Tiếng nổ đinh tai
nhức óc vang dội, như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Cùng lúc đó, Thái Sử
Lan đột nhiên ngồi dậy, dùng chìa khóa nhanh chóng mở xích trên tay, để
sát vào cạnh cửa.
Lúc này, bụi mù ngập trời, mơ hồ có thể
thấy mấy bóng đen ẩn hiện ở nóc nhà cùng bốn phía xung quanh. Có người
từ bên trong đi ra, quan binh còn đang ngồi ngủ gật cạnh xe ngựa cũng
bừng tỉnh, hoảng loạn đứng lên. Trong sương khói, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đám người theo bản năng vươn tay sờ loạn.
Khói bay nồng đậm gay mũi. Thái Sử Lan cố gắng mở to hai mắt, cũng chỉ có
thể mấy bóng người lờ mờ bên ngoài. Ánh kiếm bạc đột nhiên lóe lên.
Sương mù dày đặc bị lưỡi kiếm ngang dọc xẻ nhỏ, từng đường từng đường sáng
bóng như sương, trắng bạc như tuyết. Mỗi nơi kiếm sắc đi qua, liền bắn
ra một vệt máu đỏ tươi nhầy nhụa.
Một đám quan binh ngã
xuống, người may mắn sống sót thì thất kinh, bắt đầu điên cuồng chạy vào bên trong cầu cứu, lại va vào người từ phía trong chạy ra. Bên trong
sương mù dày đặc, không phân nổi địch ta, người phòng trong ngang nhiên
ra tay, nhất thời lại một trận kêu la thảm thiết vang lên, khung cảnh
nháy mắt hỗn loạn.
Bên ngoài ầm ĩ như địa ngục, Thái Sử Lan
trong xe lại lù lù bất động, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn vào xe ngựa
phía đối diện.
Chiếc xe ngựa này cùng người bên trong...vô
cùng quan trọng. Trực giác nói cho nàng biết, thích khách tới đây là để
cứu người kia, đây chính là cơ hội tốt nhất để nàng bỏ chạy.
Thái Sử Lan ngẩng đầu, một bóng người đột nhiên đập vào mắt.
Người nọ bề ngoài cao gầy, tay áo phất phơ trong gió, từ nóc nhà trực tiếp
vọt xuống, nhìn qua không nhanh, nhưng chớp mắt một cái đã ở ngay trước
mặt. Sương mù dày đặc trước mắt lập tức bị xua tan, phía sau lưu lại một đường bụi trắng cuồn cuộn không dứt. Hắn ở bên trong, tựa như giữa
khung cảnh bầu trời sụp đổ, mây khói tung bay, đột nhiên xuất hiện một
khối ngọc ôn nhuận, sáng ngời.
Phong thái xinh đẹp, chỉ là không thấy rõ gương mặt.
Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn, thấy hắn nhẹ nhàng đứng trên đỉnh xe ngựa đối diện.
- Ai? Ai? - Thường công công chân trần đuổi theo ra, thở dốc, nhìn về
phía bóng dáng thướt tha kia, - Ngươi là ai? Lăn xuống đây cho ta!
Người nọ đứng giữa sương mù, vẫn không nhúc nhích. Sương khói quay cuồng
quanh thân hắn lúc này như đông lại nhưng chẳng hề tan đi. Hắn giống như khinh thường hoạn quan kia, lại giống như nhẹ nhàng cười khẩy.
- Bảo vệ cửa lớn! Tất cả bảo vệ cửa lớn cho ta! - Thường công công hét to.
Bóng dáng người nọ chợt lóe, từ đỉnh xe ngựa đột nhiên biến mất, nháy mắt đã đứng trên càng xe. Đầu ngón tay vừa run lên, chốt xe ngựa bằng sắt lập
tức rơi xuống. Tuấn mã hí dài một tiếng, nâng chân lao về phía tường
vây.
Hắn ta thế nhưng cùng xe ngựa lao thẳng vào tường!
Người kia nhìn qua phong thái xinh đẹp nho nhã, vậy mà làm việc lại dũng mãnh gan dạ không tưởng. Hắn đứng thẳng lưng, khẽ nghiêng người, một tay
đánh về phía trước. Tường vây lập tức nổ tung một nửa.
