Giọng nói kia rất quen thuộc, chỉ là phương hướng truyền đến có phần kì dị - Thái Sử Lan và Lí Phù Chu ngồi trong đình, sau lưng rõ ràng là khe núi.
Mà giọng điệu kia, còn có phần kì lạ, có chút chê cười, có chút lạnh nhạt, còn có chút tức giận, trong nháy mắt, Thái Sử Lan còn giống như ngửi thấy mùi giấm chua.
Nàng quay đầu, phía sau đương nhiên không có ai, nhưng Lí Phù Chu lại ngẩng đầu nhìn lên, Thái Sử Lan cũng đưa mắt nhìn theo. Phía trên, một vạt áo mỏng màu xanh ngọc từ mái đình rủ xuống, tung bay giữa sương mù trên núi, dường như còn có thêm một vạt áo cùng màu nữa. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, giống như nói với một người khác.
“Cảnh Thái Lam” Hắn nói, “Ta nói gọi con cùng quay về kinh, con không nghe. Hiện tại con xem, nữ nhân này lại còn bỏ con giữa đường, cùng nam nhân du sơn ngoạn thủy, khanh khanh ta ta, cũng không mảy may sợ con bị dã thú tha đi.”
Vẻ mặt Lí Phù Chu có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười, lắc đầu, cầm lấy đôi tất bên cạnh.
Thái Sử Lan mím môi không nói, nghĩ thầm, hiện tại Cảnh Thái Lam không phải do dã thú nhà ngươi tha đi hay sao?
Phía trên đỉnh đầu, âm thanh nhỏ nhăt vang lên, y bào xanh ngọc từ từ hạ thấp, giống như một áng mây phủ lên đỉnh núi...hoa văn tinh xảo phất phơ trong gió...đai lưng ngọc bích cột chặt eo nhỏ...chiếc cằm trơn bóng, góc cạnh...khóe môi hơi hơi nhếch lên, không rõ vui giận...Cuối cùng là cặp mắt lung linh rọi soi bốn phía, khuynh đảo Nam Tề, lúc này nhìn qua không ra tâm trạng.
Tấn quốc công tôn quý của Nam Tề ôm theo Cảnh Thái Lam, nhẹ nhàng đáp xuống đình, trên môi còn mang một nụ cười ý tứ hàm xúc, khiến người ta có cảm giác mịt mờ. Hắn nhìn Thái Sử Lan, nàng cũng nhìn lại hắn, vẻ mặt như muốn hỏi “Ngươi tới đây làm gì?“.
Hắn lại quay sang nhìn Lí Phù Chu, Lí Phù Chu cười cười, tay vẫn tiếp tục động tác, nói: “Sao huynh cũng đến đây?”
“Phù Chu.” Dung Sở lại cười, kéo dài giọng,“Có câu này, không biết huynh đã nghe qua chưa?”
“Sao cơ?” Nghe ra giọng điệu bất thường của hắn, Lí Phù Chu dừng tay, nhìn lên.
“Thê tử bằng hữu, không thể chơi đùa.”
Lí Phù Chu trầm mặc, hơi biến sắc, cũng không phải vì xấu hổ, mà có chút tức giận, “Thê tử?”
Dung Sở không đáp, sắc mặt trầm xuống.
Thái Sử Lan cảm thấy không khí thật kỳ quái! Phản ứng của Lí Phù Chu khi nghe hai chữ “thê tử” thật kỳ quái! Mà quan hệ của hai người này cũng thật kỳ quái, quả nhiên không giống chủ tớ!
Lí Phù Chu cũng im lặng theo, hồi lâu sau mới buông tay, tránh ra, “Thật có lỗi, thất lễ rồi.”
Thái Sử Lan ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn Dung Sở. Dung Sở bị nàng nhìn chằm chằm, khẽ nhíu mày, “Nhìn ta làm gì?”
“Ngươi đã chiêu cáo chủ quyền của hôn phu.” Thái Sử Lan thản nhiên nói, “Vậy tiếp theo cũng nên thực hiện nghĩa vụ của một hôn phu rồi nhỉ?” Nàng nhấc chân, ý bảo hắn mau mau tới đeo hài.
Dung Sợ trợn mắt nhìn nàng, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Đã có ai nói với nàng, nàng thật kiêu ngạo hay chưa?”
“Lần đầu tiên nghe được.” Thái Sử Lan nói, “Bất quá là lời thừa.”
“Đừng ngang bướng như vậy, nàng sẽ vì nó mà khó khăn trong việc tiến về phía trước.” Dung Sở cười, hất cằm chỉ vào giày của nàng, “Giống như vĩnh viễn đeo một đôi giày không vừa chân vậy.”
