Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 27: Chương 27: Gặp Lại




Thái Sử Lan cảm thấy bản thân giống như đang nằm mộng.

Bốn phía âm u mù mịt, ý thức cũng giống như bị một tầng sa mỏng che phủ, như tỉnh như không. Đôi lúc nàng còn cảm thấy trong không khí như phảng phất một hơi thở hết sức quen thuộc, thật...sạch sẽ.

Dường như có gió nhẹ thổi tới, ánh trăng rọi soi, một tia, rồi lại một tia chiếu xuống...Nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ lại, không phải nàng đang ở trên xe ngựa hay sao? Xe ngựa không phải còn có cửa xung quanh để người ngồi bên trong có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài sao? Tại sao hiện tại lại có cảm giác bản thân đang ở trong một không gian giam cầm thế này? A...vẫn còn nhấp nhô lên xuống, vậy là vẫn ở trên xe?

Nàng rất muốn mở mắt nhìn rõ xung quanh, nhưng không hiểu tại sao cả mí mắt lẫn từng bộ phận trên thân thể đều vô cùng nặng nề, không chịu nghe theo ý muốn. Hơn nữa, cánh tay phải... Nơi đó đã hết tê, có cảm giác rất mát lạnh, mặc dù vẫn còn đau đớn, nhưng đã giảm bớt nhiều lắm. Thái Sử Lan còn cảm nhận thấy có thứ gì đó rất mềm mại, giống như hai ngón tay đang nhẹ nhàng mơn trớn trên vết thương của nàng, chậm rãi trượt xuống...

Nàng choàng tỉnh. Đỉnh xe tối tăm, thân xe hơi hơi đong đưa, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y, dường như còn phảng phất một mùi hương quen thuộc. Gió nhẹ thổi bay rèm xe, ánh trăng bên ngoài yếu ớt chiếu vào...vô cùng giống với cảm giác trong mơ khi nãy.

Chỉ có điều, không có ai cả...

Chóp mũi nàng rõ ràng vẫn lưu lại hương thơm ấy. Khoảnh khắc nàng mở mắt, dường như còn cảm giác được tay áo mềm mại như mây sượt qua hai má.

Hoặc có thể, lúc đó vẫn là trong mơ chăng...

Hay là, đúng vào khoảnh khắc nàng mở mắt. cũng là lúc hắn theo gió rời đi, hóa thành một vệt đen, biến mất ngoài đêm tối?

Thái Sử Lan chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, đã được chuyển tới một xe ngựa khác tương đối khép kín. Vết thương ở khuỷu tay cũng không biết đã được xử lí từ khi nào, cũng không biết dung loại thuốc gì mà đau đớn giảm bớt rất nhiều, xem ra cũng không cần lo lắng sẽ để lại tàn tật nữa.

Thái Sử Lan cũng không cho rằng đám người thái giám cùng thị vệ kia tốt bụng như vậy. Nàng sờ sờ ống tay áo, Gai Nhân Gian may mắn vẫn ở trong đó. Nghĩ nghĩ một lúc, nàng lấy Gai Nhân Gian chọc vào đệm rơm bên dưới, cắm thẳng xuống thân xe.

Vừa giấu xong, “cạch” một tiếng, cửa xe liền mở. Một bát cơm tiến vào, người đưa cơm đập mạnh đồ ăn xuống trước mặt nàng. Thái Sử Lan cũng không để ý, trực tiếp cầm bát lên ăn, may mắn chỉ là cơm bình thường, cũng không phải loại ôi thiu gì. Thái Sử Lan ăn hết không sót một hạt, ăn xong còn liếm liếm môi, nghĩ thầm, nếu có thêm một bát canh nữa thì tốt rồi!

Nàng chậm chạp nằm xuống, nghĩ tới ngày đó trên Lộc Minh Sơn nhìn thấy một kiếm kia của Dung Sở chém xuống, lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung khác. Cuối cùng, bởi vì thương thế không nhẹ, thân thể mệt mỏi, dần dần thiếp đi.

Trong lúc nàng còn đang nửa tỉnh nửa mê, dường như có gió thổi tung rèm, tay áo mềm mại sượt qua hai má. Nàng mơ hồ nghĩ người nọ nhanh như vậy đã quay lại rồi, lại bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hơi thở người kia giống như...có chút đậm hơn, có điều, lần này, ý thức của nàng nhanh chóng cảm thấy mơ hồ...Chờ đến lúc nàng đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện vết thương lại tốt trước.

Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước. Nàng mơ mơ hồ hồ, mỗi ngày đều cảm giác được người thần bí kia sẽ đến một lần. Trừ lần thứ hai hơi thở có chút khác biệt ra, những lúc khác đều vô cùng bình thường, vẫn là mùi hương sạch sẽ kia. Mỗi khi người đó rời đi, nàng tỉnh lại sẽ thấy thương thế tốt lên. Cũng từ lúc ấy, tất cả mọi người đều không lộ diện trước mặt nàng, người đưa cơm cũng chỉ để lộ một bàn tay. Nếu như nàng muốn ra ngoài, chỉ cần gõ gõ lên cửa xe, một bà mụ sẽ đỡ tay nàng đi, thuận tiện trông coi, cũng không nói chuyện cùng nàng.

Đổi lại thành người khác, ở một nơi vừa tối tăm vừa yên tĩnh thế này, có lẽ đã sớm nghi hoặc lung tung rồi suy nghĩ đến phát điên, còn nàng lại nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, càng ngày càng béo trắng, ánh mắt trong đêm đen giống như lang sói, ngày càng sáng lên.

Nàng có thói quen yên lặng, c ũng thích yên lặng. Khi còn bé, nàng theo mẹ loanh quanh khắp chốn. Mẹ nàng thường ở trên cầu vượt hát dạo, mỗi ngày đều hát đến đau cả họng, cuối cùng không còn sức nói chuyện với nàng. Thái Sử Lan thường thường đứng dưới chân cầu tối tăm, một mình chơi đùa. Sau ba tuổi, nàng lại bị ôm vào viện nghiên cứu, lúc đó ba người bạn của nàng còn chưa có xuất hiện, những người còn lại đều là mấy chú lớn tuổi, nàng vẫn như trước một mình sống qua ngày.

Vì vậy, đây mới chính là hoàn cảnh mà nàng quen thuộc nhất, ngay cả vết thương dường như cũng lành lại nhanh hơn bình thường.

Chớp mắt đã nhiều ngày qua đi. Thái Sử Lan thầm tính, cảm thấy ít nhất cũng đã đi đường được mười ngày rồi. Gió từ ngoài thổi vào như mang theo hơi nóng, giọng nói của người bên ngoài vọng vào cũng không giống lúc trước.

Buổi tối hôm nay, lần đầu tiên nàng cùng người canh giữ cùng nhau nói chuyện.

- Vị tiểu ca này. - Nàng gọi người đưa cơm lại, cúi đầu nói, - Ta tặng ngươi bạc, ngươi thả ta đi được không?

Người đưa cơm ngẩn ra, hình như do dự một chút. Sau đó, bàn tay thô ráp xòe ra:

- Bạc đâu?

Nàng tháo cúc áo bằng ngọc trai trên cổ áo xuống, đưa qua. Nàng vốn không thích y phục xa xỉ, trang sức hoa lệ, hôm đó lấy đồ của Thai Thế Trúc đều là mấy thứ đơn giản nhất. Cúc áo bằng ngọc trai này cũng vì không phải loại đắt tiền gì mới không bị nàng tháo xuống. Kẻ kia nhanh tay cầm lấy hạt ngọc. Dưới ánh mặt trời trong trẻo rực rõ, hắn cười lạnh một cái, xoay người rời đi.

- Ê! - Nàng vội gọi người nọ, - Ngươi nhận trân châu của ta...

- Thế thì sao? - Người nọ nhe răng cười, vẻ mặt tham lam, - Đồ của ngươi vốn là nên để biếu tặng bọn ta! Nếu không phải công công không cho phép lại gần, bọn ta đã sớm lấy hết mọi thứ trên người ngươi rồi! Lại còn muốn chạy ư? Nằm mơ đi!

- Mẹ kiếp! Đê tiện! Vô sỉ! Hèn hạ! Xấu xa! - Nàng tức giận mắng chửi.

- Ta đê tiện đấy, thì sao hả? - Cười nọ cất tiếng cười quái dị, nhìn ánh mắt nàng căm phẫn hướng về phía chùm chìa khóa treo bên hông hắn, vẻ mặt càng trở nên đắc ý. Hắn tháo chùm khóa trên người xuống, đong đưa trước mặt nàng, - Nhìn xem, chìa khóa để mở xích trên tay ngươi đang ở đây nè. Thế nào? Không phục sao? Vậy thì tới đây mà lấy đi, lấy đi này!

Chiếc khóa lắc lư trên ngón tay thô ráp của hắn. Nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn, ánh mắt đỏ rực, đột nhiên đập đầu vào cửa, quyết tâm lao ra ngoài.

- Ôi chao! - Kẻ kia không nghĩ nàng lại nỏng nảy như vậy, kinh hãi lùi về sau một bước. Chìa khóa rơi xuống mặt đất.