Tóc dài tung bay, bóng dáng hắn nghiêng nghiêng thanh nhàn mà cứng cáp, như bức tranh một nét cô đọng.
Cũng trong nháy mắt đó, Thái Sử Lan đứng thẳng lên, xoay người. Khuỷu tay
hung hắng đánh nát song cửa bằng trúc, mạnh mẽ vung lên xích sắt! Âm
thanh lanh lảnh của dây xích vang lên. Sợi xích dài xuyên qua ô cửa gãy
nát, mạnh mẽ nện vào xe ngựa phía đối diện, kẹt vào khe hở duy nhất trên thân xe.
Tuấn mã phát lực, khối khối cơ bắp toàn thân hiện
rõ, xích sắt bị kéo căng, dường như sắp bị lôi theo ra ngoài. Thái Sử
Lan liều mạng nắm chặt dây xích trong tay, dùng hết sức đạp cửa.
” Rầm“. Nàng phá cửa lao ra, đập mạnh lên nóc xe ngựa bằng sắt phía đối
diện. Đỉnh đầu giống như có hàng nghìn ngôi sao bay quanh, cả người đau
đớn, bụi mù cuồn cuộn đập vào mặt. Xích sắt lay động dữ dội, ma sát vào
tay đau nhức đến tận xương tủy. Xe ngựa lao nhanh như bay, theo quán
tính mạnh mẽ đập vào nàng, “ầm ầm” rung động... Thái Sử Lan cắn chặt
răng, gắng gượng nắm chắc xích sắt, tuyệt đối không thể để bản thân rơi
xuống.
Thân người bỗng nhiên nhẹ bẫng, không khí trong lành
đột nhiên tạt vào mặt, trái tim như nhảy vọt lên. Thái Sử Lan vừa mở mắt nhìn xuống liền thấy xe ngựa đã rời khỏi mặt đất, bay về phía ánh trăng cao cao trên kia, bầu trời đầy sao cùng gió hạ du dương đột nhiên ập
đến.
Một khắc này, giống như bánh xe quay một vòng thật lớn, đưa nàng chìm vào ánh trăng thuần khiết.
Một khắc này, giống như chỉ cần vươn tay một chút, liền có thể hái xuống nghìn vạn ngôi sao.
Một khắc này, giống như đem cả người hòa tan vào trời xanh trong lành.
Thái Sử Lan nghĩ rằng, cả đời này của nàng, có lẽ cũng không bao giờ quên
được giây phút này - toàn thân ở trên xe ngựa lơ lửng giữa không trung,
bay cao về phía trời cao trăng sáng.
”Rầm” một tiếng, thân
người chấn động mạnh mẽ. Xe ngựa rơi xuống đất. Thái Sử Lan quay đầu mới phát hiện, vừa rồi, người kia thúc ngựa bay lên trời, nhảy qua tường
vây đã bị phá hủy, đem truy binh bỏ rơi phía sau.
Cửa sổ trên xe
không biết đã bật ra từ khi nào. Nàng xoay người một cái, chui vào
trong. Chân vừa đứng vững, Thái Sử Lan không nhịn được thở phào một hơi, không khỏi biết ơn thói quen liều mình vận động nhiều năm qua của bản
thân. Nếu không nhờ vậy, hàng loạt hành động vừa rồi cũng không thể thực hiện hoàn mỹ đến thế rồi!
Bỗng nhiên, bả vai bị người nào
đó vỗ nhẹ lên. Nàng giật mình một cái, chợt nhớ bên trong này còn có một tên tội phạm quan trọng. Thái Sử Lan lập tức quay đầu. Trước mặt, kẻ
kia hai mắt sáng quắc, ẩn sau tóc tai dơ bẩn rối bời là khuôn mặt vô
cùng xinh đẹp, bộ ngực của nàng ta rung động mãnh liệt, dường như đã sắp đập thẳng vào mặt Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan ngẩn người, không ngờ tới trọng phạm này lại là nữ nhân.
- Vừa rồi chúng ta bay lên... - Nữ tử bộ dáng bẩn thỉu cười hì hì nhìn
nàng, - ...là để dẫn ta đi gặp Khánh nhi đúng không? - Nàng xòe hai tay, nhảy nhót vui vẻ, lại vỗ tay nói, - Đi gặp Khánh nhi!
