Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 41: Chương 41: Ai Tới Can Ngăn, Treo Cổ Kẻ Đó!




Bên ngoài cánh cửa khép chặt, không gian im ắng lạ thường. Đệ tử hàn môn ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm nghĩ, phía trong kia kia, không cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn qua còn tưởng Thái Sử Lan không giống người thường, hóa ra cũng chỉ có vậy.

Đệ tử có cấp bậc đồng loạt nhếch khóe miệng cười nhạo, một mặt tưởng tượng cảnh Thái Sử Lan quỳ xuống xin tha, mặt khác lại hối hận bản thân ra ngoài quá sớm.

Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Người đi ra chính là Thái Sử Lan, bên cạnh còn có Tô Á, hai người cầm xấp đơn đăng ký. Mọi người nhìn chằm chằm chồng giấy trên tay họ, đây không phải là tờ đơn đệ tử có cấp bậc mới được dùng hay sao?

Ai nấy trợn mắt há mồm, còn chưa kịp hé miệng hỏi, đột nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu to, vô cùng oanh liệt.

”Ta lần đầu xuất tinh trong mơ lúc mười hai tuổi!”

Mọi người đồng loạt “Ặc” một tiếng đám đệ tử có cấp bậc ngây ngốc đứng đó.

Cái gì? Xuất tinh trong mơ?

”Từng chơi...từng chơi...không biết bao nhiêu lần! Hai ngày trước vừa tới chỗ Tiểu Đào Hồng!

Âm thanh hít vào ầm ầm vang lên, một nam nhân mặc hoàng bào trong đám đệ tử phẩm lưu bỗng nhiên ném mạnh mũ xuống đất, “Thảo nào, lần trước ông đây ngủ cùng Tiểu Đào Hồng, hắn lại xách lão tử lên giáo huấn, còn nói cái gì mà kỹ nữ dơ bẩn, cái gì mà ta tự chịu thấp hèn. Con bà nó, hóa ra chính hắn còn đè lên! Phi! Đến kỹ nữ còn muốn lập đền thờ luôn rồi!”

”Ta ghét nhất, ghét nhất là viện chính! Con mẹ nó, giả bộ thanh cao cái quái gì!”

Một màn lặng im. Sau đó, mọi người đồng loạt quay đầu. Cách đó không xa, trong đám người cao cấp của doanh Nhị Ngũ, một kẻ sắc mặt lúc đỏ lúc đen, không khác đáy nồi là mấy.

”Đêm đêm muốn đè lên Hoa Tầm Hoan! Mẹ ơi, một nữ nhân tên gọi như vậy, tám phần là đồ đê tiện, nên để người ta mua vui!”

...

Không gian càng yên ắng. Ai nấy đều kinh hoàng không thôi, một Trịnh phu tử ngày thường nhã nhẵn, nghiêm khắc, hôm nay như thế nào lại mở miệng là nói ra toàn lời tục tĩu, to gan lớn mật như vậy? Mấy trăm ánh mắt đồng loạt hướng về một chỗ, một vài đệ tử đầu óc nhanh nhạy đã bắt đầu lặng lẽ lui về sau.

”Trịnh Dục nhà ngươi, cái lão vương bát* nhà ngươi...” (*vương bát: rùa, ba ba.)

Tiếng hét như sét đánh vang lên, một bóng dáng đỏ hồng như ngọn lửa vụt qua. Bốp bốp mấy tiếng giẫm lên đầu đám đệ tử còn chưa kịp tránh né, như gió bão lao tới, “rầm” một tiếng đã đứng trước cửa.

Lại “ầm” một tiếng, cửa chính lập tức bị đạp lên tường, sau đó mạnh mẽ bắn ngược trở về, tiếng va chạm to lớn cũng không át nổi tiếng vang mãnh liệt bên trong, nào là tiếng nắm đấm nện xuống, rồi tiếng rít gào giận dữ, còn cả tiếng kêu thảm thiết của người bị đánh.... Trong phòng ồn ào náo nhiệt, ngoài sân ai nấy mặt mũi trắng bệch, âm thầm run rẩy.

Đánh đấm thảm như vậy, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản. Bóng hồng kia chạy lên chạy xuống, đạp tới nỗi song cửa cũng bắt đầu nứt ra, vừa xử Trịnh Dục, vừa hét lớn, “Ai dám tiến lên can ngăn, đêm nay ta liền treo cổ hắn ngoài cửa!”

“...”

Thái Sử Lan quay sang hỏi Tô Á, “Hoa Tầm Hoan? Giáo quan vật lộn?”

Tô Á gật đầu.

Thái Sử Lan giật giật khóe môi - Nữ tử doanh Nhị Ngũ này, thật sự mang đến nhiều kinh hỉ.

