Sự tình lúc bắt đầu
thì rầm rầm rộ rộ, khi kết thúc lại có chút nhàm chán. Chẳng có gì đáng
tin hơn lời của nhân chứng đã chết bỗng nhiên tỉnh lại, chân tướng một
màn máu chó như vậy kì thật hết sức đơn giản: Mặc Hà có mang với ngũ
thiếu gia Thai Thế Thành, hắn lại bảo nàng vu oan giá họa cho tam thiếu. Nếu thành công thì sẽ để cả nhà nàng yên ổn ở lại trong phủ, còn nhỡ có thất bại thì liền bán nàng tới kĩ viện, đuổi tất cả người thân của nàng đi.
Việc này vừa sáng tỏ, kẻ bị đánh đương nhiên đổi thành
Thai Thế Thành, tiếp đó tước đoạt danh nghĩa chủ nhân ba cửa hàng, đuổi
về biệt trang ở Côn Châu, để hắn ta tu tâm dưỡng tính. Nhị tiểu thư Thai Thế Mai vừa về phủ thăm viếng cũng lập tức bị đuổi về nhà mẹ chồng keo
kiệt của nàng ta. Lại nói thêm, Thai Thế Mai chính là nữ tử mặt tròn đi
cùng Thai Thế Trúc đến giết Thai Thế Lan đêm đó.
Thái Sử Lan cũng chẳng thèm quản việc người ta xử lí kẻ có tội, nàng cũng không cho Thai Thế Đào xen vào chuyện này. Còn về phần lí do tại sao, đơn giản là bởi nàng cảm thấy cái gọi là “xử lí” này của Thai lão gia vô cùng không thỏa đáng.Về Thai Thế Thành, vết thương chắc chắn rồi sẽ tự lành, cửa
hàng bị lấy đi cũng vẫn có thể cầm về, có thứ gọi là “tu tâm dưỡng tính” thì tất nhiên cũng có cái mang tên “cải tà quy chính“. Còn phần Thai
Thế Mai, tuy rằng sẽ có lệnh cưỡng chế này nọ cấm nàng ta dự hội vào
ngày mùng hai tháng Hai sắp tới, nhưng đến mùng hai tháng Hai kế tiếp,
chẳng phải vẫn có thể tham gia hay sao?
Thai Thế Đào cũng
chẳng mảy may dị nghị. Hắn hiện nay rốt cuộc cũng hiểu được: Cái gọi là“chủ trì công đạo”, không phải là ngồi yên đợi người khác cho phép ngươi làm, mà là nếu như ngươi có bản lĩnh, thì tương lai hãy tự mình đem
từng việc thanh toán rõ ràng.
Mùng hai tháng Hai, rồng ngóc đầu...
Một ngày này, tát bụi dẫn rồng, phòng chống sâu bệnh, cúng tế Long Vương,
kính dâng Thổ Địa, gả vợ gả chồng, đồng tử khai bút. Khuê tú dừng thêu
thùa, tránh tổn thương mắt rồng; quần áo không đem giặt, kẻo tổn hại da
rồng.
Một ngày này, đám đông thiếu nữ dạo chơi ngoại thành, lựa rau hái cỏ, trổ tài nấu nướng.
Rạng đông, nhà nhà mổ gà kính tổ, hòa bột nặn bánh.
Chỉ là lúc này, mấy vị công tử tiểu thư Thai gia cũng không có tâm tư ăn
uống, đều lệnh đem đồ ăn gói lại đem lên xe, chậm rãi đi về phía Lộc
Minh Sơn.
Thái Sử Lan cũng không có ý định đi. Nàng chung quy
lại là cảm thấy cái tên Tấn quốc công kia đúng là người dài dòng lôi
thôi, vô cùng phiền toái, lại nói thêm, phần lớn bề ngoài ngọc thụ lâm
phong thì bên trong chính là lòng dạ rắn rết, nếu không thì cũng là cả
gang bàn chân hôi thối chảy mủ. Thôi, ngừng bình luận, nói tiếp vấn đề
chính. Lúc nãy nàng dẫn theo Thai Thế Đào chuồn ra bằng cửa sau, định là ra phố dạo chơi linh tinh, ai ngờ trên đường lại không một bóng người,
ngay cả cửa hàng cũng đóng cửa hết luôn. Nghĩ nghĩ một hồi mới biết hóa
ra mọi người đều đã chạy đến Lộc Minh Sơn chơi hội ngắm quốc công rồi.
