Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 47: Chương 47: Ai nhường giường ai?




Khi Thái Sử Lan về tới nơi, cửa phòng đã bị khóa lại, một thị vệ xa lạ nho nhã lễ độ nói với nàng, “Tấn quốc công có lệnh, Mai Tâm viện cần phải được trùng tu. Tất cả đệ tử đều tạm lánh đi. Phòng mới của Thái Sử cô nương là tòa Phù Trúc Xuy Tuyết ở phía nam doanh. Người từ đây đi thẳng, tới giao lộ đầu tiên thì rẽ sang hướng đông, giao lộ thứ hai thì rẽ hướng nam là tới.”

“Vậy còn hành lí của ta?” Thái Sử Lan nhíu mày.

“Người yên tâm, đã có người mang qua trước rồi.” Hộ vệ khiêm nhường đáp lại.

Lí Phù Chu ở phía sau nghe được bốn chữ “Phù Trúc Xuy Tuyết” thì mỉm cười, chậm rãi nói, “Thái Sử cô nương, ta còn có việc, không thể cùng nàng đi tới chỗ ở mới.”

“Được.” Thái Sử Lan gật đầu.

“Về chuyện chọn môn học.” Lí Phù Chu mỉm cười, ý tứ sâu xa, “Nơi không người cần người tìm đến, tiềm năng thì cần tự mình khai phá.”

“Sao cơ?” Thái Sử Lan nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn.

Lí Phù Chu cũng không nói thêm, mỉm cười cáo từ. Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi Mai Tâm viện, còn chưa ra ngoài vài bước, đã bị đám nữ nhân lao tới bao phủ.

Thái Sử Lan đứng lặng suy nghĩ, cảm thấy nam nhân thật là lôi thôi rầy rà.

Nàng vừa dứt bỏ một cái phiền toái lớn, vừa tiến lên lại gặp một cái phiền toái nhỏ, thật không thể chịu được. Thái Sử Lan cũng không nghĩ nữa, đi thẳng đến Phù Trúc Xuy Tuyết. Nàng vốn còn nghĩ đó là nơi chúng đệ tử hàn môn cùng nhau ở tạm để chờ Mai Tâm viện tu sửa, ai ngờ càng tới gần, người đi lại càng ít, trong góc tối lại bắt đầu xuất hiện hộ vệ. Thỉnh thoảng một vài hộ vệ còn lao ra, quan sát nàng một hồi, sau đó gật đầu để nàng đi tiếp. Một lúc sau, trên đường chỉ còn lại nàng cùng Cảnh Thái Lam, hộ vệ cũng càng lúc càng nhiều.

Chờ đến khi Thái Sử Lan đi qua một rừng trúc âm u vắng vẻ, mới nhìn thấy thấp thoáng dưới tán cây có một tiểu lâu trắng tuyết. Nàng cuối cùng cũng hiểu đây là địa bàn của kẻ nào.

Thái Sử Lan cũng không quay đầu rời khỏi - trọ ở chỗ nào chẳng giống nhau? Chỉ cần là người, nàng sẽ không tránh né.

Dung Sở đã chờ sẵn trong phòng, thấy nàng liền thản nhiên nói: “Ta đã mang y phục mới đến cho Cảnh Thái Lam rồi.”

Thái Sử Lan còn chưa đáp lại, ngoài cửa đã vang lên một trận ồn ào náo động. Lát sau, hộ vệ đi vào hồi báo: “Quốc công, một đám nữ đệ tử cầu kiến, nói là tặng quần áo cho tiểu thiếu gia.”

“Các nàng thì lôi đâu ra đồ tốt.” Dung Sử nhíu mày.

