- Ha ha... - Giọng
cười đặc biệt chói tai vang lên phía trên đỉnh đầu, - Thai Bảo lâm,
người thật sự khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.
Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, hai đế giày màu bạc đã đột nhiên đá tới. Rõ ràng còn cách nhau một đoạn dài, vậy mà trong nháy mắt đã đá đến trước
mặt hai người. Thai Thế Đào trước đó đã bị Thái Sử Lan đẩy ra, hiện tại
chỉ còn một mình Thái Sử Lan đối diện với mũi chân đột nhiên đánh tới.
”Rầm” một tiếng, Thái Sử Lan bị đá trúng, thân người lập tức bay về sau mấy
trượng, mạnh mẽ đập xuống. Từ miệng vết thương còn chưa lành, một dòng
máu đỏ tươi chảy xuống.
Nàng còn chưa kịp đứng lên, thái
giám kia đã tiếp tục lao tới, khanh khách cười giòn. Áo choàng vén lên,
một cước tiếp tục đá đến.
”Bụp” một tiếng, Thái Sử Lan lại
không thể chống cự mà trượt ra sau, ngã vào trong bùn đất ẩm ướt bên
cạnh hoa viên. Bùn đất nâu đen bám đầy trên mặt, che đi màu sắc trắng
bệch tái nhợn bên dưới. Từng giọt mồ hôi nặng nề rơi xuống, trượt trên
mặt liền biến thành màu nâu bẩn thỉu.
- Tỷ tỷ! - Thai Thế
Đào điên cuồng gào thét, đánh về phía thái giám. Người còn chưa chạm
đến, thái giám kia đã dứt khoát xoay người, đá lên ngực hắn.
Một đá này của hắn không giống như đối với Thái Sử Lan, như mèo vờn chuột
mà là mạnh mẽ ác liệt. Tiếng gió gào thét, quả nhiên là chán ghét nam
nhân!
Một cước này nếu như đá trúng người, kết cục chỉ sợ cũng không sai khác lắm so với mấy vị ở sân luyện võ.
- Hắn là người của Dung Sở!
Tiếng xé gió lập tức dừng lại. Mũi chân tên thái giám lơ lửng giữa không
trung, đặt ngay trước ngực Thai Thế Đào, tư thế vô cùng quái dị. Hắn
xoay mặt nhìn Thái Sử Lan:
- Sao?
Thái Sử Lan đầu đổ mồ hôi, sắc mặt xanh trắng, tay bấu chặt bùn đất, gắng gượng lên tiếng:
- Dung Sở chọn hắn đến võ doanh.
Nàng cũng không biết rõ võ doanh là nơi nào, nhưng theo như vẻ mặt của Thai
Thế Đào ban nãy, hẳn là một chốn không tầm thường.
Nàng nhớ
rõ, tên thái giám Tây Cục lúc trước khi đối diện với Dung Sở, vẻ mặt vô
cùng sợ hãi. Lúc này, chỉ có thể lấy Dung Sở ra thử, may mắn mới có thể
cứu được một mạng của Thai Thế Đào. Nếu như cũng không hiệu quả, vậy
thì...cùng chết đi!
Biểu tình tên thái giám kia quả nhiên
hơi buông lỏng. Hắn do dự một chút, sắc mặt u ám, chậm rãi thu chân.
Bỗng nhiên lại nham hiểm cười rộ, mũi chân lại hướng về phía Thái Sử
Lan.
Hắn ta chơi đùa đến nghiện rồi có đúng không?!
Mũi giày lại lao tới. Lúc này, cách không xa phía sau Thái Sử Lan chính là
hồ nước. Thai Thế Đào gào thét, lại liều lĩnh lao lên:
- Hoạn quan nhà ngươi! Cút con mẹ nó đi!
Thái Sử Lan bỗng nhiên giơ tay chộp lấy cái cuốc bên cạnh, không nói hai lời ném mạnh về phía trước.
”Xoẹt“. Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên vô cùng rõ ràng. Một chân đang giơ cao của tên thái giám cứng lại giữa không trung.
Cái cuốc lao thẳng đến, xé rách đũng quần của hắn, rơi xuống còn mang theo miếng lụa đỏ đong đưa trong gió.
Tiếng cười nhạo của Thái Sử Lan vang lên, vô cùng chói tai:
- Ôi chao! Suýt nữa thì quên! Phía dưới của ngươi vốn đã không còn!
Nàng bày ra bộ mặt tiếc nuối. Không có khả năng đánh lại hắn, vậy thì khinh bỉ hắn một phen đi!
- Ngươi... - Một chiêu này của nàng, so với thật sự chém trúng dường như
còn khiến người ta bị thương nghiêm trọng hơn. Sắc mặt thái giam kia
liên tiếp thay đổi, từ hồng sang xanh, lại chuyển sang trắng, màu sắc
phong phú đa dạng. Sau một lúc lâu, hắn gầm lên một tiếng long trời lở
đất, - Ta phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết chết ngươi!
- Công công! - Tên thị vệ duy nhất cạnh hắn vốn còn đang cười lạnh nhìn
Thái Sử Lan chịu tra tấn, lúc này thấy tên thái giám thật sự tức giận,
vội vàng tiến lên, - Nàng ta là do thái hậu đặc biệt chỉ tên...Tuy nói
dù sao cũng phải chết, nhưng trước khi về kinh, chúng ta cũng không thể
dùng tư hình, nếu lỡ thái hậu...
Sắc mặt thái giám hơi đổi, căm ghét nhìn về phía Thái Sử Lan đang nhắm mắt thở dốc, nổi giận đùng đùng phất tay áo.
- Mang đi!