Thái Sử Lan cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng qua cũng chỉ là một ngày
hội, chẳng qua cũng chỉ là Tấn quốc công phải rời đi, vì thế mà muôn
người đều phải đổ xô đến hay sao?
Chẳng qua là Thái Sử Lan
không biết một điều. Hôm nay, con cháu thế gia thi văn đấu võ, tiểu thư
khuê các đọ sắc tranh tài, chính là một màn để phủ An Châu cùng Tấn quốc công đạt thành lợi ích trao đổi. Cụ thể, con cháu nhà nào đấu thắng thì sẽ được Tấn quốc công dìu dắt, cũng chính là đáp ứng một cái thỉnh cầu
của phủ An Châu, còn nữ tử nhà nào thắng trận khoe sắc thì sẽ trở thành“hồi báo” của phủ An Châu với Tấn quốc công. Vụ này cũng không đơn giản
là một trận tỷ thí góp vui thông thường, mà là liên quan đến tiền đồ cá
nhân, thậm chí là cả gia tộc hoặc là cả An Châu. Bằng không, Thai Thế
Thành cũng chẳng dốc toàn bộ tâm tư để vu oan Thai Thế Đào. Lại nói, tai to mặt lớn nhất An Châu này chẳng qua cũng chỉ là một quan viên tứ
phẩm, để nữ nhi nhà mình làm chủ mẫu gia đình quan lại bình thường, cũng không bằng làm thê thiếp của Tấn quốc công. Đừng nhìn bề ngoài quốc
công tựa hồ không can dự triều chính, kì thật lực lượng của Dung gia
trong triều, thiên hạ ai dám coi thường? Kết thân với Dung Sở, chính là
nắm chắc trong tay đường đời bằng phẳng.
Việc này tất cả mọi người tham dự hôm nay đều ngầm hiểu, chỉ có Thái Sử Lan cùng Thai Thế Đào mơ mơ hồ hồ mà thôi.
- Tỷ tỷ. - Vẻ mặt Thai Thế Đào quả nhiên buồn chán, liên tục nhìn quanh, - Đường phố hôm nay chẳng có gì thú vị cả, còn không bằng về phủ đi xem
nỏ thần.
- Nỏ thần nào? - Thái Sử Lan thuận miệng hỏi.
- Tỷ không để ý sao? - Thai Thế Đào hứng thú bừng bừng giải thích, - Cái
này nghe nói là do Tấn quốc công sai người nghiên cứu chế tạo ra loại nỏ mới cho binh lính, lực đạo dây kéo mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhưng cũng bởi
vì quá mạnh mẽ, cứng cáp, đến nỗi không loại tiễn nào chịu được, tiễn
bắn ra đều gãy hết, vô cùng tốn kém. Bởi vì phụ thân là người quản lí
việc quân ở An Châu, trước kia cũng là xuất thân từ công binh quân đội,
nên lần này Tấn quốc công đến An Châu cũng đem theo một cái giao cho phụ thân, bảo người tìm cách cải tiến. Ôi, là nỏ thần trong truyền thuyết
đó nha, ở binh bộ cũng phải có một quyển sổ tỉ mỉ ghi lại từng cái được
chế tạo ra, tuyệt đối không được đem lưu hành ra bên ngoài! Phụ thân vô
cùng cẩn thận, đặc biệt dựng vách ngăn bao quanh một khu nhỏ trong hậu
viện để chế tạo thử đấy!
- Đồ quan trọng như thế, đệ tốt nhất đừng động vào.