Mà lúc này, Thái Sử Lan đã đẩy cửa ra đón Thẩm Mai Hoa và Tô Á. Thẩm Mai Hoa nhanh tay đưa nàng một bọc vải, nói: “Ngươi giấu diếm cũng giỏi lắm. Hàng năm nơi nay không phải đều không có người ở hay sao? Nghe nói hôm nay mới dùng để đón tiếp khách quý trong kinh, xem ra Thái Sử Lan ngươi cũng quen biết quý nhân, là nam nhân vừa rồi hả? Giới thiệu chút...”

“Hôm nay ta còn có việc, đợi lần sau đến chơi nhé!” Thái Sử Lan tùy ý đáp lại.

Phía xa xa, Dung Sở nghe nàng đáp ứng Thẩm Mai Hoa, lại còn cho phép người thô lỗ kia vào vườn hái một bó to hoa quý, nhất thời có chút bực mình - để nữ nhân này vào ở liệu có phải một quyết định sai lầm hay không đây? Sau đó, hắn lại nghe được nàng mời khách đến chơi, giọng điệu y hệt nữ chủ nhân, cảm giác có vẻ không tồi, nếu nói thêm một câu “chờ lão gia nhà ta đồng ý”, vậy càng hoàn mỹ.

Trong phòng, Triệu Thập Tam đang giúp Cảnh Thái Lam thử y phục. Lần này Dung Sở tới đây, mang theo không ít tiểu y bằng tơ lụa. Mà ngay lúc Cảnh Thái Lam đang mặc dở, Thái Sử Lan đã xách theo túi lớn trở lại. Nàng liếc mắt nhìn tiểu y bằng tơ sống trên người đứa nhỏ, không nói hai lời, lập tức đi tới lột bỏ, thay bằng một bộ khác mà Tô Á vừa mang đến.

Triệu Thập Tam tức giận nhìn nàng, Dung Sở nhíu mày nói: “Nàng làm cái gì vậy? Đồ do người ngoài mang đến làm sao có thể tùy tiện mặc vào? Lại còn là vải bố?”

Thái Sử Lan không để ý hai người họ, ngồi xuống chỉnh lại thắt lưng cho Cảnh Thái Lam. Tay nghề Tô Á rất tốt, đồ mặc vào rất vừa vặn. Thái Sử Lan gãi gãi bụng nhỏ của Cảnh Thái Lam, nó liền lắc lắc thân người, cười khanh khách.

“Có thoải mái không?”

Cảnh Thái Lam xoa xoa y phục trên người, cười ha ha, nói: “Thích...”

“Tơ lụa lạnh lẽo không thấm mồ hôi. Vải bố thì ngược lại.” Thái Sử Lan không nhìn sang Dung Sở nói tiếp, “Đồ vật lộng lẫy xa hoa gì đó, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài, chỉ có loại người ẻo lả mới thích, nam tử hán không chuộng loại này.”

“Nam tử hán không chuộng.” Cảnh Thái Lam non nớt nhại lại.

Dung Sở vừa nghe liền biết, người nào đó lại mượn cớ nói đểu đây mà.

“Nếu nàng tự tay làm cho ta một bộ như vậy.” Hắn liếc mắt nhìn bộ y phục màu trắng bằng vải bố, “Ta cũng rất vui lòng chấp nhận.”

“Ngươi không hợp với thứ này.” Thái Sử Lan một bên mặc y phục cho Cảnh Thái Lam, một bên nói tiếp, “Ta cho ngươi một loại khác, tơ tằm, gấm vóc, hoa lệ, tinh xảo.”

Nàng nhớ trước lúc rời khỏi viện nghiên cứu, hình như trong rương của của Đại Ba nhét không ít nội y gợi cảm, nhiều tới nỗi còn không đủ chỗ, cuối cùng thấy va li của nàng trống trơn, liền dứt khoát bỏ vào mấy bộ.

Rất tốt, rất phù hợp với Dung Sở!

“Hử?” Dung Sở nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, cũng chẳng tin nàng thật sự tốt như thế, “Tặng ta?”