Hóa ra là kẻ điên. Canh gác như phòng kẻ địch như thế, chỉ vì một kẻ điên?
- Chúng ta đến xem tranh...xem tranh... - Nữ tử điên kéo tay nàng, ngồi xổm xuống, hì hì chỉ vào vách tường xe ngựa. Nơi đó có một bức vẽ, nét
bút vụng về, xem ra là do nàng ta dùng đá trắng vẽ lên.
Thái Sử Lan không có tâm trạng xem tranh cùng nàng, nhăn mặt nhíu mày, rút
tay khỏi nàng ta, xốc màn che lên. Lúc này, xe ngựa đang chạy gấp trên
đường lớn, không thấy truy binh. Phía xa xa, một nhóm người đã đợi sẵn ở đó. Người đang đánh xe kia bỗng nhiên phi thân nhảy lên, rời khỏi xe
ngựa, đi về phía trước.
Xe ngựa theo quán tính tiếp tục lao
thẳng. Lẽ ra giờ phút này đã an toàn, nhưng trong lòng Thái Sử Lan vẫn
cảm thấy bất ổn như cũ, trực giác sinh tia cảnh báo, khiến nàng không
thể ngồi yên.
Thân xe bỗng nhiên nghiêng ngả, giống như vấp
phải đá. Thái Sử Lan tựa người bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài là một
vùng rừng núi xanh ngắt. Ánh mắt chợt lóe, vội vàng khom lưng, lợi dụng
lúc thân xe lệch đi, nhảy ra ngoài. Nàng nhảy xuống liền xoay người, lăn xuống dốc núi, trườn vào bụi rậm.
Người đánh xe kia mang
theo người của hắn nhanh chóng quay lại. Hắn vừa leo lên ngựa, dường như lập tức phát hiện trên thùng xe đã thiếu mất một người, vội vàng ghìm
ngựa dừng xe.
Xe vừa dừng, cửa xe bị mở ra, nữ tử điên kia lập tức lao ra.
- Khánh nhi! Khánh nhi! - Nàng múa may hai tay, khanh khách cười lớn, -
Nương đã trỏ về! Nương trốn về rồi! Lần này nương mang con đi! Đi, đi,
chúng ta đi, chúng ta không cần ở đây nữa, chúng ta không cần
cho...hoàng đế nữa...
Âm thanh líu lo của nàng đột nhiên dừng lại.
Người kia vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt cổ họng nàng ta.
Hắn đưa lưng về phía Thái Sử Lan. Theo góc độ của nàng chỉ nhìn được bóng
dáng cao gầy của hắn, dưới ống tay áo lộ ra cổ tay gầy trơ xương, ngón
tay thon dài như ngọc.
Thái Sử Lan nín thở. Giây phút này,
nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, người này nửa đêm cướp tù, căn bản không
phải vì muốn cứu người. Hắn chỉ muốn tra hỏi bí mật.
Dường như người nọ hỏi nữ nhân điên kia một câu gì đó, nàng mơ hồ nghe được bốn chữ - ....nó ở nơi nào?
- Bên trong! Bên trong! - Kẻ điên kia vừa cười vừa nói tiếp, - Khánh nhi, nương về rồi đây...
Người kia vung tay, mấy nam tử vừa tới tiếp ứng lập tức nhảy vào trong xe,
một lát sau lắc đầu đi ra. Người nọ ngẩng đầu, giống như đang suy nghĩ.
Bầu trời từ từ sáng lên, một tia sáng nhàn nhạt xuyên mây chiếu lên chiếc
cằm hắn, đường cong rõ ràng. Mái tóc dài bay bay trong gió, giống như
cùng cỏ cây xung quanh nhảy múa chao lượn, một cái bóng cũng vô cùng hào hoa phong nhã.
Sau đó, hắn giống như thở dài một tiếng, tay xoa nhẹ trên cổ nữ tử điên kia. Ống tay áo vung lên.
Thân hình kẻ điên mềm nhũn, nhanh như chớp lăn xuống sườn núi, biến mất trong bụi rậm, dừng ngay bên người Thái Sử Lan.