Thái Sử Lan vừa nghe được ba chữ “Tấn quốc công” thì nhíu mày, cái tên Dung
Sở gì đó, tránh càng xa càng tốt. Quay đầu nhìn sang thấy Thai Thế Đào
đang đứng ngồi không yên như chó nhỏ, dứt khoát vỗ đầu hắn một cái, đẩy
hắn hòa vào đoàn người. Thai Thế Đào cũng vui vẻ đi theo đám đông lên
núi, tự nhiên khiến Thái Sử Lan nhớ tới dáng vẻ vẫy đuôi vui mừng ngày
trước của chó nhỏ Yêu Kê mỗi khi được nàng cho ăn khuya.
- Cô nương, có thể cho mượn mười văn tiền không? - Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên phía sau, âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Thái Sử Lan ngẩn ra, quay đầu lại.
Cảnh xuân bỗng nhiên như thêm lung linh sinh động, tử đằng cùng đinh hương
càng thêm lên rực rỡ xinh đẹp. Bên đường, ngọc lan bung nở lỗng lẫy, đài hoa lung linh như ngọc mơn trớn trên má người nọ. Giống như một bức
tranh, nguyên bản vô cùng xinh đẹp, lại bị người đời vội vàng xem nhẹ,
liền sau đó lại được danh thủ thêm thắt vài nét, bỗng nhiên trở nên sống động tươi đẹp, khiến người ta không thể không ngắm nhìn. Còn hắn, chính là vài nét đã thêm vào kia, đứng trong cảnh xuân nơi góc phố, thời gian dường như cũng ngưng đọng. Nhưng kì lạ một điều, người như vậy đứng
trên đường lại không hề gây chú ý, hắn mang một vẻ đẹp giản dị mà ấm áp, tĩnh lặng cùng ôn nhu, tựa thủy mặc, tựa chi ngọc, giống như một áng
mây mềm mại, vừa được tuyết trời gột rửa.
Trong đầu Thái Sử Lan đột nhiên hiện lên hai chữ: sạch sẽ.
Hai chữ này, giống như dung mạo hắn. Y phục nhẹ nhàng khoan khoái tựa trời xanh, đôi mắt tràn ngập ý cười dịu dàng ấm áp.
Thái Sử Lan bỗng nhớ tới Dung Sở, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ mị hoặc,
giống như yêu nghiệt, cùng với người trước mắt này, hoàn toàn bất đồng.
Người trước là minh châu tinh xảo, người sau lại là ngọc đá núi cao chưa được mài dũa, vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên.
- Cô nương, có thể cho mượn mười văn tiền không? - Người nọ thấy nàng không trả lời, dịu dàng hỏi lại, hơi hơi mỉm cười.
Thái Sử Lan nhìn quần áo của hắn, không tính là mới, nhưng chất liệu không
tệ, không giống loại người nghèo túng tới nỗi mười văn tiền cũng phải đi mượn. Nhưng mà, một đại nam nhân đứng giữa đường cùng nữ nhân đòi tiền, đáy lòng nàng hơi hơi có chút xem thường, nhưng cũng không hỏi nhiều,
sờ sờ trên người, không có đồng nào mà chỉ có ít bạc vụn, liền cầm lấy
một miếng bạc đưa qua. Người nọ lại mỉm cười lắc đầu:
- Cô nương, ta chỉ cần tiền đồng.
Thái Sử Lan buông tay, ý bảo không có. Người nọ mỉm cười như cũ, khẽ khom
lưng rồi quay người rời đi. Thái Sử Lan tràn ngập hứng thú, từ xa dõi
theo, không bao lâu, lại thấy hắn tới gần một nữ tử hỏi xin tiền đồng.
Nàng kia ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, chắc là kĩ hộ hay gì đó, thấy hắn đẹp mắt, không nói hai lời liền đáp ứng, thời điểm đưa tiền còn tranh thủ
sờ sờ lòng bàn tay hắn. Hắn lại vẫn cười cười như cũ, chất phác cùng nhã nhặn.