“Đó là chuyện của ta.” Thái Sử Lan ung dung tựa vào cột đình, “Nếu ngươi không đồng ý, vậy đi được rồi.”
“Nếu ta không chịu đi thì sao?”
Lí Phù Chu đứng một bên, yên lặng nhìn hai người đấu võ mồm, ý cười khóe miệng càng lúc càng lộ vẻ hứng thú - Dung Sở tuy rằng vẫn đang cười, nhưng nụ cười cũng không quá tự nhiên. Lại nói, làm bạn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ thấy hắn bức người khác mất tự nhiên, chứ chuyện hắn bị người ta làm cho cười mất tự nhiên, đúng là lần đầu gặp phải.
Lí Phù Chu hứng thú nhìn Thái Sử Lan, chờ đợi nàng tiếp lời.
“Vậy thì ta đi.” Thái Sử Lan nói, lập tức nhấc một chân lên, liếc mắt nhìn Cảnh Thái Lam còn đang trong ngực Dung Sở, “Cảnh Thái Lam, giúp ta đeo giày. Chân ta đau.”
Cảnh Thái Lam lập tức chạy tới bên người Thái Sử Lan, cười khúc khích rồi cầm lấy tất bố, chụp linh tinh vào chân nàng. Thái Sử Lan cũng phối hợp cùng hắn, thỉnh thoảng khen một câu, “Đúng rồi! Cứ như vậy! Cảnh Thái Lam của ta thật thông minh! Có tố chất!”
Cảnh Thái Lam cười tít cả mắt, hàm răng trắng bóng đều lộ ra ngoài. Triệu Thập Tam vừa mới tới nơi, nhìn thấy một màn này, lại lập tức ôm ngực. Thái Sử Lan liếc hắn một cái, thầm nghĩ, bệnh tim của người này thật nghiêm trọng quá rồi!
Mẫu tử hai người ngồi xổm trên đất, người tung kẻ hứng, người lớn ánh mắt ôn hòa, trẻ nhỏ cười tươi như hoa. Lí Phù Chu lẳng lặng theo dõi, ánh mắt phức tạp. Đúng lúc này, Dung Sở đột ngột bước tới. Hắn ôm lấy Cảnh Thái Lam, giao cho Triệu Thập Tam bế, nhân tiện cầm hài của Thái Sử Lan lên, cũng không thèm liếc mắt một cái, quẳng xuống vách núi.
“Rời đi bằng cách nào?” Hắn mỉm cười, giảo hoạt như hồ ly.
Thái Sử Lan nhìn hắn, ngồi dậy, đeo nốt tất vào, xoay người bước đi.
Lí Phù Chu lập tức theo sao, ôn nhu nói, “Ta cho nàng mượn giày được không?”
“Được.” Thái Sử Lan thản nhiên đáp lại.
Lí Phù Chu cúi xuống định cởi giày, Dung Sở lại vụt tới. Hắn liếc mắt nhìn Lí Phù Chu một cái, lại nhìn Thái Sử Lan. Hai người nói chuyện ôn hòa, thái độ tuy cũng bình thường, nhưng dù sao cũng ít nhiều hiểu biết tính cách Thái Sử Lan, Dung Sở biết, ánh mắt nàng dịu dàng như vậy, lại tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
Nàng mới gặp gỡ Lí Phù Chu mấy lần?
Dung Sở lại nhớ lại lần đầu tiên nàng xin hắn giúp đỡ, nguyên lai chính là vì tìm kiếm Lí Phù Chu rơi xuống, khi đó chẳng qua là lần đầu hai người gặp mặt?
Dung Sở hít vào một hơi, cũng không hiểu bản thân tại sao lại có chút bực bội. Sau đó, hắn lập tức nở nụ cười.
“Lời vừa rồi ta còn chưa nói xong.” Hắn nói, “Nàng chỉ có thể rời đi theo cách này.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa một tay xuống nhấc chân nàng lên, tay kia ôm lấy bờ vai nàng, nhanh chóng xuống núi.
Lí Phù Chu dừng động tác, Triệu Thập Tam trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thì làm rơi Cảnh Thái Lam, vội vàng giữ lại.
Thái Sử Lan đột nhiên bị Dung Sở ôm lấy, tuy bề ngoài có vẻ bất động, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút nao nao.