”Rầm” môt tiếng, một thân người đâm vỡ cửa sổ lao ra, mạnh mẽ ngã xuống đất. Hoa Tầm Hoan lập tức theo ra, nhảy lên lưng Trịnh Dục, ra sức giẫm đạp,“Này thì đè! Đè! Ta cho ngươi đè!”

Một nửa người hít sâu một hơi, nửa còn lại lắc lắc đầu. Trịnh tứ thiếu gia đứng tại chỗ, thấp giọng cười nhạo, “Man nữ Ngũ Việt, dù có võ công cũng làm được gì?”

”Ngũ Việt?” Thái Sử Lan nhìn Tô Á, cô nương kia lại không mở miệng, dường như không muốn trả lời.

”Ngũ Việt là tên gọi chung của năm Man tộc ở biên giới phía bắc nước ta, ngươi dân dũng mãnh, cư trú nơi núi lớn; trời sinh thô bạo, hung hãn phóng túng, là đối tượng khiến triều đình đau đầu. Nghe nói mấy năm nay, Ngũ Việt cấu kết với ngoại tộc tây bắc, phong cách hành sự cũng thay đổi, bắt đầu di chuyển về phía đất liền, kết hôn cùng chúng ta, học chữ viết và kỹ thuật của chúng ta. Nhưng những người này cũng thật ngoan cố, cũng vô cùng đoàn kết, ăn ở tập trung cùng một chỗ, lúc yên ổn thì thành thật kiếm sống, nhưng hễ có chuyện là chắc chắn sẽ đứng lên cãi vã, đến đâu cũng khiến người ta đau đầu.” Thẩm Mai Hoa không biết từ đâu chui ra, nấp sau lưng một hán tử, cẩn thận thò đầu ra đáp.

”Đè! Đè! Đè!” Hoa Tầm Hoan vẫn tiếp tục đạp.

Mọi ngươi khinh bỉ lắc đầu.

”Bốp, bốp, bốp.” Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Hoa Tầm Hoan còn đang hăng máu, nghe thấy tiếng vỗ tay thì ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy Thái Sử Lan đứng đó, không cười, nhưng cũng không tỏ vẻ khinh bỉ.

Nàng vỗ tay, gật đầu nhìn Hoa Tầm Hoan, ánh mắt tán thưởng. Hoa Tầm Hoan đứng lặng nhìn Thái Sử Lan, nàng đương nhiên biết người này, đây chính là người cuối cùng gia nhập doanh Nhị Ngũ, có công lấp đầy quân số, nghe danh đã lâu, có điều hôm nay mới gặp được.

Nàng lạnh lùng, bình tĩnh đứng đó, giống như thiếu niên hiên ngang, ngay thẳng, khiến cho người ta liên tưởng đến cây lao dựng đứng giữa đất trời. Ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo cùng thưởng thức.

”Ngươi,“ nàng cũng gật đầu, chỉ tay về phía Thái Sử Lan, “ta thích! Có điều,“ Hoa Tâm Hoan nhìn thoáng qua Thái Sử Lan, “quá yếu, không xứng làm bằng hữu của ta.”

Nói xong, nàng giẫm lên người Trịnh Dục một cái, bước qua đầu hắn, rời đi.

Thái Sử Lan gật đầu, “Ta cũng không muốn làm bằng hữu của ngươi.”

Hoa Tầm Hoan nghe vậy thì dừng lại, Thái Sử Lan lại bình thản nói tiếp,“Bởi vì ta cũng không biết, ngươi xứng, hay không xứng.”

Hoa Tầm Hoan sửng sốt. Một hồi lâu sau, nàng mới ngửa đầu, cười lớn. Tiếng cười buông thả, mái tóc đỏ hồng bay bay trong gió.

”Thú vị! Thú vị!” Nàng nói, “Dựa vào những lời này của ngươi, coi như ta đã thông qua một nửa.”

Nói xong, nàng cầm theo thương của mình, thong thả rời đi. Thái Sử Lan cũng không để ý, người càng kiêu ngạo, ngươi càng không cần lo lắng tìm cách thu phục, chỉ cần cường đại hơn nàng là được.

Nàng quay sang bảo Tô Á phân phát đơn đăng ký cho đệ tử hàn môn. Đám đệ tử hàn môn tỉnh tỉnh mê mê nhận lấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, đều nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi. Đám đệ tử phẩm lưu nãy giờ thờ ờ đứng ngoài, hiện tại vẻ mặt cũng đồng loạt thay đổi.

”Viện chính! Viện chính! Đuổi nàng đi! Nhất định phải đuổi nàng đi!” Trịnh tứ thiếu gia kêu to, “Nữ nhân này phá hư quy củ, coi nhẹ phép tắc, đơn đăng ký này vốn là của riêng bọn ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.