Nàng thấy hắn không chỉ có bên đường đòi tiền nữ
nhân, thậm chí ngay cả tiền của kỹ nữ cũng muốn, không khỏi nhăn mặt
nhíu mày, ác cảm trong lòng càng sâu. Thái Sử Lan đang định xoay người
dời đi, bỗng nhiên nghe thấy hắn cười nói:
- Tại hạ không
lâu nữa sẽ phải rời khỏi nơi này, mười văn tiền này chỉ sợ ngày sau
không có cơ hội trả cho cô nương...Trước dùng vật này bồi thường vậy.
Nói rồi, hắn lôi từ trong tay áo ra một vật gì đó, nhẹ nhàng đặt vào lòng
bàn tay đang ăn đậu hũ của nàng kia. Nàng ta cúi đầu, đột nhiên ngớ
người. Thái Sử Lan bên này cũng ngẩn ra.
Vật kia...thật sự là một miếng vàng lá!
Dùng vàng lá đổi lấy tiền đồng? Đại não người này quả nhiên có vấn đề! Hơn nữa còn là vô cùng nghiêm trọng!
Người nọ cũng không cho người ta cơ hội hỏi nhiều, xoay lưng rời đi. Thái Sử
Lan nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đi theo phía sau hắn, mắt thấy hắn
quẹo một cái, liền vội vàng rẽ theo vào hẻm nhỏ.
Nơi này
rất giống một khu ổ chuột. Bên ngoài đường lớn mùa xuân đã tới, phía
trong ngõ nhỏ lại như mùa đông chưa qua, âm u rét lạnh. Trên khối đá dơ
bẩn, một thiếu niên gầy trơ xương đang ngủ, hình như còn đang phát sốt,
cả người đỏ bừng, chỉ có khuôn mặt là đen nhẻm dơ dáy.
Nam
tử kia đem mười đồng tiền đặt cạnh thiếu niên, lại từ trong người lấy ra một gói thuốc, nhẹ nhàng để xuống mặt đất, sau đó không một tiếng động
rời đi. Hắn vừa ra khỏi ngõ nhỏ, tâm trạng có vẻ không tốt, ngửa đầu thở dài. Ánh nắng chiếc xuống, khuôn mặt hắn dường như trở nên trong suốt. Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, nhỏ nhẹ mà lạnh nhạt:
- Vì sao ngươi lại cho hắn tiền? - Thái Sử Lan từ trong ngõ nhỏ u ám đi tới, hỏi.
Nam tử quay đầu, nhìn thấy nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên, thái độ vẫn như cũ, thẳng thắn bộc trực, thong dong trả lời:
- Hắn mỗi ngày đều phải nộp lên cho lão đại ăn mày năm văn tiền, nhưng
hiện giờ bị bệnh, nếu như không giao tiền, sẽ bị đánh đập.
- Vậy tại sao ngươi lại cho hắn mười văn?
- Năm văn còn lại để hắn mua bánh bao ăn. - Hắn mỉm cười, - Bánh bao nhà
Vương Kí trên phố Lê Hoa hương vị không tồi, cô nương nếu rảnh có thể
qua nếm thử xem sao.
- Vậy tại sao ngươi không trực tiếp mua bánh bao cho hắn ăn?
- Đừng tưởng nơi đó không có ai khác, đợi lát nữa mấy người ăn xin còn
lại đều sẽ trở về. - Hắn không chút không kiên nhẫn, bình tĩnh giải
thích. - Nếu như thấy được sẽ không cho hắn ở lại nữa.
-
Đồng cảm như vậy, vì sao ngươi không dứt khoát thu lưu hắn luôn? - Thái
Sử Lan cũng không vì thái độ hợp tác của hắn mà thu lại sự sắc bén trong lời nói.
- Hắn không chịu đi, nói phải ở lại đợi người. -
Hắn thở dài, mày hơi nhíu lại, dáng vẻ lo âu nhưng lại lộ vẻ phong tình. Mấy nữ tử đi ngang qua đều nhịn không được mà trộm liếc nhìn hắn.
- Ngươi có vàng, vì sao không cho hắn?
- Thất phu vô tội mang ngọc lại thành có tội, đạo lí này cô nương hẳn là hiểu rõ. - Ánh mắt hắn trong trẻo mà thông hiểu.