Nam tử kia cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, lại phất tay. Đám thủ hạ lập tức đánh nát xe ngựa.
Người này không hỏi được bí mật cũng không tỏ vẻ gấp gáp, dứt khoát xuống tay giết người, ngay cả xe ngựa cũng đạp nát, quả nhiên là nhổ cỏ nhổ tận
gốc! Sòng phẳng dứt khoát!
Càng khiến cho kẻ khác kinh hãi chính là khi hắn làm việc này lại là một bộ dáng vân đạm phong khinh.
Làm xong mọi việc, hắn bỗng nhiên như nhớ tới trong xe lúc trước còn có một người khác, lại vung tay hạ lệnh tìm kiếm.
Tim Thái Sử Lan như ngừng đập.
Người nọ đang định xoay người, bỗng nhiên dừng lại một chút, nhìn về phía xa. Xa xa, bụi mù cuồn cuộn trên đường, giống như truy binh đã tới. Người
nọ đứng yên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn dẫn theo thuộc hạ rời đi.
Một lúc lâu sau, xác định hắn đã đi xa, Thái Sử Lan mới thở phào một hơi.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang nữ tử nằm cạnh. Trên cổ nàng ta có một vết
lõm xuống, vô cùng kì dị, đôi mắt sáng quắc dần dần ảm đạm, vẫn nhìn
chằm chằm Thái Sử Lan. Thái Sử Lan chăm chú nhìn vào con ngươi cuối cùng cũng lộ ra thanh thản của nàng ta, lấy Gai Nhân Gian ra.
-...Ta...Khánh nhi của ta... - Nàng kia vừa tỉnh lại, hai hàng nước mắt lập tức chảy
xuống, - Hài tử của ta đã chết...ta phải đi nuôi nấng con của kẻ thù... - Nàng run rẩy sờ soạng trên mặt đất, tìm đến tay Thái Sử Lan, nắm chặt, - Ta...ta trốn thoát, còn mang theo bảo bối của bọn họ...Ha ha...Bảo bối
đó...bọn họ bắt được ta, bức ta giao ra...Ha ha...Ta không nói...Ta nói
Khánh nhi trở về rồi... - Ánh mắt nàng ta từ từ rối loạn, dường như lại
sắp phát điên trở lại.
Thái Sử Lan hiểu, nàng ta chắc phải
bị tra tấn lâu lắm, sớm đã dầu hết đèn tắt. Cho dù hôm nay không có
người này ra tay, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu nữa. Bàn tay bỗng
nhiên mu bàn tay đau xót, ngón tay bị nữ nhân kia dùng sức bấu chặt.
- Bên trong! Bên trong!
Hai câu cuối giọng điệu bén nhọn, giống như dùng cả tính mạng mà la lên.
Thân người nàng ta run rẩy, ngón tay đang bấu lấy nàng nhanh chóng mềm
nhũn. Thái Sử Lan im lặng một hồi lâu, sau đó chậm rãi vuốt xuống đôi
mắt của nàng.
Từ lúc xuyên qua đến giờ cũng không phải thời
gian dài, vậy mà đã có hai nữ tử chết ngay trước mắt nàng. Người thứ
nhất để lại cho nàng Gai Nhân Gian; người thứ hai, lại muốn giao cho
nàng thứ gì đây?
Phía trên, tiếng vó ngựa nhanh chóng rời
đi, phỏng chừng là truy binh của triều đình. Đợi cho bọn họ đi xa, nàng
đứng lên, thở ra một hơi.
”Bên trong...bên trong....”
Nữ tử này, bất kể là trong lúc điên rồ hay sau khi tỉnh táo đều trước sau như một nói ra hai chữ này. Có ý gì đây?
Thái Sử Lan suy tư đi lên sườn núi. Mặt đất nơi này ngổn ngang mảnh vụn xe
ngựa bị phá nát. Trên một tấm sắt, vết tích bức tranh vẽ băng đá trắng
vẫn hiện lên rõ ràng. Lúc này, trong đầu Thái Sử Lan giống như có tia
chớp xẹt quá, xóa tan sương mù đang che phủ, soi sáng bí mật Nam Tề!
Bên trong! Bên trong!
Thì ra là “bên trong bức tranh”!