Lúc này, nàng ở trong lồng ngực hắn, hương quế nhàn nhạt hòa vào không khí, khiến cho người ta cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu; vòm ngực hắn cách một lớp vải, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc vào dẻo dai nơi ấy; từ góc độ của Thái Sử Lan, có thể nhìn thấy rõ ràng cằm hắn, hóa ra cũng không phải trắng nõn ẻo lả như trong suy nghĩ của nàng, mà còn có râu đen mờ mờ, lộ nét gợi cảm của nam nhân.
Nhìn từ xa, Dung Sở mỹ mạo xinh đẹp, tới gần rồi mới cảm nhận rõ ràng sự nam tính bao trùm từ linh hồn đến thể xác hắn.
Thái Sử Lan nằm trong lòng Dung Sở, tự hỏi - bây giờ nàng nên giãy dụa đánh người hay bất động đây? Theo như tính cách hàng ngày của nàng, hẳn là nên nhảy xuống rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng mà lúc này, giày thì không có, mặt đất lại đầy đá vụn, xuống thì có khác gì đi trên bàn đinh đâu, trông nàng ngu như thế ý hả? Không! Đương nhiên là không rồi!
Nàng lại tiếp tục tưởng tượng đến phản ứng của ba người bạn nếu như rơi vào tình cảnh này. Đại Ba chắn chắn sẽ hai mắt tỏa sáng, nhân cơ hồi nắn bóp, sờ soạng ngực người ta; Quân Kha nhất định sẽ đỏ mặt rồi liều mạng nhảy xuống, không màng đá nhọn, Văn Trăn thì đương nhiên sẽ giả bộ thẹn thùng này nọ, trong lòng lại âm thầm sung sướng.
Còn Thái Sử Lan nàng...Hừ, thích ôm thì ôm đi, nàng bất động làm khúc gỗ luôn. Nghĩ vậy, nàng bắt đầu khoanh hai tay trước ngực, ngay ngắn nắm đó ngắm nhìn phong cảnh.
...
Mà lúc này, Dung Sở cũng không hề có cảm giác đang ôm khúc gỗ, lại còn thầm nghĩ, nữ nhân ngang bướng, kiên cường này, thật không ngờ, thân thể lại...mềm mại như vậy!
Một khắc kia khi ôm lấy nàng, hắn không nhịn được mà có chút kinh hãi, âm thầm khen ngợi tạo hóa thần kì.
Da thịt nàng so với hắn dường như còn càng thêm co dãn, mềm mại nhưng có lực, vì vậy mà cảm giác tiếp xúc lúc này thật kỳ lạ, mỗi một tấc da tấc thịt đụng chạm, nhẹ nhàng va vào nhau, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi, cứ vậy tuần hoàn...lên xuống như từng đợt sóng nước vỗ bờ.
Thật khó mà tưởng tượng rằng, cách một lớp quần áo như vậy, khi va chạm lại mang đến cho người ta cảm giác thỏa mãn đến thế.
Phải chăng là do nàng có thiên phú dị bẩm, hay do nội tâm hắn lúc này khác thường, nên mới trở nên mẫn cảm như thế? Hắn cũng không biết rõ, chỉ hiểu rằng bản thân thật tham luyến cảm giác kỳ diệu lúc này - yên lặng đi trên đường núi gập ghềnh hiểm trở, nắng vàng phủ kín không gian.
Có điều, Dung Sở cũng bởi vậy mà cảm giác đường xuống núi thật sự quá ngắn, thời gian được ôm nàng thật sự quá mau...
Chân núi. Thái Sử Lan rõ ràng nhớ rằng núi này ở sau doanh, bình thường không mấy ai đi tới, ai ngờ hiện tại lại đông nghịt người, 80% là nữ nhân, ánh mắt ai nấy đều sáng rực, trừng mắt nhìn Thái Sử Lan. Việc này, cũng không thể trách các nàng, doanh Nhị Ngũ vốn kém cỏi, không ai nghĩ tới có thể ở nơi này gặp gỡ Dung Sở; nhưng Thái Sử Lan lại càng khoa trương, lúc lên núi thì đi cùng mĩ nam đệ nhất doanh Nhị Ngũ, khi đi xuống lại có thể nằm trong ngực Tấn quốc công, quả nhiên là người hai hộp sữa kẻ không hộp nào!
Thẩm Mai Hoa đứng đầu đám người, hai tay ôm ngực, đau đớn lên tiếng, “Năm nay làm sao vậy? Phàm là nam nhân tướng mạo đoan chính, ánh mắt ai nấy đều hỏng hết rồi có đúng không? Mỹ nhân như ta không ai thèm nhìn, lại chỉ khăng khăng lao vào mấy kẻ trước sau như một vậy hả?”
