trước, Ngao Tương trong bữa tiệc Bách hoa do Thiên Hậu tổ chức đó là lần đầu gặp qua Điển Ly, ngay tức khắc đòi phải mời y tới, … Ngao Uyên tất nhiên đề bút viết thiếp mời, nhưng bây giờ……

Ngao Tương ngồi bên trái Điển Ly, gắp thức ăn cho Điển Ly, trong miệng nói “Phượng Quân, đây chính là tôm hùm lớn ở Lạc Thuỷ chúng tôi, cùng với sốt kiểu mới, ăn ngon lắm, ngài nếm thử một cái, nếm thử một cái ”

Điển Ly phối hợp gắp con tôm Ngao Tương đã bóc vỏ bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt sau nói “Quả nhiên không giống bình thường, ăn ngon.”

Quân Hàn một buông đũa “cạch”, Ngao Uyên lau mồ hôi, cười hỏi “Đế quân sao không ăn?”

Quân Hàn không đáp, Điển Ly cười nói “Chắc hẳn lại là Hồ Hề nương dạy ngài phải không, Đế quân, lại nói tiếp chúng ta cùng một chỗ cũng có trăm năm, nên làm không nên làm, ta cũng vậy cả thảy cùng đế quân làm một lần. Có thể đế quân vẫn là như thế, thứ lỗi cho bản lĩnh Điển Ly kém cỏi, sợ là không cách nào chỉ bảo cho Đế quân.”

Ngao Uyên đồng loạt kéo Ngao Tương, nói “Tiểu tiên còn có chuyện bận, xin lỗi không đón tiếp được một hồi, xin lỗi không đón tiếp được một hồi……”

Lời vừa nói xong, không đợi trả lời, lập tức kính cẩn lui ra ngoài.

Quân Hàn vẫn như cũ không có biểu lộ gì, không thấy vui không thấy buồn, thản nhiên nói “Ngươi nói là muốn giúp cho bổn quân có kinh nghiệm bản thân, làm bổn quân biết được một chữ tình, có thể bây giờ bổn quân còn không biết.”

Điển Ly nhìn qua hắn, thần sắc hơi hơi lộ ra một tia không vui cùng hoang mang, trong đôi mắt đen láy có hồng quang nặng trình trịch, trong suốt sáng long lanh, y nói “Là ta sai, vậy mà coi là thật.”

Quân Hàn nhìn y, đột nhiên cảm thấy ngực nặng nề, như là bỏ vào một tòa thành, chìm vào khiến cho không thể hô hấp nổi, loại cảm giác này thật không tốt, thật không hay.

Quân Hàn cau mày, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tần Nghiễm Vương.

Tần Nghiễm Vương nói rất đúng, hắn làm sao lại muốn đi nếm.

Quân Hàn lại lần nữa bình tĩnh trở lại, nhìn nhìn Điển Ly, vươn tay ôm y vào trong ngực, bỏ hết hiềm nghi thân thiết vuốt mái tóc dài của y.

Điển Ly ngoan ngoãn nghe theo nằm trong ngực Quân Hàn, khoé môi duyên dáng hơi cong cong lên, lại là độ cong lạnh lùng, khiến ai không thể cảm nhận được ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.