Thái Sử Lan im lặng, hiểu được ý tứ của hắn, quả nhiên là một người tinh tế
tỉ mỉ, giúp một kẻ ăn xin cũng suy nghĩ thấu đáo như vậy. Biết rõ nếu
như cho vàng, ngược lại sẽ khiến kẻ kia gặp phải phiền toái, cho nên
không ngại ngăn đón người trên đường vay tiền, cũng không tiếc dùng vàng lá đổi lấy tiền đồng.
- Ngươi có thể đến cửa hàng dùng vàng lá đổi tiền đồng, vì sao nhất định phải hỏi vay nữ nhân? - Thái Sử Lan
lại có thể vẫn không buông tha, hỏi tiếp.
- Chuyện này...mấy cửa hàng trên phố, hôm nay... - Hắn khó xử nhìn bốn phía xung quanh, -
Chỉ có tiệm bánh bao Vương Kí là mở cửa, có điều lại không nhận thối lại vàng lá. Còn việc tìm nữ tử... - Hắn mỉm cười, - Hôm nay trên đường
nhiều nữ tử, hơn nữa, nữ tử luôn dễ nói chuyện, trừ phi... - Hắn không
nói tiếp, ánh mắt nhìn Thái Sử Lan mang theo ý cười.
Thái Sử Lan
câm bặt, hiểu rõ ý tứ đối phương chính là “Trừ phi giống như cô nương,
lại khó nói chuyện như vậy”, lời này của hắn, mang ý phê bình nhưng lại
điềm đạm hòa nhã, mang ý thăm dò nhưng lại giống như trêu đùa, mang ý
giễu cợt nhưng lại cẩn thận tinh tế, vô cùng thân thiết nhưng lại có
chừng mực, không chút phóng túng, đủ loại tư vị nhỏ nhặt. Theo lí, lúc
này nàng hẳn là phải tỏ ra không quen, cần phải cảm thấy bất mãn, cần
phải xoay người rời đi, nhưng không hiểu tại sao, thấy người nọ bình
tĩnh mà mắt ngập ý cười, nàng chợt cảm thấy trong lòng bình thản. Người
kia, ngay cả ánh mặt trời khi chiếu lên người hắn đều mang theo vẻ dịu
dàng đến lạ.
Thái Sử Lan không nói lời nào, hắn cũng không
gợi chuyện, hai người yên lặng đối mặt ở góc phố. Gió xuân tháng Hai nhẹ nhàng len lỏi trong dây thường xuân bên tường, cành lá lay động, quang
cảnh một màu xanh tươi. Một cảnh này phản chiếu trong đôi mắt hắn, dù mơ hồ lại cũng trở thành sắc xuân say đắm lòng người.
Thái Sử Lan đột nhiên hất đầu:
- Đi.
Nàng dẫn đầu bước lên phía trước. Người nọ giật mình, vội vàng đuổi theo, đồng thời hỏi:
- Cô nương, ngươi đây là?
- Bánh bao Vương Kí thật sự rất ngon sao?
- Phải.
- Vậy đi nếm thử chút.
- Được.
- Có rượu không? Ta muốn vừa ăn bánh bao vừa uống rượu.
- Ta biết có chỗ rượu rất được.
- Vậy thì tốt rồi.
- Có điều...Chút vàng cuối cùng của ta đều dùng hết rồi.
- Vậy ta mời ngươi.
Hắn đột nhiên đứng lại, nàng cũng dừng bước, quay đầu lại, thấy hắn đứng đó tươi cười. Không phải ý cười giống như trước kia, khiêm tốn lễ độ, với
ai cũng ấm áp, hiền lành, mà là một loại cười lạ lẫm, rung động lòng
người; khóe môi từ từ nâng lên, chậm rãi lan tỏa trên mặt, tiếp tục tràn đến đáy mắt, ánh mắt bởi vậy giống như phát sáng, rực rỡ tráng lệ, như
ánh ban mai sau đêm giông bão, như ánh cầu vồng ngập tràn màu sắc trên
đỉnh núi cao.
Hắn trả lời: Được