Xe ngựa đã chuẩn bị từ trước vội vã tiến vào. Tên thị vệ kia lập tức tóm lấy Thái Sử Lan, vứt lên xe.
- Tỷ tỷ! - Thai Thế Đào lệ rơi đầy mặt lao đến, muốn nhảy lên xe, lại bị
huynh đệ Thai Bách vừa tới liều mạng kéo xuống. Hắn điên cuồng giãy dụa, liên tiếp thụi khuỷu tay lên người phụ thân cùng thúc thúc, - Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Các ngươi thả nàng ra! Thả nàng...
Thái Sử Lan bỗng
nhiên mở mắt. Cách cửa xe ngựa, nàng chăm chú nhìn “đệ đệ” lệ rơi đầy
mặt, ánh mắt không đổi, nhẹ nhàng giơ một ngón tay đặt lên môi.
Thai Thế Đào ngay tức khắc im lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn chưa hết bi phẫn.
Khi đó, hắn không để lỡ mất dù chỉ một chữ của nàng...
Cũng không thể nào quên được giây phút này, nàng yên lặng cùng rét lạnh, rồi lại dùng giọng điệu kiên quyết mà nói:
- Thế Đào! Hai chúng ta chắc chắn còn gặp lại! Đến lúc đó, nhất định không được để người khác có khả năng sỉ nhục nữa!
...
Xe ngựa lộc cộc rời đi.
Thái Sử Lan cũng không giống với kịch bản máu chó thông thường, bám víu lấy
thành xe, hai mắt ngập nước, bi thương không dứt. Xe ngựa vừa chuyển
động, nàng liền xoay người nằm xuống.
Thai Thế Đào đương
nhiên cũng không mù quáng đuổi theo. Hắn đứng lặng nhìn Thái Sử Lan
không chút quan tâm nằm xuống. Mặc dù trong lòng bi phẫn, cũng không
nhịn được khẽ nhếch môi, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn vài phần.
Một lúc lâu sau, hắn trấn định tinh thần, bình tĩnh đứng thẳng người.
Hắn tin tưởng lời của nàng, bởi vậy, cũng nhất định phải làm theo. Hắn tin, tỷ tỷ sẽ không chết đi giữa chừng. Vì vậy, hắn nhất định cũng phải bảo
vệ chính mình thật tốt. Chờ đến khi hai người gặp lại, sẽ không để kẻ
nào dám thích gì làm nấy như bây giờ nữa.
Giây phút nàng rời đi, hắn biết, nàng chính là tỷ tỷ của hắn. Nàng tuy không ôn nhu dễ gần như Thế Lan tỷ tỷ, nhưng lại càng giống một tỷ tỷ có thể vì đệ đệ mà
che mưa chắn gió. Bất luận là lần Mặc Hà vu oan hắn, hay là khoảnh khắc
sinh tử vừa rồi, nàng đều giúp hắn an toàn vượt qua.
Hiện tại, nàng đã rời đi, hắn hiểu được chính mình phải lớn lên.
Gió đêm lạnh lẽo, trái tim lại nhiệt huyết sôi trào. Con đường chăn êm đệm
ấm trước mắt lập tức biến mất, thay là đó là một đường đầy gian nan tăm
tối, tràn ngập giày vò cùng máu và nước mắt. Nhưng nơi cuối đường, có
một người đang đứng đó đợi hắn!
Hắn xoay người, đặt túi vải
sang bên cạnh, dứt khoát quỳ xuống. Đoan đoan chính chính dập đầu ba cái trước mặt phụ thân cùng thúc thúc.
Sắc mặt Thai Bách chợt
đổi, từ phẫn nộ chuyển thành kinh ngạc, rồi lại trở nên bi ai cùng đau
xót. Thai Lâm giật giật khóe môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thở
dài.
- Nhi tử... - Một lúc lâu sau, Thai Bách chậm rãi nói, - Chuyện liên quan đến cả một dòng họ, cũng không phải đơn giản, có rất
nhiều thứ cần phải hi sinh...Đợi đến lúc con lớn lên, nhất định sẽ hiểu
rõ.
- Ta biết. - Thai Thế Đào ngẩng đầu, - Cần hi sinh bản thân, hi sinh tín nghĩa, hi sinh đạo đức cá nhân, còn có lương tâm.
Da mặt huynh đệ Thai thị rủn rẩy, muốn tức giận. Nhưng khi nhìn thấy cặp
mắt sáng rỡ của thiếu niên trước mặt, lời khiển tránh đang muốn nói ra
như nghẹn lại nơi cổ họng:
- Con muốn vứt bỏ dòng họ hay sao? - Thai Bách miễn cưỡng lên tiếng.
- Không. - Thai Thế Đào xoay người đứng lên, lại ngoái đầu lại, mỉm cười, - Chỉ là cần hoàn thành tốt một chuyện. Các người có cách thức của các
người, ta có phương thức riêng của ta. Mà ta sẽ chứng minh cho các người thấy, người đúng...là ta!
Hắn nhanh chân rời đi, không ngoái đâu nhìn lại thêm một lần.
Thai Lâm tiến lên một bước định đuổi theo, Thai Bách liền giơ tay cản lại.
- Không cần. Có muốn cũng không thể giữ nữa.
Hắn chậm rãi xoay người, mơ hồ phát ra một tiếng thở dài.
- Đứa trẻ ưu tú nhất Thai gia...là ta đánh mất nó.
Bên trong cửa lớn, bóng tối giống như từ từ nuốt chửng bóng dáng già nua của người nọ...
Mà bên kia, tia nắng ban mai dần hé lộ, soi sáng bóng hình thiếu niên rảo bước trên đường lớn.