Dung Sở bĩnh tĩnh, ôm chặt lấy người nào đó “trước sau như một”, cúi đầu khiêu khích nhìn nàng, còn muốn xem biểu cảm ngượng ngùng gì đó của nữ nhân trước mắt, hoặc là bất an cũng được. Kết quả, nữ nhân kia liếc cũng không liếc hắn một cái, giơ tay ngoắc ngoắc, “Thẩm Mai Hoa, cho mượn đôi giày mới!”
“Ta cho ngươi giầy mới thì được cái gì?”
“Chỉ cần mang đến cho ta,“ Thái Sử Lan bình bĩnh nói “người này liền cho ngươi sờ.”
“Lời ngươi nói có tin được không?” Thẩm Mai Hoa vui mừng, nhưng vẫn bán tín ban nghi hỏi.
“Hắn theo đuổi ta.” Thái Sử Lan gật đầu, “Đương nhiên phải nghe lời.”
Nghe được lời này, Dung Sở lập tức buông lỏng hai tay. Có điều, Thái Sử Lan cũng đã có chuẩn bị từ trước, vững vàng rơi xuống, dù sao trên đất cũng không có đá nhọn gì.
Thẩm Mai Hoa chạy như điên rời đi, nháy mắt đã trở lại, trên tay còn xách một đôi giày mới nguyên, vô cùng tinh xảo. Thái Sử Lan lại không thích mấy đồ hoa lệ gì đó, hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn đeo vào. Nàng nhấc đầu, liền nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của Thẩm Mai Hoa, lúc này mới nhớ ra lời hứa của mình, chỉ tay về phía Dung Sở, “Còn chờ gì nữa? Sờ đi.”
Thẩm Mai Hoa: “...”
Dung Sở đứng đó, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt nham hiểm, lạnh lùng. Mà bên người hắn, Triệu Thập Tam đè một tay lên chuôi đao, xem cái bộ dạng này của hắn, đừng nói là Thẩm Mai Hoa chỉ cần sờ một cái là sẽ nhận đao, mà ngay cả Thái Sử Lan cũng không ngoại lệ.
Thẩm Mai Hoa quay đầu nhìn lại, lại thấy Thái Sử Lan đang ngồi rút rút mấy sợi chỉ, phá hỏng tú cầu nàng công phu thêu mất mấy ngày mới xong.
“Thái Sử Lan!” Thẩm Mai Hoa hét lớn, âm thanh chọc thủng trời cao, “Lão nương cùng ngươi quyết không đội trời chung...”
Thái Sử Lan cũng mặc kệ nàng ta, bắt đầu quay về chỗ ở, thuận tiện còn mời cả Lí Phù Chu, “Vừa rồi huynh còn chưa nói ta biết nên chọn môn học nào thì tốt.”
Lí Phù Chu mỉm cười, gật đầu. Dung Sở đứng yên bất động, khoanh tay trước ngực giống như đang chờ đợi, nhưng Thái Sử Lan lại không thèm nhìn hắn một cái, bước qua người Dung Sở.
Ánh mắt Tấn quốc công có chút u ám, Triệu Thập Tam rùng mình một cái - lần trước thấy qua ánh mắt kiểu này, có người rất nhanh đã chết...
Triệu Thập Tam thầm cầu nguyện, tốt nhất Thái Sử Lan nên biết điều một chút, ít nhất cũng phải mời quốc công gia vào phòng ngồi lại hay gì đó, khách sáo nói vài câu thì có mất cái gì đâu. Kết quả, trong nháy mắt, Thái Sử Lan lại cùng Lí Phù Chu đã lướt đi như một cơn gió.
Triệu Thập Tam thở dài một hơi, đang nghĩ xem nên an ủi quốc công thế nào đây, ai ngờ quốc công lại vẫy vẫy tay, khoan thai rời đi. Đáy mắt Triệu Thập Tam lập tức ngập nước - thật rộng lượng, thật ra dáng nam nhân!
“Thập Tam.” Người “rộng lượng” nào đó thản nhiên lên tiếng, “Nói với viện chính, Mai Tâm viện của đệ tử hàn môn quá mức cũ nát, làm hỏng cảnh đẹp, cho nên tạm thời để chúng đệ tử lánh sang chỗ khác, bắt đầu tu sửa.” Dường như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, vị Tấn quốc công cao quý, “rộng lượng” lại nói tiếp, “Riêng gian của Thái Sử Lan thì trực tiếp khóa lại, trước tiên cứ để nàng tới tinh xá của ta.”
Triệu Thập Tam thật sự cạn lời.
Hắn sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi! Cái gì mà rộng lượng, cái gì mà đàn ông? Vứt, vứt hết!
______________________________