Thật nhiều người...
Thật nhiều hoa...
Hoa tươi trải dài như biển, khuôn mặt tươi cười cũng trải dài như biển, tiếng hoan hô vang dội như gặp được thần tiên.
Mọi người vừa múa vừa hát, vẻ mặt tươi rói như hoa hướng dương nhìn về phía mặt trời là nàng, hoa tươi trong tay lung lay đón gió.
”Hoan nghênh hoan nghênh! Hoan nghênh hoan nghênh!”
Một đám thiếu nam thiếu nữ dung mạo xinh đẹp múa hát đi ra. Bên kia, một
đội hán tử khoác y phục màu vàng ra sức nổi trống, ánh nắng rực rỡ bao
phủ cơ thể rắn chắc của họ.
Đầu lông gà nhảy xuống xe, một
đội lão nhân lệ tràn khóe mắt tiến lên nghênh đón. Đầu lông gà lập tức
bày ra dáng vẻ của công thần cũng chúa cứu thế, chân thành mỉm cười, hơi hơi khom lưng, vươn tay về phía xe ngựa.
Thái Sử Lan nhìn
một màn trước mắt, nhất thời liên tưởng tới cảnh tượng đoàn người xếp
thành hai hàng nghênh đón đại biểu cấp cao cùng nghi thức mở màn đại hội thể dục thể thao thời hiện đại...
Trong đầu nháy mắt vang
lên một đoạn thuyết minh:“...Hiện tại, đang đi về phía chúng ta chính là đội bóng đá nam Trung Quốc, các đội viên đến từ năm sông bốn biển, đều
là tinh anh từng vùng, vang danh thế giới. Hãy cùng nhìn xem, mỗi người
bọn họ đều vô cùng hăn hái, nhiệt huyết sôi trào,....”
...
Thái Sử Lan sờ sờ cẳm. Thành thật mà nói, nàng vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý
đối mặt với một số chuyện, ví như thấy được trường học rách nát, ví như
đòi nàng học phí cắt cổ, ví như không có thầy giáo vĩ đại gì đó hoặc là
không có cơ sở vật chất như lời đồn. Theo như xu hướng quảng cáo thời
hiện đại, khoe khoang khoác lác càng nhiều, sự thật càng thảm hại. Có
điều, quả nhiên chân tướng vĩnh viễn là thứ ngươi không thể tưởng
tượng...
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Thái Lam đã ưỡn
bụng đứng lên, vừa đi xuống vừa phất tay. Dáng vẻ vô cùng ngạo mạn, vô
cùng thành thạo. Nàng trừng mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, trong
lòng đột nhiên sinh ra cảm giác muốn trốn chạy. Nàng mang Cảnh Thái Lam
đến đây vốn là tính toán mai danh ẩn tích trong thâm sơn cùng cốc, tạm
thời thoát khỏi Dung Sở phiền toái kia, chứ không phải rêu rao khắp nơi
chỗ ở mới của mình.
”Cảnh Thái Lam.” Nàng tiến lên phía
trước một bước, đang chuẩn bị ôm lấy Cảnh Thái Lam còn đang trong tư thế sắp sửa “phát biểu ngôn luận” nhanh chóng trốn khỏi nơi này. Đúng lúc
đó, một bóng dáng cao lớn đột nhiên lướt qua khóe mắt.
Bóng hình kia, thân thuộc như vậy, ngoài ý muốn mà xuất hiện nơi đây.
Thái Sử Lan giật mình đứng lặng, cũng không kịp phản ứng gì, một đám lão
nhân đã tiến tới, vây quanh nàng đi vào cửa chính. Chờ đến khi Thái Sử
Lan giật mình tỉnh lại, đã không thể tìm thấy bóng dáng người kia nữa.
...
”Cắn hạt dưa.”
Thái Sử Lan gọi Cảnh Thái Lam, để một nắm hạt dưa xuống trước mặt nó.
Cảnh Thái Lam vui vẻ tươi cười, cầm hạt dưa lên, răng nhỏ linh hoạt cắt một
cái, nhân hạt lập tức rơi ra. Tiếp đó, nó cẩn thận cầm lên, đặt nhân hạt dưa vào đĩa sứ nhỏ bên cạnh.
Thái Sử Lan nhàn nhã nằm xuống, thỉnh thoảng lại vươn tay nhón mấy hạt dưa bỏ vào miệng, vô cùng hưởng thụ.
”Thái Sử sư muội có ở trong chứ? Chúng ta đến thăm ngươi.” Một đán nữ tử vui
cười tiến vào, vừa thấy cảnh tượng “con trai hiếu kính mẹ lười” liền
đồng loạt bĩu môi.
Một đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu như vậy mà lại phải chịu cảnh nô dịch cho bà mẹ chỉ biết hưởng thụ kia, thật là...
Nghĩ đến đây, các nàng lại đồng loạt bày ra vẻ mặt không đồng tình. Thái Sử
Lan đương nhiên hiểu được suy nghĩ của họ, đầu cũng lười ngẩng.