”Rầm” một tiếng, nàng cũng ngã nhào trên mặt đất, thân người ngửa ra sau đụng phải chân ngựa. Con ngựa giật mình, chạy lên một đoạn, thân xe cũng lắc lư dời đi, bánh xe chèn lên chìa khóa trên đất.

- Kẻ điên! Mau tránh ra! - Kẻ kia vẫn chưa hết hoảng sợ, bất chấp đẩy nàng ra, vội chạy lần theo vết bánh xe ngựa tìm chìa khóa. Đến lúc hắn tìm được, nó cũng đã bị đè gãy.

- Cũng may ta còn một cái dự bị... - Người nọ lau mồ hôi nói thầm, lập tức vứt cái chìa khóa kia vào bụi cỏ ven đường. Chân to còn giẫm mạnh một cái trước mặt nàng, - Muốn chìa khóa đúng không? Được thôi, ngay kia kìa, ngươi có thể qua đó mà tìm! Có gan thì đi ra mà tìm rồi mở xích trên tay ra đi! Sao vậy, sao lại không đi? Ha ha ha! - Hắn ta cười to rồi đem nàng ném lại vào trong xe.

Nàng yên lặng không lên tiếng, sắc mặt không đổi, liếc mắt về phía bụi cỏ một cái, không hề bi phẫn, không hề đỏ mắt mà nghiêm nghị như núi.

Đêm hôm đó, nàng bị tiêu chảy, liên tiếp đi tới bụi cỏ ven đường giải quyết. Bà mụ trông coi nàng ban đầu còn ánh mắt sáng quắc, đến lần thứ sáu bị gọi dậy, vừa tới nơi liền đứng ngủ.

...

Nửa đêm, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trong một sân nhỏ. Từ đầu tới giờ, mỗi khi bọn thái giám ở trọ, nàng đều bị nhốt lại trên xe, xung quanh quan binh trông coi nghiêm ngặt. Lần này xe ngựa tiến thẳng vào khách điếm, Thái Sử Lan ngồi trong xe, dường như nghe thấy có người đi ra nghênh đón. Giọng điệu kẻ dẫn đầu thô lỗ lại căng thẳng:

- Là ai? Không được tự tiện xông vào?

Giọng nói tên thái giám áp giải nàng lập tức vang lên.

- ...Ta còn đang tự hỏi ai lại phô trương như vậy, thì ra là chưởng quản đại nội thị vệ đại nhân, ha hả...

Chắc là thái giám giơ ra lệnh bài trên thắt lưng, giọng nói thô lỗ kia cách nửa ngày mới vang lên tiếp, không còn căng thẳng mà có vài phần nịnh nọt:

- Hóa ra là Thường công công, một trong mười đại cao thủ của Tây Cục, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!

Thái Sử Lan âm thầm nhớ kĩ cái tên này.

- Đâu có, đâu có. - Thường công công được người ta tâng bốc, trong lòng vô cùng sung sướng. Giọng cười the thé vang lên.

Sau đó, giọng nói của hai người liền nhỏ xuống, mơ hồ nghe được mấy câu không hoàn chỉnh: “...Chúng ta phụng ý chỉ áp giải trọng phạm...Ta cũng vậy...Không bằng cùng đi...Chuyện này của ta vô cùng quan trọng...Chẳng lẽ chuyện của ta thì không?...Vậy kính nhờ công công giúp đỡ...Ta là áp giải người đi tuẫn táng, ngươi đi đâu...Kẻ này của ta cũng không biết mắc tội gì, nghe nói không được phép thẩm vấn, không phải việc đùa...“. Âm thanh dần dần không thể nghe rõ nữa, dường như cả hai đã cùng tiến vào trong.

Chiếc xe bên kia cũng không bình thường như xe của nàng mà là dùng sắt cùng gỗ dày tạo thành, bên trên chỉ có một khe nhỏ đút vừa tay người. Bốn phía xung quanh đứng đầy hộ vệ mặc áo giáp, canh phòng nghiêm ngặt gấp mấy lần chỗ nàng.

Thái Sử Lan liếc nhìn xe ngựa kia một cái rồi lại nằm xuống. Tay trái nắm chặt chìa khóa, đây là vào thời điểm nàng “tiêu chảy” lần sáu tìm được trong bụi cỏ, cũng đã dùng năng lực khôi phục lại nguyên dạng. Tay phải chậm rãi rút ra Gai Nhân Gian từ trong đệm rơm.

Lúc này, nửa đêm yên tĩnh...

Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, vang vọng trời đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.