“Còn xem tâm trạng đã.” Thái Sử Lan bất động thanh sắc.

Nghe nàng nói vậy, đáy mắt Dung Sở lập tức lộ vẻ hài lòng, còn có chút chờ mong, thầm nghĩ, nữ nhân không biết tốt xấu này, rốt cuộc cũng nói được một lời tử tế.

Mà bên này, Thái Sử Lan cũng vô cùng chờ mong.

Tâm trạng Dung Sở rất tốt, lười nhác nằm xuống ghế mĩ nhân, khép mắt, “Nàng muốn để mọi người tự do chọn lớp, tuy rằng bọn họ không thể ngăn cản, nhưng người Trịnh gia nói, tư chất từng người khác nhau, nếu như lại chọn môn học bản thân không am hiểu, như vậy vừa lãng phí sức lực, vừa lãng phí thời gian. Lí do này cũng không tiện cãi lại, cho nên từ hôm nay trở đi, trong vòng ba ngày, tất cả đệ tử hàn môn đều phải kiểm tra một chút, xem xem năng lực của mình đến đâu, sau đó mới tùy theo trình độ mà dạy.”

Thái Sử Lan gật đầu, lại nói: “Ngươi dậy đi!”

Dung Sở nhướn mi.

“Hiện tại, ta sẽ ở đây?” Thái Sử Lan nhìn căn phòng xa hoa trước mặt, hỏi hắn.

“Đương nhiên.”

“Vậy nơi này là chỗ ở mới của ta rồi.”

Dung Sở đại khái hiểu ý nàng, gật đầu, “Chính xác.”

“Giường của ta không thể để nam nhân ngủ.” Thái Sử Lan nói, “Đứng lên đi!”

“Đây là phòng của ta.” Dung Sở nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi còn vừa nói là của ta.” Thái Sử Lan hờ hững, “Nếu đã không phải phòng do ta làm chủ, ta không ở.” Nàng cầm tay Cảnh Thái Lam, toan xoay người rời đi.

“Đứng lại.”

Thái Sử Lan giả điếc. Thân ảnh chợt lóe, Dung Sở đã đứng chắn trước mặt nàng, tóc dài buông xõa, ánh mắt âm u.

Thái Sử Lan lại giống như không phát hiện ánh mắt nguy hiểm của hắn, chỉ chỉ tay vào ngực Dung Sở, “Nếu muốn ta ở lại, cần có ba điều kiện.”

Dung Sở im lặng.

“Thứ nhất, ta không cho phép thì không được vào. Thứ hai, ta không cho phép, không được dòm ngó. Thứ ba, ta không cho phép, không được thay đổi đồ vật này nọ trong phòng.”

“Thái Sử Lan.” Dung Sở mỉm cười, răng trắng môi hồng, xinh đẹp mỹ mạo, nhưng lại giống như dã thú, “Một ngày nào đó, nàng chắc chắn sẽ phải nhường lại nửa giường, cho ta.”

“Trừ phi ta không phải Thái Sử Lan.”

“Nàng phải.” Dung Sở nâng cằm nàng, đôi mắt như ngọc lưu ly lóe sáng, nụ cười có vài phần tà khí, “Ta rất chờ mong một ngày này.”

Thái Sử Lan muốn giãy ra, nhưng ngón tay Dung Sở lại như kìm sắt, nắm chặt đến nỗi nàng không thể động đậy. Xem ra vị quốc công tôn quý này tuy vẫn mỉm cười như thường, nhưng thật sự đã có vài phần tức giận.

Thái Sử Lan ngửa đầu, hai người đối mặt nhìn nhau, không gian yên ắng dường như có tiếng binh khí va chạm, đốm lửa tung bay bốn phía.

“Nếu như thật sự có một ngày như vậy.” Một lúc lâu sau, Thái Sử Lan gằn từng tiếng, “Ta chắc chắn đè lên ngươi trước.”

_________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.