Các nàng thì hiểu cái gì? Nàng đây là hy sinh cái tôi, thành toàn tập thể.
Trong cái xã hội phong kiến nam quyền này, tự mình đào tạo nên một nam
nhân hoàn mỹ, biết cách tôn trọng cùng chăm sóc nữ tử. Việc này có tác
dụng mở ra một thời đại mới, cũng chính là khiêu chiến với quan niệm nam tôn nữ ti đã ăn sâu vào xương tủy mỗi người, là tuyên chiến với toàn xã hội đấy!
Con trai của nàng, đương nhiên nàng có quyền quyết định.
Thái Sử Lan mặt không biểu tình đứng dậy. Cảnh Thái Lam thấy vậy lập tức hỉ
hửng chạy tới, vươn cánh tay mập mạp ra đỡ nàng.
Các nữ nhân xung quanh không nhịn được thở dài một tiếng...
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn các nàng - Nhị Ngũ doanh này, thật nhàn rỗi nha.
Mà quả thật là nhàn rỗi. Nàng tới đây đã được ba ngày, vậy mà cũng chưa từng thấy qua một vị sư trưởng.
Nàng còn thực sự được cung cấp nhà riêng sân riêng, trên dưới hai tầng, có
hoa viên, có xe kéo; đặc biệt trang bị phòng giặt quần áo,... tất cả đều giống với những gì đã viết trên đơn tuyên truyền, trừ bỏ cái thứ gọi là “Dưới núi Thúy Phong, cạnh sông Minh Kính“.
Dưới núi Thúy Phong... nhìn đỉnh núi mây mù che phủ phía xa là hiểu, nơi đây cách thành Đông Xương không dưới trăm dặm.
Cạnh sông Minh Kính...quả nhiên là bên cạnh có một nhánh suối nhỏ như đai lưng chảy về sông Minh Kính.
Trong vòng mười dặm xung quanh nơi này không một bóng người, cái gọi là mỗi
tuần có một ngày nghỉ để tùy ý du ngoạn, chẳng qua chính là một mình
chơi đùa cùng chuột gián trong viện.
Cũng may, Thái Sử Lan
còn có Cảnh Thái Lam bên cạnh. Nàng còn vô cùng rộng rãi cho các nữ nhân khác “mượn” Cảnh Thái Lam chơi đùa. Bởi vì doanh Nhị Ngũ không đủ số
người quy định, nên nam nhân nữ tử gì đó đều nhận hết, chẳng qua trên
danh sách, nữ tử đều được ghi giới tính nam.
Đương nhiên, nữ tử gia nhập doanh Nhị Ngũ đều có xuất thân không mấy tốt đẹp, nào là
người nghèo túng lang bạt giang hồ, nào là cô nhi không nơi dựa dẫm, còn cả xuất thân kĩ lâu...Cũng bởi vậy, người lang bạt giang hồ xem thường
cô nhi, cô nhi lại chướng mắt kỹ nữ thanh lâu, tóm lại là lúc nào cũng
như nước với lửa, chia bè kéo phái.
Bất quá mấy nữ nhân này đều rất yêu quý tiểu hài tử, nên hiện tại chính là thời điểm hiếm hoi các nàng ở chung một chỗ.
”Ta ôm một cái!”
”Ta ôm một cái!”
”Ngươi trước kia lúc nào cũng múa võ trong giang hồ, tay chân thô ráp, coi chừng chà xát hỏng mặt Cảnh Thái Lam!”
”Ngươi thì biết cách ôm tiểu hài tử chắc? Từ nhỏ tới lớn toàn là bị người ta ôm thôi!”
”Ngươi thì biết cái quái gì? Cánh tay ngọc ngà kia của người, không phải chỉ toàn để người ta gối lên thôi sao?”
“...”
Trong viện ầm ĩ một hồi. Thái Sử Lan mặt không biểu cảm, thong thả cắn hạt
dưa, Cảnh Thái Lam đứng giữa đám người, bốn phương tám hướng đều là ánh
mắt tha thiết cùng hai tay dang rộng cười ngọt ngào, cười tới nỗi tình
mẹ nơi đáy mắt đều dâng trào mãnh liệt. Cả sân đều là “Cảnh Thái Lam
Cảnh Thái Lam, đến đây với ta nào, đến đây với ta hưởng thụ độc sủng
không giới hạn nào!”
Tiểu lưu manh nào đó nhìn trái nhìn
phải, nước miếng chảy dài, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía một nữ tử, vui vẻ chui vào lồng ngực người ta, nỉ non, “Thơm...thơm...”
Nàng kia chạy nhanh tới, vươn tay ôm lấy đứa nhỏ, khuôn mặt vì vui vẻ mà đỏ
ửng. Mà bên kia, vẻ mặt Thái Sử Lan lập tức cứng lại - Thơm cái quái gì! Rõ ràng là nhìn thấy ngực người ta lớn nhất thì có! Vốn nàng còn nghĩ
mang nó vào quân doanh, tốt xấu gì cũng có thể nuôi dưỡng nhiệt huyết
nam nhi trong người nó, ai ngờ lại thành ra thế này cơ chứ! Hừ, tật xấu
của đứa nhỏ này, nhất định phải loại bỏ!
Cảnh Thái Lam bỗng nhiên rùng mình một cái...
”Hình như ngày mai phải bắt đầu tập luyện rồi.” Một nữ tử mặt trát đầy phấn đột nhiên lên tiếng.
”Không biết giáo quan Lí có tới hay không đây?” Một nữ tử mày rậm khác tiếp lời, ánh mắt sáng rực.
”E là không tới đâu. Giáo quan Lí cũng không phải giáo quan chuyên trách
trong doanh, trước nay đều là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.” Người còn lại giọng điệu tiếc nuối không sao kể xiết.
Nhìn bộ
dáng nháy mắt tỏa sáng của mấy nữ nhân xung quanh, Thái Sử Lan than thầm một tiếng, quả nhiên là có chung tật xấu - mê trai!
Ở nơi
này ba ngày, ba chữ “giáo quan Lí” nàng đã nghe đến muốn nát cả tai -
cái gì mà tuổi trẻ khôi ngô, tài hoa hơn người, khiêm tốn lễ độ, thanh
cao tao nhã, đối xử bình đẳng với tất cả đệ tử trong doanh, bất luận địa vị cao thấp,...Tóm lại, đây là một nam nhân hoàn mỹ, một công tử tốt
đẹp có một không hai.
Vị giáo quan Lí này, vốn là một “giáo
quan hành tẩu” được doanh đặc biệt mời đến. Cơ cấu tổ chức của doanh Nhị Ngũ cùng tất cả các phân doanh khác của Quang Vũ đều giống nhau, tuy
được gọi là thể chế quân sự, nhưng thực tế cũng không hoàn toàn giống
với thiết lập của quân đội chính thức, vẫn là lấy chế độ văn hóa giáo
dục làm chủ trương hàng đầu. Quan lớn đứng đầu gọi là tổng viện, dưới có phó doanh và giáo quan, phân công nhau phụ trách tạp vụ trong doanh và
công việc dạy học. Việc học được phân làm bốn khoa chính, là: khí, kỹ,
nghệ, văn. Mỗi khoa chính lại phân ra rất nhiều môn phụ, ví dụ như khí
là chỉ việc chế tạo vũ khí, trong đó có các loại đao, thương, kiếm,
kích; kĩ là chỉ vũ kỹ, gồm có nội công, ngoại công, ám khí, kỹ thuật bắn cung; nghệ chính là pha trộn các loại tài nghệ khác nhau, ngay cả làm
cơm cũng có một lớp riêng; văn thì đương nhiên chỉ việc truyền dạy tất
cả học thức văn hóa giáo dục.
Mà vị “giáo quan hành tẩu”
này tương đương với giáo sư thỉnh giảng ở đại học thời hiện đại, chính
là đại thần thông thạo đủ loại tài nghệ trên đủ loại phương diện, thỉnh
thoảng sẽ lên lớp giảng bài, không thuộc biên chế trong doanh, cũng
không hưởng lương bổng của doanh, nhưng địa vị cùng tài năng đặc biệt
lớn, luôn luôn nhận được sự tôn trọng của thầy trò trong doanh.
Trong doanh thiếp lập nhiều môn học như vậy, đệ tử đương nhiên không thể “hấp thu” toàn bộ, cho nên doanh Nhị Ngũ cũng có chế độ tự do chọn lựa, để
đệ tử có thể chọn cho mình những môn học phù hợp nhất. Cho dù là Thái Sử Lan tiếp thu nền giáo dục hiện đại, lúc này cũng không thể không thừa
nhận, cơ cấu tổ chức của Quang Vũ thật sự tiên tiến, có thể nói là đã
vượt ra khỏi thời đại này.
Nghe nói đây chính là công lao
của Dung Sở. Thời điểm hắn một mình lập nên phân doanh đầu tiên của
Quang Vũ, đồng thời hoàn thiện việc thiếp lập chế độ này, chẳng qua cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Mà khi đó, hắn đã từng chinh chiến nơi sa trường được mấy năm, lập nên vô số công lao.
Tuy nhiên, điều này
lại khiến Thái Sử Lan có chút thắc mắc. Cơ cấu tổ chức tiên tiến như
vậy, lại phân chia tinh tế tỉ mỉ, dùng người đều chú trọng tài năng,
trật tự sắp xếp trước sau lưu sướng, đường đường là học phủ có văn hóa
quân sự cao cấp như vậy, tại sao hàng năm đều bại bởi Đông Đường? Chẳng
lẽ Đông Đường so với Quang Vũ lại càng thêm tiên tiến?
Thái
Sử Lan còn đang suy nghĩ, cửa chính đột nhiên mở ra. Bên ngoài cửa, hai
thiếu niên đang đứng đó, một kẻ cao to đen hôi, một người thân hình như
rắn nước. Ánh mắt Thái Sử Lan dừng lại trên hai bàn tay đan xen nắm chặt của họ, sau đó lập tức dời đi.
”Có chuyện gì?”